Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 177



Chương 177

Không quan tâm đến lời của anh ta, Lãnh Nhan xách anh ta giống như là xách một con gà đi đến trước mặt Vương Nhất.

Vương Nhất lấy một hộp ngân châm, lấy một cây châm thật dài, dưới ánh mặt trời chiếu rọi, ngân châm phản xạ ra ánh sáng lạnh lẽo.

Nhìn cây châm này, không chỉ sắc mặt của người thanh niên gầy gò thay đổi mà Trương Lượng cũng luống cuống theo: “Anh, anh muốn làm gì?”

Lý Tuyết Nhi nhìn thấy ngân châm này mà giật nảy cả mình, cô ta chưa từng nhìn thấy một ngân châm nào dài như thế.

Khóe miệng Vương Nhất mang theo nụ cười lạnh: “Không phải là anh ta bị truyền nhiễm bệnh cảm lạnh rất nghiêm trọng hả, tôi chữa trị giúp cho anh ta.”

“…”

Biểu cảm của Trương Lượng lập tức trở nên khó coi, giống như ăn phải đồ thối.

Lúc còn trong quân đội, Vương Nhất đi theo Khương Nhã My – thủ tịch quân y Ẩn Vu cũng học được vài thứ, mặc dù chỉ học được qua loa, nhưng mà những thứ đó còn phải cao cấp hơn nhiều so với đám “chuyên gia” ở bên ngoài, chỉ cần liếc mắt thì liền nhìn ra người thanh niên kia căn bản không phải bị cảm lạnh, thân thể rất khỏe mạnh, đó cũng là do anh ta giả vờ.

Nếu đã như vậy, cái được gọi là y náo cũng không thành lập, chắc chắn là do Trương Lượng lòng tham không đủ muốn lừa thêm một ít tiền.

Còn về phần bác Trương như thế nào, anh ta căn bản không quan tâm, anh ta chỉ ham mê cờ bạc, còn bởi vì đánh bạc mà cãi nhau với bác Trương nhiều lần, trong lòng rất ghét bác Trương, ước gì bác Trương chết sớm một chút, anh ta cũng có thể chia tài sản.

Lúc đầu, Vương Nhất còn muốn nể mặt bác Trương mà không khiến cho Trương Lượng quá xấu hổ, xem ra là bây giờ chỉ là do mình suy nghĩ dư thừa.

“Anh buông cậu ta ra.”

Trương Lượng cùng với một vài người khí thế xung phong chạy đến vây quanh: “Anh ta đã yếu lắm rồi, sao có thể bị hành hạ như vậy chứ… với lại anh có biết gì về y thuật không, có giấy phép hành nghề không hả?”

Vương Nhất nhìn anh ta một cái, cười nói: “Cậu sợ à?”

“Nói chuyện cười, tôi biết sợ ư?”

Trương Lượng lập tức giống như nghe thấy một câu chuyện cười, giễu cợt nói: “Tôi là sợ anh làm chuyện điên rồ, rõ ràng không biết trị bệnh mà nhất định phải ra vẻ ta đây, nếu như xảy ra chuyện thì anh có bồi thường nổi không?”

Lúc này, Lý Tuyết Nhi cũng lo lắng lôi kéo ống tay áo Vương Nhất: “Anh rể, không phải là anh nói anh có biện pháp tìm ra mười lăm tỷ kia à, sao mà tiền không thấy đâu mà còn thêm dầu vào lửa vậy?”

“Giải quyết vấn đề mà tôi nói chính là phải biết rõ ai muốn hại cô, mà không phải là ngu ngơ đưa tiền theo ý bọn họ.”

Vương Nhất bình thản nói: “Hay là nói, cô đồng ý bị người khác lừa gạt như thế?”

“Em…”

Lý Tuyết Nhi nghẹn ngào, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.

Đương nhiên cô ta không muốn bị lừa tiền, nhưng mà là do tình thế ép buộc con người.

“Yên tâm đi, tôi sẽ không khiến cô phải thất vọng đâu.” Vương Nhất nhìn Lý Tuyết Nhi, trầm giọng nói.

Nhìn ánh mắt kiên định của Vương Nhất, trong lúc nhất thời Lý Tuyết Nhi cũng không biết phải nói gì thêm.

Vương Nhất lại nhìn Trương Lượng, cười ha hả: “Có bồi thường nổi hay không là chuyện của tôi, cậu chỉ cần đừng làm chuyện ảnh hưởng tới tôi là được rồi.”