Chào Anh, Đồng Chí Trung Tá!

Chương 52: Sự khốn khổ của kẻ tù tội



Vào lúc mộtmộth đêm dưới lầu vang lên tiếng dừng xequen thuộc, Lương Hoà ngồi trên ghế sô pha im lặng lắng nghe từng tiếng độngvọng lên. Sau đó qua thêm một lát, ngoài cửa có tiếng mở khoá, cô buông gối ômxuống nhìn ra, vừa vặn nhìn thấy nửa khuôn mặt nghiêng một bên của anh. Anhxoay người lại, Lương Hoà không kịp phản ứng tránh đi, hai người nhìn thấynhau.

"Vẫn chưa ngủ sao?" Cố HoàiNinh hơi nhíu mày, thay giày bước vào phòng khách.

Lương Hoà định trả lời, bỗng nhiên ngửi được hơi rượutoả ra từ người anh, liền hỏi, "Anh uống rượu à?"

"Ừ." Cố HoàiNinh ngồi phịch xuống ghế, tay xoa xoa đầu lông mày, ánh đèn trên tường hắtxuống mờ mờ, nhưng vẫn không che được vẻ mệt mỏi toát ra từ trong đôi mắt anh.

Lương Hoà ngồi trên ghế lẳng lặng nhìn một lát, cuốicùng cô dịch lại gần vươn tay cởi bỏ cúc áo cho anh. Cặp lông mày đang cau củaanh thoáng giãn ra, Lương Hoà rụt tay về ngồi trở lại chỗ cũ, nhưng anh lại thòtay ôm chặt lấy eo cô, kéo sát vào người. Cố Hoài Ninh ôm rất chặt, đầu cúixuống tựa vào trên vai cô. Động tác đó khiến Lương Hoà ngây người ra, một lúclâu sau cô mới hỏi khẽ, "Sao lại uống nhiều nhưvậy?"

"Ừm, uống một chút, đi cùng chú Haigặp mấy người bạn cũ." Anh cũng trả lời rất nhẹnhàng, giọng nói có vẻ kìm chế, anh vốn dĩ có bệnh dạ dày, uống rượu vào lậptức sẽ xót ruột và âm ỉ đau.

Lương Hoà nhìn thấy động tác ấn bụng của anh, liềnnói,"Để em đi lấy nước mật ong, uống vàosẽ bớt đau hơn mà cũng tỉnh rượu nhanh hơn."

Áp lực đang tựa trên vai biến mất, cô nghiêng đầu nhìnlại thấy anh đã mở mắt, đôi đồng tử màu đen đầy vẻ mệt mỏi. Cố Hoài Ninh ngồidịch ra một chút, chăm chú nhìn cô, gật đầu.

Uống xong ly nước mật ong quả nhiên anh thấy đỡ hơnnhiều, khẽ thở dài. Anh nhìn cô vẫn còn ngồi trên ghế sô pha, lông mày lạinhíu, "Đi ngủ đi, anh ngồi một lát sẽ đỡhơn."

Lương Hoà ừ khẽ một tiếng đứng dậy đi vào phòng ngủ,lúc đến cửa phòng cô dừng bước chân, xoay người hỏi anh,"Dạonày không có việc gì chứ?"

Cô nhìn anh, cẩn thận hỏi, Cố Hoài Ninh nhếch miệngcười, "Không có việc gì đâu, đi ngủđi." Anh ngửa đầu tựa vào lưngghế, bàn tay vẫn xoa xoa trên trán, nhịn không được rủa thầm. Mấy ông quan tonày quả nhiên là sống an nhàn sung sướng quen rồi, nhắc đến rượu chè liên hoanlà vô cùng nhiệt tình, nếu như chú Hai không ngăn cản, e rằng hôm nay anh phảisay khướt họ mới chịu bỏ qua. Cũng may mấy việc cần làm đã làm xong rồi.

Lương Hoà đứng lặng tại chỗ nhìn anh một lúc lâu. Từkhi kết hôn tới bây giờ, thời gian dài như vậy cô chỉ từng chứng kiến anh uốngrượu có duy nhất một lần, chính là lúc ở trong tiệc cưới. Hôm đó anh bị chuốccho uống rất nhiều nhưng mặt vẫn không đổi sắc, không giống như cô, chỉ cầnuống vào một chút liền nôn thốc nôn tháo ruột gan như đứt từng khúc. Hôm nayanh uống nhiều như thế chẳng lẽ là việc kia vẫn chưa giải quyết được sao? Cômuốn hỏi ngay lập tức cho rõ ràng, nhưng lại sợ quấy rầy sự nghỉ ngơi của anh.Lương Hoà gượng gạo cười, thôi vậy, để ngày mai rồi tính tiếp.

Sáng hôm sau Lương Hoà thức dậy rất sớm, nhìn sang CốHoài Ninh còn đang ngủ, trong giấc ngủ mà lông mày anh vẫn cau lại. Cô thở dàiđi vào bếp chuẩn bị bữa ăn sáng. Mấy hôm nay khi rảnh rỗi không có việc gì làm,Lương Hoà thường xuống dưới nhà cô Nhậm học nấu mấy món ăn. Cô Nhậm là ngườiphương Nam, mấy món cô chế biến vừa đơn giản dễ làm vừa rất ngon miệng, LươngHoà và Cố Hoài Ninh hai người cũng không phải quá kén ăn, làm mấy món này quảthật rất thích hợp.

Cô Nhậm vừa chỉ dạy cho cô vừa trêu ghẹo rằng Cố HoàiNinh thật có phúc có phần mới cưới được một người vợ ngoan ngoãn dịu hiền nhưthế này. Lương Hoà nghe cô nói tim không khỏi đập lên rộn ràng. Cô không thểcùng anh sẻ chia những chuyện quan trọng khác, nếu ngay cả những việc nội trợbếp núc này cô cũng không biết làm, vậy thì làm vợ quá mức vô dụng rồi.

Lương Hoà lại thở dài, lẳng lặng nấu mấy món, xongxuôi bày hết lên bàn. Lúc này có tiếng chuông cửa vang lên, cô chậm rãi đi ramở cửa, người đứng bên ngoài khiến cô lắp bắp kinh ngạc, một lát sau mới nhớtới việc mở rộng cửa mời ông vào nhà.

"Dậy sớm thế con? Ba cứ tưởng phảiđánh thức hai đứa chứ." Giọngba chồng cô sang sảng hùng hồn.

Lương Hoà thoáng đỏ mặt, "Bađến sớm thế chắc chưa ăn gì phải không? Con vừa làm một ít điểm tâm, ba nếm thửxem nhé." Ông cụ có lẽ đã quen tay nghề nấu nướng của ThímTrương, giờ ăn mấy món cô làm không biết có được hay không.

Nhưng ông lại không thèm quan tâm tới mấy chuyện đó,nhìn nhìn mấy món ăn trên bàn, gật gật đầu.

Lúc Cố Hoài Ninh thức dậy ra đi ngoài, thấy bamình đã ngồi sẵn trên bàn ăn thì nhướn mày, anh rửa mặt làm vệ sinh một cáchnhanh chóng rồi cũng ngồi xuống ăn sáng. Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau,Lương Hoà vô tình ngồi ở giữa, cô e rằng mình có lẽ sẽ ăn mà không tiêu được.

Trong lúc Lương Hoà dọn dẹp rửa bát trong bếp, Cố HoàiNinh lấy mấy viên thuốc ra uống, ba anh nhìn thấy vậy thì lắc đầu tỏ vẻ khôngđồng ý.

"Hôm qua uống nhiều lắm à?"

Anh thản nhiên trả lời, "Cóviệc nhờ người ta giúp mà, không thể không uống, ai bảo ba không chịu ramặt."

Mặt ông đen lại, "Ba địnhngày kia về, mẹ con bảo sắp hết năm rồi, hai đứa có ý định gì không?"

Cố Hoài Ninh cười nhẹ, hoá ra hôm nay ông đến sớm nhưvậy là vì chuyện này, anh lại uống thêm một ngụm nước, nói bình tĩnh, "ChúTrương vừa mới qua đời không lâu, con không thể để hai mẹ con cô ấy đón năm mớimột mình."

Có nghĩa là hai vợ chồng sẽ không về. Ông không nóigì, chòm râu thoáng giật giật, giống như đang nén cười. Thằng nhóc đưa ra lí dorất hợp lí, hợp lí đến mức ông muốn phản đối cũng không phản đối được. Quả thậtlà đơn vị và cơ quan luôn quan tâm đến di chúc của những cán bộ công tác lâunăm, nhưng vào ngày lễ tết sẽ có bạn bè đoàn thể đến an ủi thăm hỏi, cho dùvắng Cố Hoài Ninh thì cũng không sao cả. Có điều đây lại là chuyện của lãoTrương, ông không có cách nào phản đối.

Ông hừ một tiếng, "Mấynăm rồi, Hoài Thanh Hoài Việt không về nhà, bây giờ cả con cũng không chịu về,mẹ con phải làm sao."

"Chẳng phải bao năm qua ba mẹ đềuquen rồi còn gì."Cố Hoài Ninh chậm rì rì nói, tầm mắtanh dừng lại trên người Lương Hoà, lúc này cô đang lúi húi lau chùi bàn bếp,dáng vẻ chăm chú khiến anh nhìn không chớp mắt.

Cố Trường Chí nhìn theo ánh mắt của anh, ông liền hiểungay, "Ba biết con không thích chuyện trướcđây mẹ con làm với Lương Hoà, mặc dù bà ấy có hơi quá, nhưng mà cũng là muốntốt cho vợ chồng con thôi. Chuyện này không tuỳ hứng được, vẫn phải trở về nhàăn Tết."

Cố Hoài Ninh cười cười, thản nhiên nói "Conbiết rồi", xem như câu trả lời.

Anh thấy ở lại đây cũng không có gì là không tốt, ítra là cô không cần phải về ứng phó với nhiều người như vậy, quan tâm tới nhiềuviệc như vậy. Bóng dáng im lặng bận rộn ở trong phòng bếp kia chỉ một mình anhnhìn ngắm là đủ rồi, không cần lại đưa về nhà để bao nhiêu người đánh giá kiểmnghiệm.

Chờ tới khi Lương Hoà dọn dẹp xong xuôi đi từ trongbếp ra hai cha con đã kết thúc câu chuyện, ông đang mặc áo khoác chuẩn bị ravề, trước khi đi còn nói một câu đầy ẩn ý,"Lầnnày lại về mà không giải quyết được việc gì cả, mấy chỉ tiêu mẹ con đề ra khôngthành công được một cái nào."Nói xong ông chỉ chỉ contrai, "Tại con hết cả đấy."

Anh cười cười không trả lời, Lương Hoà ngơ ngác khônghiểu gì hết, đứng im ở cửa. Mãi tới khi bị nhét vào tay chiếc khăn quàng cổ cômới giật mình.

Cố Hoài Ninh nhéo mũi cô, "Tranhthủ hôm nay rảnh rỗi, đưa em đến một nơi."

Cô nắm chặt chiếc khăn quàng cổ trong tay, "Điđâu?"

"Bí mật."

Hôm nay tuyết không rơi, không khí sáng sủa hơn hômqua một chút, ngay cả lớp tuyết dày rơi hôm qua cũng đã tan hết. Lương Hoà ngồiim nhìn qua kính xe, khoé mắt thấy miệng anh hơi cười. Chẳng lẽ mọi việc đãđược giải quyết xong rồi? Cô nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, cố gắng không nghĩtới nữa.

Nghe anh nói thì Lương Hoà nghĩ anh sẽ dẫn mình đếnmột nơi thật hay ho thần bí, nhưng lúc nhìn thấy khung cảnh quen thuộc của KinhSơn Lương Hoà thật không biết phải nói làm sao. Cô dở khóc dở cười buồn bực mộtlúc lâu, trừng mắt lườm anh. Cố Hoài Ninh mỉm cười, cầm tay cô.

"Chỗ bí mật mà anh nói muốn đưa emđến là đây hả?"

"Kinh Sơn rất rộng, em chỉ biết mỗinhà họ Diệp và đơn vị thôi, còn nhiều nơi lắm em chưa biết đâu."

Cô nghe vậy thì mới không oán giận nữa mà ngoan ngoãnđi theo anh lên núi.

Bởi vì có doanh trại bộ đội đóng quân ở đây nên KinhSơn không thể khai phá để xây dựng thành khu du lịch, có rất nhiều chỗ còn giữnguyên nét hoang sơ. Điều đặc biệt nhất là con đường lên núi thẳng mà bằngphẳng, nếu tuyết rơi cũng sẽ không bị lầy lội khó đi, không gian thoáng đãngmát mẻ, Lương Hoà cảm thấy rất thư thái.

Anh vẫn nắm chặt tay cô không buông ra, "Lầnđầu tiên anh đến Kinh Sơn là hồi học cấp ba, lúc đó đường này vẫn chưa làm, chỉlà một lối đi chứ chưa rải nhựa, suýt nữa thì anh lạc đường."

"Tại sao anh lại muốn nhập ngũ?"

Cô hỏi nhẹ, thật lâu sau mới nghe được câu trả lời củaanh.

"Em từng hỏi anh về Lâm Kha, nhớkhông?"

Lương Hoà im lặng, cô không chỉ nhớ rõ, mà còn có ấntượng rất sâu đậm. Chuyện đó làm sao có thể dễ dàng quên được. Dường như hiểurõ điều cô nghĩ, Cố Hoài Ninh cười, xoa mái tóc cô nói tiếp, "Hồicấp ba, anh, Lâm Kha và Kiền Hoà học cùng một khoá. Lúc đó thân nhau lắm, luônluôn cùng nhau đi học, về cũng cùng nhau về."

"Thời gian đó anh Hai vừa mới nhậpngũ, không thường xuyên về nhà. Nhưng lần nào về anh Hai cũng đem rất nhiều quàcho mẹ và Lâm Kha, lúc đó anh mới biết anh Hai thích Lâm Kha." Nói tớiđây anh dừng lại một lúc, Lương Hoà có thể cảm giác được anh siết bàn tay côchặt hơn, cô run lên, mãi tới khi anh nói tiếp cô mới thở nhẹ ra, "Nhưnganh cũng biết, người mà Lâm Kha thích là anh. Chuyện này anh nhận ra lâu rồi,chỉ có điều là làm như không phát hiện ra mà thôi."

Lương Hoà mím môi, "Đólà sở trường của anh mà."

Hàm ý chỉ trích rõ ràng trong câu nói của cô, Cố HoàiNinh suy nghĩ một lát, lại nói tiếp, "Thật ramà nói thì anh không biết cách xử lý khi người khác có tình cảm với mình, nhấtlại là chuyện liên quan đến ba người." Cho dùlà ai trong ba người chủ động rút lui, cũng đều phải băn khoăn suy nghĩ trongthời gian dài.

"Vì thế cho nên anh mới trốn đi nhậpngũ?" Lương Hoà líu lưỡi, cảmthấy không thể tin được.

Anh lườm cô, "Em khôngcần phải dùng từ trốn!"

Lương Hoà rụt cổ, im lặng nghe anh nói tiếp.

"Lúc đó Lục Khinh Vũ đi cùng anh. Nhàcô ấy vốn ở Thẩm Dương, nhưng lại học ở thành phố C, với anh cùng một lớp. Lúcấy anh đi rất vội, đến sân bay nhìn thấy cô ấy thì rất kinh ngạc, nhưng em biếtkhông, lúc đó anh cự tuyệt không được, bởi vì anh cảm thấy, có một người đicùng anh, có nghĩa việc anh làm là chuyện đúng đắn." Nở nụcười, anh nói thêm, "Có thể là vì lí do này, chonên Khinh Vũ luôn cảm thấy, anh đã từng có thích cô ấy."

Tâm trạng đó của anh Lương Hoà có thể lý giải, có thểhiểu được. Hai người cùng nhau đi, hơn là chỉ có một người lẻ loi độc hành.Giống như tình cảnh lúc vừa mới kết hôn của bọn họ vậy, khi vừa làm xong thủtục đăng ký kết hôn, điều duy nhất mà cô nghĩ là, may mắn, may mắn mình khôngphải sống cô độc. Cảm giác đó đối với cô, đáng sợ tới mức không muốn nghĩ lạithêm một giây phút nào nữa.

"Sau đó anh Hai kết hôn, anh khôngđến tham dự lễ cưới. Mãi tới lúc Lâm Kha có thai, phải vào bệnh viện dưỡng thaianh mới đến thăm cô ấy, không bao lâu sau thì cô ấy khó sinh mà qua đời."

Anh nói xong, cả hai người đều trầm mặc. Trong khôngkhí im lặng Lương Hoà cầm tay anh, tựa như là đánh thức anh tỉnh dậy trong cơnmơ quá khứ, anh cười cười, siết chặt lấy tay cô.

"Lâm Kha qua đời, một thời gian sauđó anh và anh Hai rất ít khi nói chuyện với nhau. Mãi sau này anh ấy mới nói,trước khi anh đến thăm Lâm Kha thì Khinh Vũ cũng có đến gặp cô ấy, hai ngườinói chuyện không lâu, nhưng từ sau khi Khinh Vũ về sức khoẻ và tâm trạng củaLâm Kha không được tốt như trước, từng có một lần suýt bị sẩy thai. Anh Hai vốnkhông dám hi vọng là sẽ giữ được đứa bé, nhưng không ngờ được là đứa bé sốngsót, còn người không qua khỏi lại là Lâm Kha."

Lương Hoà im lặng. Cô có thể tưởng tượng được khi haingười phụ nữ cùng yêu chung một người đàn ông gặp nhau là cảnh như thế nào. Bọnhọ từng là bạn học với nhau, từng ở lứa tuổi thanh xuân tươi đẹp cùng yêu mếnmột người đàn ông vĩ đại, có lẽ họ còn từng âm thầm ganh đua phân cao thấp, chỉvì để tranh thủ một nụ cười của người mình thầm yêu mến, có lẽ còn chỉ vì mộtánh nhìn chăm chú của người đó mà vô cùng vui vẻ hưng phấn không thôi. Nhưngrồi đến một ngày Lâm Kha không còn chờ đợi anh nữa mà đi lấy chồng, còn LụcKhinh Vũ thì vẫn luôn ở tại bên cạnh anh, cho dù là cô vẫn không chiếm đượctình yêu của anh, nhưng chỉ thế thôi cũng đủ để đánh bại tình địch. Chỉ vì, côluôn ở tại bên cạnh anh. Thất bại đó, sự thật đó, e rằng vĩnh viễn Lâm Kha cũngkhông thể chịu đựng được.

Còn bây giờ thì sao? Bây giờ người đứng bên cạnh anhlà cô, vị trí này của cô là do chính anh tự tay đặt cô vào, tự tay anh đeo nhẫncưới cho cô, anh đem đi của cô rất nhiều lần đầu tiên, cũng mang đến cho cô rấtnhiều lần đầu tiên trong cuộc đời, ví dụ như tình yêu, ví dụ như hôn nhân. Côvô cùng cẩn thận giữ gìn, trân trọng từng giây phút, nhưng vẫn e rằng mình đãlàm không tốt, sợ rằng đã làm không hết sức mình. Ngoại trừ tình yêu, cô khôngcó cái gì để đáp lại anh, để dâng tặng cho anh. Còn anh thì sao? Đến tận bâygiờ, ngay cả một câu "anh yêu em" cô vẫnchưa từng được nghe anh nói.

Tính ra, câu duy nhất xem như lời thổ lộ cũng chỉ là "Thậttrùng hợp."

Thật trùng hợp. Cô yênlặng nhấm nuốt ba chữ này, trong lòng bỗng dưng có cảm giác chua xót. Mãi tớikhi cảm thấy mình suy nghĩ lan man quá lâu, Lương Hoà mới bừng tỉnh,"Sauđó anh lại trốn đến Kinh Sơn?"

Cô lại dùng từ trốn, anh nhíu mày. Kéo Lương Hoà đithêm một đoạn, phủi đi lớp lá khô rơi dày trên mặt, lộ ra tấm bia mộ. Lương Hoàmuốn bước lại gần để nhìn nhưng anh kéo tay cô lại. Cô dừng chân lại, im lặngđứng bên cạnh anh. Nơi này có lẽ thường xuyên có người quét tước dọn dẹp, trênbia mộ in lờ mờ một tấm ảnh đen trắng, nhìn hơi quen quen. Lương Hoà ngẫm nghĩhồi lâu nhưng vẫn không nhớ ra được là ai, đúng lúc đó anh nói:

"Đây là mộ của Lâm Kha."

Lương Hoà kìm không được sự kinh ngạc, quay đầu nhìnanh. Cố Hoài Ninh buông tay cô ra chậm rãi đi đến trước bia mộ. Bởi vì tuyếtmới rơi nên trên mặt bia có một lớp tuyết mỏng, chưa kịp tan, sờ lên cảm giácthật lạnh lẽo.

"Cô ấy qua đời ở đây, cho nên cũngmai táng ở đây."

Lương Hoà bước lại gần, im lặng chăm chú nhìn ngườitrên tấm ảnh. Chẳng trách thấy quen mà lại nghĩ không ra là ai. Cô chỉ từngnhìn thấy bức ảnh lúc Lâm Kha mười bảy tuổi, lúc đó cô ấy còn trẻ, tuổi thanh xuânsức sống dào dạt, khoé miệng luôn nở nụ cười vui vẻ hạnh phúc. Nhưng người nàylại khác, trên tấm ảnh đen trắng, người đó khuôn mặt xinh đẹp trầm tĩnh, phảngphất một vẻ buồn bã bi thương, những biểu cảm tươi cười hạnh phúc trước kiadường như chưa từng một lần hiển hiện.

"Đôi khi anh rất khâm phục anh Hai,trước khi Lâm Kha sinh anh ấy tham gia một đợt diễn tập, lần diễn tập đó rấtthành công, còn chưa kịp báo tin vui về trong nhà thì đã nhận được tin Lâm Khakhó sinh mà qua đời." Nói đến đây anh ngừnglại, Lương Hoà muốn quay sang nhìn anh nhưng bàn tay lại bị anh siết chặt lấy,biết lúc này cảm xúc anh đang dao động nên cô im lặng không nhúc nhích. Một látsau khi nói tiếp, giọng anh đã bình thường như cũ, "Lễtang là do anh Hai đứng ra lo lắng xử lý, rất gọn gàng, không ai có thể đoán rađược điều gì hết. Nhưng anh biết, trong lòng anh ấy rất khổ sở, nếu không thìcũng sẽ không xin chuyển đến đây, gần Lâm Kha lâu như vậy. Giống như sự khốnkhổ của một kẻ tù tội, thi hành án xong cứ tưởng là sẽ được giải thoát, nhưnganh ấy cứ nhốt chặt lòng mình, có lẽ phải mất một thời gian rất dài. Anh hivọng, sẽ không phải là nhốt suốt cả cuộc đời."

Lương Hoà kinh ngạc, cô không tưởng tượng được, ngườiđàn ông hoà nhã hay cười ấy lại ẩn dấu một nội tâm cuồng nhiệt như thế,lại quy định phạm vi để nhốt chặt chính lòng mình như thế. Nếu như anh ấycó điều gì gọi là sai, thì cũng chỉ sai ở chỗ quá yêu Lâm Kha, bao dung cả tìnhcảm hờ hững của cô ấy, tặng cho cô ấy hôn nhân, tặng cho cô ấy một đứa con,dâng tặng cho cô ấy tất cả yêu thương và chiều chuộng. Lương Hoà giờ này cũngchỉ có thể giống như Hoài Ninh, hy vọng sự tự tra tấn chính mình của Cố HoàiViệt sẽ không phải là cả đời, bởi vì anh có quá nhiều lý do để bản thân đượchạnh phúc.

Còn người đàn ông bên cô thì sao? Lương Hoà ngẩng đầulên, hỏi một cách chậm rãi, "Vì thế, nên anh cũng ởlại đây?"

Anh cười khẽ, trong nụ cười ấy cô lại nhìn thấy rõràng sự chua xót, "Anh không vĩ đại như anhấy, nhưng cũng chỉ có cách này mới có thể cảm thấy bớt áy náy."

Nơi nào đó trong lòng cô bỗng nhiên dội một tiếng, đautới mức cô không thở được. Người phụ nữ ấy khiến cho cả hai người đàn ông đềucó cảm giác tội lỗi. Tình yêu cố chấp như vậy, có đáng không? Môi Lương Hoà runrun, nhưng khi bật ra câu hỏi thì lại rất nhẹ nhàng, "Bâygiờ, đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Lương Hoà vừa dứt lời anh liền nghiêng đầu lại nhìncô, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú. Sự yên tĩnh trong đôi mắt ấy khiến cô antâm, bên hông bị kéo một cái, cả người liền đã bị vòng vào trong ngực anh. Chấtgiọng trầm trầm lại vang lên từ đỉnh đầu cô, "Đã tốthơn nhiều lắm." Ngừng một lát anh lại nói tiếp, "Cólẽ là vì anh quá vô dụng, phải cần thời gian quá dài." Anh nóinhư giễu cợt chính mình.

Vô dụng ư?

Đây là từ mà anh có thể nói ư? Một người từng có canđảm chống lại sự phản đối của gia đình bỏ đi nhập ngũ, sau đó lại thi được họcbổng sang học tại một trường quân sự nổi tiếng nhất nước Anh, một người từnggiành được huy hiệu Nữ Hoàng Anh mà có thể vô dụng ư? Đôi khi cô nghĩ, nếu nhưkhoảng cách giữa anh và cô không xa như vậy, nếu chênh lệch chỉ một chút thôithì tốt biết bao nhiêu, không cần cô phải băn khoăn phỏng đoán, cứ trực tiếphỏi thẳng, anh cũng sẽ không xem cô như một đứa trẻ cần phải quan tâm bảo bọc,có lẽ như vậy, thật là tốt biết bao nhiêu.

Hôm sau Cố Hoài Ninh dậy rất sớm, từ năm rưỡi sáng đãmặc quần áo đi ra ngoài. Trước khi đi anh còn không quên kéo chăn đắp lại choLương Hoà, dặn cô cứ ngủ thêm một lát nữa. Nhưng làm sao cô có thể ngủ tiếpđược?

Lương Hoà chán nản ngồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa,nhìn một lát lại chán nản thở dài, quay đầu liền nhìn thấy đôi mắt đầy vẻ tò mòcủa Trương Hân, cô giật mình giống như bị người ta đọc được ý nghĩ, nhướn màynói, "Tập trung học bài đi."

Câu nói của cô chẳng hề có chút uy lực nào, cô békhông hề sợ hãi, hưng phấn ghé sát vào cô hỏi, "CôLương, cháu có thể gọi cô là chị không? Nhìn cô rất giống nữ nhân vật chínhtrong mấy bộ phim trên tivi nha."

Lương Hoà trợn mắt kinh ngạc, chưa nghĩ ra cái gì đểnói thì Lâm Nhiên ngồi bên cạnh cốc đầu con gái một tiếng, cô bé Trương Hân mímmôi, ngoan ngoãn ngồi trở lại trên ghế, tiếp tục học bài.

Lâm Nhiên cười gượng nhìn Lương Hoà, "Conbé mấy hôm nay toàn xem phim ảnh, nói chuyện chẳng chú ý gì cả."

Lương Hoà cũng cười đáp lại. Lúc này có tín hiệu điệnthoại Lương Hoà vội vàng mở ra nghe. Người gọi tới là Cố Trường Chí, cô cungkính chào ba một tiếng, ông dường như khá hài lòng ừm ừm vài câu.

Lúc này cô mới đột nhiên nhớ rằng ngày mai ông phải vềlại thành phố C, ngập ngừng một lúc Lương Hoà không biết nên nói cái gì vớiông, chỉ im lặng nghe ông nói, "Chiều mai ba sẽ đi thẳng rasân bay luôn, Hoài Ninh bận bịu công việc không có thời gian, con cũng khôngcần ra tiễn."

Lương Hoà im lặng một lát, sau mới nói, "Conmuốn đưa ba đi."

Ông thở dài, cúp điện thoại.

Tiếng thở dài đó của ông như đánh thẳng vào tâm trạngcô, buồn bực đến hoảng hốt. Qua lời nói của ông hôm qua, lần này ông đến đây cólẽ ngoài việc đi thăm Diệp Tán lão tướng quân, chủ yếu vẫn là đi thăm hai vợchồng cô. Kết quả hai người lại khiến ông ra về trong nỗi thất vọng. Phận làmcon dâu Lương Hoà cảm thấy rất áy náy. Lâm Nhiên nhìn cô cười hì hì.

"Trước đây cô mới chỉ nhìn thấy Cốlão gia có mấy lần, cứ tưởng một người đức cao vọng trọng không hay cười nhưông ấy đối với ai cũng là một bộ mặt nghiêm túc, không ngờ ông ấy cũng quan tâmsăn sóc tới cả con dâu." Nhìn vẻmặt đau khổ của Lương Hoà, Lâm Nhiên an ủi nói, "Cháumới đến đơn vị không bao lâu, có lẽ Hoài Ninh chưa muốn nói cho cháu biết, sợcháu không hiểu rồi lo nghĩ nhiều thôi." Cô lại nở cụcười, "Có điều, đối với đàn ông mình không cầnlúc nào cũng luôn luôn ngoan ngoãn phục tùng, đôi khi cũng phải thử mộtchút."

Thỉnh thoảng bắt nạt chồng, hoặc là giả vờ hờn dỗigiận dữ một chút. Đây là điều mà Lâm Nhiên học được khi cùng xem mấy bộ phimtrên tivi với Trương Hân.