Chẳng Màng

Chương 67: Ngoại truyện 5: Không quay đầu lại - Phần 3



Hai người ở cạnh nhau lâu, Hàn Chương cũng dần thăm dò được lai lịch của Triệu Tiểu Đoạt.

Triệu Tiểu Đoạt từ nhỏ đã ăn cơm trăm nhà, sau lại làm việc vặt ở võ quán, lén học võ nghệ. Cậu có thiên phú nhưng xuất thân thấp hèn, cũng không biết đối nhân xử thế nên không được yêu quý, quay đi ngoảnh lại đã bị người ta lừa đi tịnh thân, đưa vào cung.

Triệu Tiểu Đoạt không biết học quy củ chỗ nào, mới vào cung, không phải đối thủ của cấm quân, suýt bị giết vì bị coi là thích khách.

Dương Hạ cứu cậu ta.

Hàn Chương nghĩ, thằng nhóc này ngốc thì ngốc, nhưng cũng thật là may.

Bọn họ đều là con nuôi của Dương Hạ, quyền to che trời, quan lại giáp mặt thì nịnh nọt gọi Đại công tử, Nhị công tử, sau lưng thì nhổ nước miếng.

Có một lần, hai người ngồi ở quán trà, có bình phong ngăn cách giữa các bàn.

Đang lúc có mấy người nói láo, rằng mấy ngày trước sinh nhật Dương Hạ, thế mà hoàng đế lại tổ chức cho hắn, chẳng còn tí lễ pháp nào của tổ tông để lại. Lời nói càng ngày càng quá trớn, trào phúng hoàng đế ngu ngốc, lại cho rằng Dương Hạ hèn mọn lấy sắc mê hoặc chủ, dâm loạn cung đình.

Tân đế đăng cơ đã ba năm, không lập hậu, không nạp phi, hậu cung chỉ là cái thùng rỗng.

Chuyện Dương Hạ lên long sàng chẳng thể giấu, mà cũng chẳng ai muốn giấu.

Kể cả lúc bị bêu danh rõ ràng tân đế cũng chẳng quan tâm. Có hai kẻ cương trực lên tiếng giữa triều đình, tân đế thờ ơ lạnh nhạt, cho cấm quân kéo xuống, nhân tiện tịch thu gia sản.

Các quan lại sợ hãi, đều im lặng.

Dân chúng nói ra nói vào, càng nói càng khó nghe, câu “một tên hoạn quan” vừa nói ra, Triệu Tiểu Đoạt đã cầm đao đứng phắt lên, đá phăng bình phong, chém đứt cánh tay kẻ đó.

Người thiếu niên lạnh lùng, giày đen dẫm lên cổ đối phương, thanh đao trượt trên gò má kẻ đó: “Nói huyên thuyên, đáng chết.”

Hàn Chương trơ mắt nhìn cậu rạch mồm, cắt lưỡi, giết sạch cả ba như cắt dưa chuột.

Máu chảy đầm đìa đầy đất. Huyệt Thái Dương của Hàn Chương nảy lên, gã mắng: “Ai cho cậu giết người trước mặt dân chúng!”

Triệu Tiểu Đoạt lạnh mặt, cắt vải trên người mấy thi thể để lau máu trên thanh đao, nói: “Chúng tự tìm đường chết!”

Cuối cùng vẫn là Cẩm y vệ đến giải quyết hậu quả. Hàn Chương chỉ vào mặt Triệu Tiểu Đoạt, cả giận nói: “Ngu xuẩn! Có trăm ngàn biện pháp giết người, cậu lại chọn cách ngu ngốc nhất, lỗ mãng nhất!”

Triệu Tiểu Đoạt cứng họng nói: “Bọn họ bất kính với cha nuôi trước!”

Hàn Chương cực kỳ tức giận, gã lạnh lùng nói: “Tự ngươi đi nghe xem, có bao nhiêu người mắng cha nuôi, ngươi giết được hết ư?”

Triệu Tiểu Đoạt nói: “Tôi mặc kệ! Tôi nghe thấy ai nói tôi sẽ giết kẻ đó.”

Hàn Chương cười khẩy: “Đúng là chó ngoan mà cha nuôi nuôi.”

Triệu Tiểu Đoạt hung ác mà lườm Hàn Chương, tức giận đến mức hai má đỏ bừng. Hai người không ai để ý đến ai, lúc lâu sau Triệu Tiểu Đoạt mới mỉa mai lại: “Anh thì không phải chó cha nuôi nuôi à?”

Hàn Chương nhìn cậu, ánh mắt trầm xuống, phẩy tay bỏ đi.