Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 170



Chương 170

Vì có thêm cô em vợ nên bầu không khí trên bàn ăn không im ắng như mọi khi mà có thêm nhiều tiếng cười hơn.

Lý Khinh Hồng vẫn không nói chuyện như cũ, phần lớn là Lý Tuyết Nhi hỏi Vương Nhất trả lời, nhưng chủ đề họ nói đều liên quan đến công việc và gia cảnh, rõ ràng là cô ta đang cẩn thận thăm dò anh.

Khi biết Vương Nhất không có công ăn việc làm và gia đình chỉ là một gia tộc nhỏ ở Thiên An, ánh mắt Lý Tuyết Nhi lộ rõ vẻ thất vọng.

Vương Nhất cũng không quan tâm, cùng lúc đó anh cũng biết một số thông tin về Lý Tuyết Nhi.

Cô ta cũng là người Yến Kinh giống Lý Khinh Hồng, cấp 2 và cấp 3 đều học ở Yên Kinh. Do có gia thế hiển hách nên tầm hiểu biết và tầm nhìn của Lý Tuyết Nhi hơn hẳn người khác. Những cô gái cùng tuổi không khỏi hâm mộ cô ta khi thấy cô ta lái chiếc Lamborghini. Nhưng cô ta thì lại không quan tâm đến ánh mắt người đời.

Do chị gái học ở Thiên An nên cô ta cũng chọn học đại học ở Thiên An, cô ta là sinh viên năm hai chuyên ngành y khoa.

Nhưng điều khiến Vương Nhất ngạc nhiên là Lý Tuyết Nhi nói Lý Khinh Hồng và người nhà ở Yên Kinh có mối quan hệ không tốt nên cô đã đi du học từ rất sớm. Nhưng xét về cách hai chị em họ nói chuyện với nhau thì có vẻ như mối quan hệ cũng không tệ lắm.

Vương Nhất cũng không hỏi nhiều, nếu Khinh Hồng không muốn kể thì anh cũng sẽ không ép buộc.

Chẳng mấy chốc, trời đã về khuya.

Căn nhà im ắng, không một tiếng động.

Nhưng Vương Nhất đột nhiên mở mắt, trong đôi mắt sâu không đáy hiện lên một tia sắc bén.

Anh nghe thấy tiếng bước chân.

Mặc dù chủ nhân của giọng nói đã cẩn thận hạ giọng nhưng vẫn không thoát khỏi lỗ tai của Vương Nhất.

Anh mở cửa xem thử, liếc mắt một cái đã nhìn thấy một bóng đen đang từ từ đi lên cầu thang.

Bóng đen đi vào phòng Lý Khinh Hồng, người đó thở phào nhẹ nhõm, lúc định mở cửa bước vào thì…

Tách…

Đèn bỗng nhiên bật sáng.

Người đó sợ mất hồn mất vía, muốn hét lên theo bản năng nhưng vội vàng che miệng lại.

Cô ta vô thức quay đầu lại nhìn thì thấy Vương Nhất đang dựa vào thành cầu thang bình tĩnh nhìn mình.

“Vương Nhất… là anh?”

Trong chốc lát, sắc mặt Lý Tuyết Nhi bỗng tái nhợt, không dám nhúc nhích.

“Quả nhiên là cô có chuyện muốn che giấu.” Vương Nhất liếc cô một cái, giọng điệu rất lạnh nhạt.

Lý Tuyết Nhi vội vàng đi xuống lầu, rồi lại nhìn lên phòng Lý Khinh Hồng, bảo đảm Lý Khinh Hồng không bị đánh thức, sau đó nôn nóng nói: “Anh rể, tôi cầu xin anh, xin anh đừng nói cho chị tôi biết, tôi… tôi… không dám nữa đâu.”

Vương Nhất không bị lay động, anh nhìn Lý Tuyết Nhi: “Nửa đêm cô lẻn vào phòng Khinh Hồng là muốn trộm đồ phải không?”

“Tôi…”

Mặt Lý Tuyết Nhi tái nhợt, hơi thở gấp gáp, thân thể khẽ run.

“Tại sao cô lại làm như vậy?” Vương Nhất hạ thấp giọng để không đánh thức Lý Khinh Hồng, nghiêm nghị chất vấn cô ta.