Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 178



Chương 178

Nói xong, anh nhẹ nhàng búng ngón tay.

Xoẹt.

Cây kim nhỏ mảnh mai đâm xuyên qua người thanh niên gầy.

Người thanh niên bị dọa, sắc mặt lập tức trắng bệt, ra sức vùng vẫy nhưng lại bị Lãnh Nhan nắm chặt.

Phập phập.

Cây kim đâm vào người của người thanh niên, anh ta đau đến nỗi liên tục kêu rên: “A! Đau, đau chết mất.”

Nhìn cảnh tượng này, Trương Lượng thật sự sợ hãi: “Anh dám!”

Lúc đang nói chuyện, anh ta đã bước lên giật lấy ngân châm trong tay Vương Nhất.

Bịch.

Nhưng mà còn chưa đụng vào một sợi tóc của Vương Nhất thì Trương Lượng đã bị một cước đá bay.

Rầm…

Bên cạnh đúng lúc có một cái thùng rác, đầu Trương Lượng chúi vào đống rác, chỉ còn có hai cái chân quơ lung tung giống như con ếch.

“Thiếu chủ đang làm việc, người không có phận sự không được đến gần.”

Ánh mắt Lãnh Nhan tràn ngập sát khí quét nhìn tất cả mọi người một lượt, giọng nói rét lạnh giống như cơn gió đến từ một lớp băng dày.

Đám người giật mình, đồng loạt lui về phía sau, Lý Tuyết Nhi cũng hoảng sợ khiếp vía mà nhìn Lãnh Nhan, trong lòng thầm nghĩ cái chị gái này trông có vẻ trầm mặc ít nói, sao lại ra tay hung ác như thế?

“Cô, cô chờ đó cho tôi…”

Người nhà bệnh nhân nhìn Lãnh Nhan với vẻ mặt phẫn nộ, nhưng cô ta vừa mới liếc nhìn thì bọn họ lập tức bị dọa phải lui chân, khí thế của một nhóm người còn không bằng một mình Lãnh Nhan.

“Trương Lượng, Trương Lượng không sao đó chứ?”

Bọn họ đi đến bên cạnh thùng rác, một người nắm lấy một chân của Trương Lượng kéo anh ta từ trong thùng rác ra ngoài.

Trên đầu Trương Lượng còn dính vỏ chuối phát ra mùi hôi thối, trên mặt còn có một đám ruồi nhặng bay bay, nhóm người vô thức lùi lại phía sau, tay che kín mũi.

“Vương Nhất, mày hay lắm, dám cho người của mày làm nhục tao, bọn mày xong rồi…”

Trương Lượng gạt phần vỏ chuối hôi thối trên đầu mình, tức giận phóng về phía Vương Nhất.

Nhưng mà Vương Nhất căn bản ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn Trương Lượng một cái nào, chỉ là ánh mắt nghiêm túc nhìn người thanh niên gầy gò: “Tôi cho cậu một phút, phải nói sự thật với tất cả mọi người, nếu không thì…”

Xoạt…

Vương Nhất lại rút thêm một cây ngân châm, giọng nói bình thản: “Đã từng nghe qua châm phạt chưa?”

Hai mắt người thanh niên gầy gò mông lung, ngược lại là Lý Tuyết Nhi đứng sau lưng không khỏi phát lạnh.

Cô ta học y, đương nhiên biết châm phạt là cái gì.

Châm cũng là một loại biện pháp, nhưng mà so với việc gọi nó là “châm liệu”, chẳng bằng gọi nó là “cực hình”.