Chàng Rể Bác Sĩ

Chương 2368



Chương 2390

“Bây giờ bọn họ không có chứng cứ trong tay, bọn họ thích viết thế nào thì viết, cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng quá nhiều.”

“Chờ đến khi làm dấy lên lòng tức giận của công chúng, lúc đó chúng ta đã kiểm soát được tất cả ba mươi sáu bệnh nhân rồi.”

Đường Nhược Tuyết ngồi ở trên ghế mệt mỏi lắc đầu. Trong mắt bọn họ, Mộ Hướng Tây chỉ là người hay tò mò, nhốt lại cũng có chút quá đáng.

Diệp Phi (Phàm) hơi ngồi thẳng người dậy: “Chúng ta chỉ cần tranh thủ một ngày.”

Để cho đám người Mộ Hướng Tây rời đi sẽ khiến quá trình chẩn đoán và điều trị tràn ngập chuyện xấu.

“Được rồi, cứ như vậy đi, tôi sẽ tăng cường lực lượng an ninh, không cho kẻ khác có cơ hội lẻn vào nữa.”

“Em cũng đừng đối phó với bọn họ. Tuy bọn họ chỉ là hai phóng viên nhỏ, nhưng báo Goddess Times cũng không dễ trêu chọc. Nếu làm quá, rất dễ bị nắm nhược điểm.”

Đường Nhược Tuyết xua tay cắt ngang lời Diệp Phi (Phàm): “Diệp Phi (Phàm), anh mệt mỏi cả ngày rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”

Diệp Phi (Phàm) biết tính cách người phụ nữ này, thở dài một tiếng đứng dậy, sau đó tạm biệt Đường Nhược Tuyết rời đi.

Diệp Phi (Phàm) mang theo ba người Niêm Hoa trở về Kim Chi Lâm, sau khi ăn cơm xong liền tắm rửa rồi đi ngủ, chuẩn bị khôi phục tinh thần ngày mai cứu chữa những bệnh nhân còn lại.

Ngủ một giấc thẳng tới 6 giờ sáng ngày hôm sau, Diệp Phi (Phàm) đang định dậy tập thể dục buổi sáng thì điện thoại trên đầu giường đã rung lên.

Anh vừa nhấc máy trả lời đã nghe thấy giọng nói run rẩy của Đường Nhược Tuyết vang lên.

“Diệp Phi (Phàm), Mộ Hướng Tây và Chiến Phi Tường chết rồi.”

Nghe tin Chiến Phi Tường và Mộ Tây chết, Diệp Phi (Phàm) biến sắc. Ngay cả bữa sáng cũng không kịp ăn liền chạy đến đồn cảnh sát lấy lời khai.

Anh chui ra khỏi xe, đi vào sảnh lớn, đi xuyên qua hành lang quen thuộc, cuối cùng đẩy cửa một gian phòng họp.

Anh nhanh chóng nhìn thấy Đường Nhược Tuyết một thân quần áo màu đen và Dương Kiếm Hùng đang ngồi uống trà.

“Ha ha, Diệp Phi (Phàm), tên nhóc cậu chính là khách quen của tôi, cứ cách ít lâu là lại mò đến đây.”

Dương Kiếm Hùng vốn đang giữ vẻ mặt nghiêm nghị, sau khi thấy Diệp Phi (Phàm) lập tức cười to: “Nhưng mà như vậy cũng tốt, thấy mặt nhau nhiều có thể khiến cho tình cảm của chúng ta sâu đậm hơn chút.”

“Cảnh sát Dương, tôi thật lòng không muốn gặp anh.”

Trên mặt Diệp Phi (Phàm) đầy vẻ bất đắc dĩ: “Mỗi lần đến đây đồng nghĩa với việc tôi gặp phiền toái không nhỏ.”

“Nhược Tuyết, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Anh ngồi xuống bên cạnh Đường Nhược Tuyết, muốn cầm lấy tay cô nhưng lại bị tránh né: “Hai người bọn họ tại sao lại chết?”

“Tôi không biết.”

Đường Nhược Tuyết cười khổ một tiếng, sau đó kể lại tình huống cho Diệp Phi (Phàm): “Hôm qua sau khi đám người Đường Thất đưa hai người bọn họ ra ngoài, tôi liền phái thêm người đến bảo vệ tầng có bệnh nhân, còn điều thêm vài vệ sĩ canh giữ trước cửa và phòng giám sát.”

“Mục đích chính là không muốn đám phóng viên như Mộ Hướng Tây và Chiến Phi Tường lẻn vào gây rắc rối.”

“Nhưng thật không ngờ, nhân viên an ninh không thấy bọn họ ra vào, ngược lại là nhân viên vệ sinh ở khu ô nhiễm phát hiện ra thi thể của hai người bọn họ.”