Chân Long Chí Tôn Đô Thị

Chương 168



Chương 168

“Nhân lúc ba tôi còn chưa tìm ra anh, mọi chuyện cũng không quá nghiêm trọng, mau ly hôn với chị tôi, có như thế thì anh mới có cơ hội sống tiếp.”

Cô gái nói: “Nếu anh vẫn không bỏ cuộc, vậy anh có thể đi hỏi thăm, ba tôi tên là Lý Thế Nhân còn tôi tên Lý Tuyết Nhi, xem thử gia đình chúng tôi thế nào!”

“Lý Thế Nhân…”

Một hình ảnh xẹt qua đầu, Vương Nhất nhớ cái tên này.

“Tôi có thể nói với anh một điều nữa.”

Lý Tuyết Nhi nhìn Vương Nhất nói: “Năm năm trước, sau khi tin chị tôi mang thai truyền đến tai ba tôi, ông ấy đã cho người đi tìm anh. Nếu tìm được anh thì anh chắc chắn sẽ chết, có hiểu không?”

Vương Nhất gật đầu, anh biết ba của Lý Khinh Hồng cũng là ba vợ anh vẫn luôn tìm kiếm anh trong suốt năm năm qua. Ông ta muốn có một lời giải thích về cái thai của con gái. Nhưng lúc đó anh đã vào Ẩn Vu và đã lột xác biến thành một chiến thần trong quân đội, nên căn bản không thể tra ra được tin tức của anh.

“Nếu anh không xuất hiện thì mọi chuyện đã tốt đẹp rồi, nhưng tại sao anh lại xuất hiện trong cuộc sống của chị tôi?”

Giọng điệu Lý Tuyết Nhi có chút khó nghe: “Anh và chị tôi sẽ không có kết quả đâu, nghe lời tôi, mau ly hôn đi.”

Vương Nhất vừa định nói gì đó thì đột nhiên vang lên một tiếng “rầm”. Cửa bị đẩy ra, Lý Khinh Hồng dẫn Vương Tử Lam vào nhà.

Những lời lạnh lùng và mạnh mẽ cũng vang lên theo.

“Quay về nói với người kia rằng chị có gả cho ai cũng không liên quan đến ông ta.”

Giọng nói lạnh lùng lãnh đạm vang lên khiến Vương Nhất và Lý Tuyết Nhi giật mình, cô ta vô thức ngẩng đầu lên thì thấy Lý Khinh Hồng lạnh lùng đứng ngoài cửa, bên cạnh là Vương Tử Lam xinh như búp bê.

Có lẽ Lý Khinh Hồng nghe được cuộc đối thoại của Vương Nhất và Lý Tuyết Nhi nên trên mặt bao phủ đầy mây đen, đặc biệt đôi mắt cô bắn ra tia sáng lạnh lẽo khiến người ta chột dạ.

Chạm phải ánh mắt cô, Lý Tuyết Nhi vô thức cúi đầu cười khan, chuyển đề tài: “Chị, chị về rồi sao? A… Tử Lam!”

Như phát hiện ra một thế giới mới, Lý Tuyết Nhi nhanh chóng chạy tới trước mặt Vương Tử Lam. Cô ta ngồi xổm xuống, nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của Vương Tử Lam, cười hi hi: “Dì nhớ cháu quá đi mất, Tử Lam, cháu có nhớ dì không nào?”

“Nhớ ạ…”

Mặt Vương Tử Lam rất mềm giống hệt viên kẹo dẻo, biến thành nhiều hình dạng khác nhau dưới sự nhào nặn của Lý Tuyết Nhi.

Cộng thêm dáng người nhỏ nhắn và đường nét gương mặt tinh xảo, dù không muốn thích cũng khó.

Vương Tử Lam thừa hưởng vẻ đẹp tuyệt trần của Lý Khinh Hồng, không khó để tưởng tượng ra sau khi cô bé lớn lên sẽ xinh đẹp như thế nào.

Thấy em gái mình và Vương Tử Lam thân thiết với nhau, vẻ mặt Lý Khinh Hồng mới dịu đi một chút.

Đợi Lý Tuyết Nhi chơi đủ rồi, cô mới vỗ nhẹ vào đầu Vương Tử Lam, nói: “Tử Lam vào phòng chơi một lát được không nào?”

“Vâng ạ.”

Vương Tử Lam ngoan ngoãn gật đầu, dùng đôi mắt to đen láy lo lắng nhìn Vương Nhất, dặn cô: “Nhưng mẹ phải hứa không được chia tay với ba nhé.”