Cây Tường Vi Màu Xanh Nước Biển

Chương 53



CHƯƠNG 53

“Đại ca, bây giờ quan trọng nhất là tìm người về, Kim thiếu gia trên người không có chứng minh nhân dân, hay hộ chiếu, cũng không có tiền, chắc sẽ không thể chạy xa được.”

“Vậy còn không mau đi tìm!”

“Vâng.”

Vài người nhận lệnh xoay người đi ra ngoài, chỉ có Tân Tử Phong đứng tại chỗ không động đậy.

“Ngươi còn có chuyện gì?”

Âm thanh của Trịnh Duẫn Hạo kéo mọi người lại. Tân Tử Phong khẽ đung đưa tay, ngước đầu nhìn Trịnh Duẫn Hạo.

“Ngày trước Kim thiếu gia đột nhiên hỏi tôi, nơi những thiếu gia ở gọi là gì. Hôm qua lại hỏi, [đại ca của các ngươi có phải vẫn ở đó không?].”

Lời của Tân Tử Phong khiến người khác kinh ngạc, ánh mắt đều chuyển sang phía Trịnh Duẫn Hạo. Còn Trịnh Duẫn Hạo lại nhìn Tân Tử Phong, không nói gì. Rất lâu sau mới nói ra hai chữ.

“Ra ngoài.”

Âm thanh không có nộ khí nhưng lại lạnh lẽo.

“Tất cả ra ngoài.”

Lần này Tân Tử Phong là người đầu tiên ra ngoài, những người khác cũng đều lui ra ngoài.

“Tử Phong, đợi đã, Tử Phong.”

Bước chân của Tân Tử Phong dừng lại, xoay người nhìn về phía Đặng Dũng đang đuổi tới.

“Lời ngươi vừa nói với đại ca, là thật sao?”

“Chẳng lẽ ta dám lừa đại ca hay sao?”

Nói xong, Tân Tử Phong xoay người bỏ đi.

“Oh, biểu tình lúc nãy của anh ta là giận sao?”

Đào Chí Cương nhìn tấm lưng đã bỏ đi rồi hỏi Đặng Dũng.

“Chắc là vậy.”

“Nếu như vậy thì lần này Kim thiếu gia bỏ đi là có liên quan đến việc đại ca đi tìm thiếu gia rồi?’

“Có lẽ vậy.”

“Nhưng, Kim thiếu gia làm sao biết được?”

“Không biết.”

Mọi người đều đã ra ngoài, Trịnh Duẫn Hạo nhắm mắt dựa lên sopha, sau đó lại mở mắt đưa tay hất đổ những thứ trên chiếc bàn. Tách trà rơi xuống nền đất, phát ra âm thanh va chạm, nhưng không bị bể.

Lần này Bang Băng Diễm không làm cuộc tìm kiếm rầm rộ, cả đám người tìm hết bốn ngày, dường như đã đào bới cả San Francisco lên nhưng vẫn không tìm thấy Kim Tại Trung. Nộ khí của Trịnh Duẫn Hạo không giảm theo thời gian, ngược lại còn ngày một dâng cao hơn.

Còn lúc này Kim Tại Trung đang ngồi bên một chiếc bàn gỗ trong một ngôi nhà nhỏ đơn sơ, ăn những món ăn do chính mình nấu, không biết bên ngoài đang đào bới khắp nơi để tìm cậu. Cậu sau khi vào căn nhà nhỏ, đã không ra ngoài lần nào, trong nhà đã chuẩn bị sẵn mọi thứ mà cậu cần. Sau khi ăn xong đang chuẩn bị dọn dẹp thì có người gõ cửa. Nhẹ nhàng đi đến phía sau cánh cửa, từ chiếc lỗ trên cửa nhìn kĩ người đến sau đó mới mở cửa. Dương Húc Huy đi vào nhà tiện thể đóng cửa lại, nhìn thấy chén dĩa trên bàn vẫn chưa được dọn có chút kinh ngạc.

“Ăn khuya.”

“Không phải, là bữa tối.”

“Bữa tối? Khuya như vậy….”

“Ở đây không có việc gì làm, khi nào đói thì khi đó ăn. Đồ ngươi đã đưa tới chưa?”

Kim Tại Trung nhìn lướt qua thứ đồ trên tay y, xoay người đi rửa chén.

“Ân. Đang tìm ngươi khắp mọi nơi.”

Lời của Dương Húc Huy vừa truyền tới, động các của Kim Tại Trung dừng lại một chút, không nói gì.

“Tính khí trở nên rất nóng nảy, ta đã lâu rồi không nhìn thấy bộ dạng đó….hôm đó Tử Phong đã chịu một trận mắng.”

“Đồ có phải chưa chuẩn bị xong không. Không sao, nhưng vẫn mong ngươi nhanh chóng làm xong.”

Tuy rằng Kim Tại Trung không muốn tiếp lời của y, nhưng y không muốn bỏ cuộc như vậy.

“Gần đây Walid rất cảnh giác….”

“Ta chỉ là một người bình thường, quản lí bộ phận kế hoạch của một công ti nào đó, không thể giúp ngươi chuyện gì.”

Trong nhà một lát đã im lặng, Kim Tại Trung nghiêng người, ánh mắt hướng xuống nền nhà, Dương Húc Huy cũng không nói gì nữa. Một lúc sau, Dương Húc Huy mới cử động, đặt chiếc phong bì màu bò trên tay mình xuống bàn.

“Trong này có hộ chiếu và vé máy bay đến Hà Lan vào tối mai, còn những thứ khác mà cậu cần nữa.”

“Cám ơn ngươi.”

“…….Vậy ta đi đây.”

“Ân.”

Cho đến khi Dương Húc Huy đóng cửa, Kim Tại Trung vẫn chưa xoay người lại. Nằm trên chiếc giường không thoải mái cho lắm, Kim Tại Trung không ngủ được. Ngày mai vào lúc này sẽ không ở đây nữa, sẽ không có quan hệ gì với nơi này nữa, cũng không có quan hệ gì với hắn nữa. Sẽ không có quan hệ nữa. Tay đưa vào trong áo, đặt lên đoá tường vi đó. Hàn Kính nói đúng, không thể rửa sạch được, thì chỉnh sửa thành hình khác. Hoặc Mặt Trăng sẽ có cách. Nhắc đến bọn họ đã rất lâu không gặp, đợi đến khi mình xuất hiện trước mặt họ, bọn họ chắc chắn sẽ ngạc nhiên lắm! Kim Tại Trung nỗ lực nghĩ đến nụ cười của những người bạn thân, khoé mắt bắt đầu ướt. Cậu biết cái cảm giác vẫn luôn chôn sâu dưới đấy lòng là gì, là lo lắng và không nỡ. Nhưng thì đã sao? Cậu cảm thấy rất mệt, cậu không muốn kéo dài nữa, cậu bỏ cuộc rồi.

Đột nhiên có một tiếng động không lớn, khiến nước mắt gần trào ra của Kim Tại Trung dừng lại. Ý tưởng đó là chuột lướt qua trong đầu, nhưng những tiếng động tiếp theo khiến cậu khẳng định đó là người, không phải là chuột. Tiếng bước chân của người tới rất nhỏ, mà còn đi về hướng của cậu. Lúc nãy lo suy nghĩ, nên không nghe thấy tiếng người mở cửa. Căn nhà này không có chia ngăn gì, ngồi trên giường là có thể nhìn thấy cánh cửa duy nhất kia. Rèm cửa sổ không có kéo lên, ánh đèn đường bên ngoài len lỏi vào, nên căn nhà cũng không quá tối. Còn ánh trăng thì chiếu lên chiếc giường. Nằm trên giường, có thể nhìn thấy được hình ảnh mơ hồ của người đang đi tới, nhìn bóng dáng đang đi đến gần mình, trong não Kim Tại Trung không nghĩ quá nhiều, cũng không dám có động tác lớn nào. Vì nếu nói, thì mình ở ngoài sáng người ta ở trong bóng tối, cậu chỉ cần cử động mạnh đối phương sẽ phát giác. Lúc chưa biết được người đến là ai, có mục đích gì thì tốt nhất là im lặng quan sát.

Người đó đến càng ngày càng gần, Kim Tại Trung nỗ lực điều chỉnh hô hấp của mình, một tay đưa xuống dưới gối nắm chặt lấy gối, lúc cần thiết có thể làm công cụ phòng bị, nhắm mắt lại. Tiếng bước chân dừng lại ở trước giường mình một lát, nhưng lại không nghe thấy tiếng động gì, Kim Tại Trung có chút nghi hoặc, vừa hé mắt ra, thì một miếng vải đã bịt miệng cậu lại. Mắt liền mở to, nhưng lại không thể nhìn rõ khuôn mặt bị nón len che đi, chỉ cảm thấy trong sự quan sát không rõ ràng đôi mắt kia hơi quen thuộc, người đã ngất đi.

Đợi đến khi người trên giường nhắm mắt lại, không giằng co nữa, người đó mới bỏ chiếc khăn dùng để bịt miệng Kim Tại Trung ra. Mượn ánh sáng nhạt nhoà của ánh trăng nhìn quanh căn phòng, người đó liền đi đến bên chiếc cửa sổ, mở rèm cửa ra, sau đó quay trở lại giường, bật đèn đầu giường lên, cởi mũ len ra ngồi bên giường, chỉ nhìn người trên giường. Rất lâu sau, mới từ từ đưa tay qua đó, nhưng gần chạm vào khuôn mặt của Kim Tại Trung đã rụt lại, chỉ ngồi đó, nhìn như vậy….

.

Lúc mở mắt ra nhìn thấy trần nhà quen thuộc, sau khi thức dậy việc đầu tiên Kim Tại Trung làm chính là kiểm tra bản thân, phát hiện không có gì khác trước khi ngủ, lại xuống giường kiểm tra những thứ trong chiếc phong bì màu bò—không thiếu gì cả, nhìn những thứ trong nhà cũng không có gì khác thường, ngay cả cửa nhà cũng không có dấu vết bị cạy qua. Ngồi bên giường suy nghĩ rất lâu, trừ việc biết người đó nam nhân và là cao thủ mở khoá, Kim Tại Trung không thể đoán được người đó là ai, mục đích là gì. Nếu không phải chiếc rèm cửa bị kéo lên, cậu thật tưởng mình đang mơ. Nghĩ không ra, Kim Tại Trung quyết định xem như là tai nạn. Sau khi hoá trang một chút thì ra ngoài, trước khi rời khỏi đây cậu còn phải đến một nơi.

Trong nghĩa địa đứng trước một chiếc bia mới dựng không lâu.

Đặt bó hoa cúc trong tay xuống, Kim Tại Trung nhìn bức ảnh trên bia mộ, rất lâu sau mới mở miệng nói.

“Xin lỗi, lâu rồi mới đến thăm ngươi, còn nữa, ta đã làm mất con búp bê ngươi tặng….Tiểu Long cùng Tiểu Tuyết bây giờ đều tốt, cô ấy nói với bọn chúng là ngươi đã đi công tác ở một nơi rất xa, phải rất lâu mới về thăm chúng được. A Huy nói, đã tìm được một người có giọng giống ngươi, sẽ để người đó gọi điện thoại cho bọn chúng….kì thực lần này ta tới, là muốn nói với ngươi, ta phải đi rồi, rời khỏi Mĩ. Ta cảm thấy ta càng ngày càng không giống bản thân, cũng trở nên càng ngày càng độc ác. Còn….trở nên giống nữ nhân, kì thực, giống oán phụ. Bản thân cũng cảm thấy rất chán ghét, rất ghê tởm. Nên ta phải rời khỏi đây, sau đó quên đi mọi thứ, trở lại thành bản thân trước đây, Kim Tại Trung của trước đây, giống như bố mẹ làm một người bình thường. Nhưng ta từng đáp ứng ngươi sẽ nhớ đến ngươi, nên ta sẽ không quên ngươi….ta nên đi rồi, nếu sau này có cơ hội, ta sẽ lại đến thăm ngươi.”

Từ nghĩa địa trở về, Kim Tại Trung ngồi trong nhà rất lâu, cảm thấy bụng hơi đói mới đứng dậy, quyết định làm một bữa tối cuối cùng. Trong lúc đang thái rau, đằng sau liền phát ra một tiếng “bang”, Kim Tại Trung kinh ngạc xoay người nhìn thì cửa đã mở ra, một đám người xông vào. Nhìn thấy đám người sau khi vào nhà tách ra hai bên, Kim Tại Trung liền kinh ngạc, sau đó tay trái liền nhanh chóng đưa vào trong túi, nhìn thấy người đó đi vào. Trịnh Duẫn Hạo không bước thêm nữa, chỉ nhìn Kim Tại Trung đang bất động.

“Đem cậu ta về.”

Nói xong, Trịnh Duẫn Hạo liền xoay người đi ra ngoài. Đào Chí Cương nhìn Trịnh Duẫn Hạo đang đi ra ngoài lại nhìn Kim Tại Trung đang đứng im trong nhà, liền nhanh chóng bước theo Trịnh Duẫn Hạo xuống lầu. Để lại một mình Tân Tử Phong nhìn Kim Tại Trung, nhẹ nhàng mở miệng.

“Kim thiếu gia….đi thôi.”

Không nói gì, không làm thêm gì, Kim Tại Trung cũng cất bước đi ra ngoài. Xuống tới lầu, xe của Trịnh Duẫn Hạo đã đi rất lâu rồi. Nhìn theo hướng xe biến mất, Kim Tại Trung đứng rất lâu.

“Kim thiếu gia?”

Thu lại ánh nhìn, Kim Tại Trung đi đến cánh cửa xe được Tân Tử Phong mở sẵn, ngồi vào trong xe, Tân Tử Phong cũng ngồi xuống. Đóng cửa xe lại, Tân Tử Phong kéo ống quần lên, rút ra chiếc dao găm trên bắp chân, rút áo sơ mi ra cắt một miếng vải nhỏ, sau đó quay sang hướng Kim Tại Trung.

“Kim thiếu gia có thể đưa tay trái ra đây không? Tuy rằng nói dao cắt trúng không phải là vết thương nghiêm trọng nhưng mười ngón tay đều nối liền với tim, nên sẽ rất đau đấy. Ta nhớ ngươi từng nói, người phải đối tốt với bản thân một chút.”

Lúc này Kim Tại Trung chỉ nhìn anh, không đưa tay ra, trên mặt có chút nghi hoặc, Tân Tử Phong cầm mảnh vải, cười.

“Trên túi áo dính một ít máu.”

Lần này Kim Tại Trung cũng cười, từ trong túi rút tay ra đưa tới trước mặt anh, nhìn thấy ngón trỏ bị thương của Kim Tại Trung, Tân Tử Phong trong lòng khẽ đau nhói: vết thương sâu hơn trong tưởng tượng, máu vẫn chưa ngừng chảy. Trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, nhưng tay lại không dừng thuần thục băng bó.

“Được rồi.”

“Cảm ơn.”

Rút tay lại bỏ vào trong túi áo, nhìn những cảnh vật không ngừng tụt về sau, trong đầu Kim Tại Trung hiện lên một khuôn mặt, không phải Trịnh Duẫn Hạo, cũng không phải Hàn Kính đã chết, mà là Tân Tử Phong đang ngồi cạnh cậu.