Cây Tường Vi Màu Xanh Nước Biển

Chương 54



CHƯƠNG 54

Trong sự hiểu biết của cậu, Tân Tử Phong là một người luôn quan sát kĩ những thứ xung quanh. Ở bên cạnh anh rất thoải mái, tự tại, anh ta luôn điều chỉnh mức độ quan tâm chăm sóc đến người khác một cách thích hợp nhất, không khiến người khác cảm thấy áp lực, không thoải mái. Tân Tử Phong trước đây từng nói, trước đây vì người nào đó nguyện ý làm tất cả, lần đó trọng thương chắc chắn là liên quan đến người đó. Có thể khiến người như Tân Tử Phong vì một người như vậy, chắc chắn không đơn giản, một người nam nhân không đơn giản, cậu hoàn toàn không nghi ngờ ngưới đó là nữ nhân. Không biết vì sao, người nam nhân với chiếc nón len tối qua khiến cậu nhớ đến khuôn mặt của Tân Tử Phong. Nhẹ nhàng lắc đầu, kéo khoé môi lên, Kim Tại Trung cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều. Điều bản thân nên suy nghĩ chính là kết cục của mình khi về tới nơi, Trịnh Duẫn Hạo đã tức giận hay nói là đã giận giữ đến mức không muốn ngồi cùng một xe với cậu, xem ra bản thân khó sống đây.

Lo lắng của Kim Tại Trung không thừa. Lúc đôi chân cậu vừa đặt xuống đất, bốn người cao lớn đứng trước mặt cậu, sau đó cậu được nhốt vào căn phòng cậu đã sống hơn nửa năm, sau đó lại bị “mời” đến căn phòng sách bên cạnh phòng ngủ, tiếp đó cửa được đóng lại sau lưng. Đến lúc đó, Kim Tại Trung cuối cùng cũng đã rõ bản thân bị quản thúc rồi. Nhẹ nhàng kéo khoé môi lên, nhưng khoé môi lại mang theo sự cay đắng, cả cậu cũng không biết tại sao. Nằm trên giường, Kim Tại Trung hiểu rõ những việc tiếp theo không phải do cậu quyết định, điều duy nhất cậu có thể làm là nghỉ ngơi. Trịnh Duẫn Hạo tiếp theo sẽ làm gì, cậu không biết, cậu cũng không muốn nghĩ đến.

Ngược lại với sự thoải mái của Kim Tại Trung, nhìn cậu bị vài người đưa vào trong nhà Tân Tử Phong trong lòng khó chịu. Sau khi rời khỏi tổng bộ một mình lái xe đến bên bờ sông, ngồi trên đê hút thuốc, nhưng vừa hút hai ngụm đã ném điếu thuốc xuống sông, sau đó đứng dậy, lui lại. Xin lỗi, để cậu trở về nơi khiến cậu không vui. Nhưng nếu như để cậu rời đi, vậy ta cả cơ hội nhìn thấy cậu cũng không có.

Đêm đó lúc Tổng tẩu đem bữa tối đi vào, Kim Tại Trung trong lòng cười khổ: Bây giờ vào phòng này cũng không cần gõ cửa, cậu ngay cả quyền lợi cho phép ai vào cũng không có. Nhìn thức ăn trên bàn, Kim Tại Trung không khước từ mà bắt đầu ăn. Cả ngày nay cậu chưa ăn gì, kì thực rất đói.

“Kim thiếu gia thật sự muốn rời khỏi thiếu gia sao?”

“Ah, cái gì?”

Chuyên tâm ăn Kim Tại Trung không chú ý đến câu hỏi của Tổng tẩu, dừng đũa nhìn bà.

“Cậu thực sự muốn rời khỏi đây, rời khỏi thiếu gia sao?”

Tổng tẩu nhìn Kim Tại Trung hỏi, trên mặt là sự nghiêm túc cậu chưa từng nhìn thấy. Kim Tại Trung xoay đầu, bới một miếng cơm vào miệng.

“Lâu rồi không ăn những món ngon như vậy.”

Nhìn Kim Tại Trung không muốn trả lời câu hỏi của bà, Tổng tẩu khẽ thở dài.

“Xem ra lúc ban đầu ta đoán đúng, cậu không phải nguyện ý ở bên thiếu gia. Lúc nhìn thấy thiếu gia bế cậu về, cậu lại ngủ vài ngày liền ta đã cảm thấy kì lạ, nhưng nhìn thấy thiếu gia vui như vậy, cậu cũng không phản kháng…Bỏ đi, ta còn tự nhủ bản thân nghĩ quá nhiều, nguyên lai…..có thể do ta nói nhiều, nhưng xin Kim thiếu gia để ta nói thêm một câu, nếu cậu thật sự bỏ đi, thì thiếu gia chỉ còn lại một mình. Kim thiếu gia cậu cứ ăn trước, đợi ăn xong ta sẽ đến dọn.”

Nói xong Tổng tẩu đi ra ngoài. Lúc cửa phòng đóng lại, đũa của Kim Tại Trung dừng lại. Thật sự muốn rời khỏi nơi đây, rời khỏi hắn sao? Cho đến gần đây cậu mới phát hiện, người chìm trong tình yêu thì khả năng chịu đựng sẽ giảm sút, người cũng trở nên yếu đuối. Bây giờ mọi chuyện trở nên thế này không phải một hai câu là có thể giải quyết được, nhưng phải giải quyết như thế nào, chỉ có thể xem biểu hiện của Trịnh Duẫn Hạo. Sau đó Kim Tại Trung ở trong phòng sách năm ngày, cũng không gặp lại Trịnh Duẫn Hạo, cũng không biết hắn có về hay không. Không ai chủ động nói cho cậu biết, bây giờ không có khí lực đi hỏi.

Kì thực sau khi Kim Tại Trung được đưa về, Trịnh Duẫn Hạo rất ít về. Chỉ vào ngày Kim Tại Trung được đưa về, sau khi cậu vào phòng, đứng trước cửa phòng được đóng lại nửa ngày, sau đó đã ra ngoài. Đi xử lí những chuyện hắn chưa kịp xử lí trong những ngày Kim Tại Trung biến mất.

Khoảng thời gian từ khi Hàn Kính chết cho đến khi tìm thấy Kim Tại Trung, Băng Băng Diễm tổng cộng chết sáu người, mà còn là những người có địa vị trong bang, trong đó có hai người là trợ lý của đường chủ. Trong hắc đạo chết vài người dường như là một chuyện bình thường, nhưng đây không còn là thời đại chém giết bừa bãi nữa, ngoài ra những người đó đều không phải chết vì chém giết, mà là chết vì tai nạn. Nếu là tai nạn, thì không có gì để điều tra, nhưng những người này chết vì tai nạn liên tiếp trong vài ngày thì khiến người khác phải hoài nghi, đó thật sự chỉ là tai nạn? Nhưng mặc cho Trịnh Duẫn Hạo cho người điều tra kĩ lưỡng thế nào, kết quả vẫn như vậy, cuối cùng chỉ có thể chôn cất đàng hoàng, để người ta an nghỉ.

Những cuốn sách trên kệ trong phòng, đã được Kim Tại Trung đọc lại không biết bao nhiêu lần trong vòng vài tháng qua, những ngày này lại phải xem lại. Đặt cuốn sách trong tay xuống, Kim Tại Trung nhìn căn phòng buồn rầu, sau đó đứng dậy đi ra. Nhưng cửa phòng vừa mở thì hai bảo vệ to con đã chặn cậu lại.

“Ta chỉ sang phòng bên cạnh lấy đồ.”

“Kim thiếu gia, đại ca có lệnh, không có sự cho phép của anh ấy, không được để cậu bước nửa bước ra khỏi phòng này. Nên thật xin lỗi.”

“Vậy có thể giúp ta gọi Tổng tẩu không?”

Hai người bên ngoài nhìn nhau một cái, khẽ gật đầu. Tổng tẩu được đại ca phân phó chăm sóc Kim thiếu gia, tìm bà ấy chắc không có vấn đề gì. Lại nói, bọn họ cũng không biết Kim thiếu gia tìm bà ấy có phải vì thân thể không khoẻ hay sao, nếu như Kim thiếu gia xảy ra chuyện gì, nộ khí của đại ca họ chắc chắn không thể chịu được, lúc đó chỉ sợ mệnh cũng không được bảo toàn. Đóng cửa lại, Kim Tại Trung bất lực thở dài. Nếu như thật sự muốn rời khỏi, sao không đi được. Chỉ là chuyện đã đến bước này, cậu đã không thể lùi lại. Cho dù bây giờ Trịnh Duẫn Hạo mở rộng cửa, cậu cũng không đi, trừ khi, Trịnh Duẫn Hạo không cần cậu nữa. Nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, Kim Tại Trung lại nở nụ cười. Nếu như không phải khung cửa sổ lớn này, cậu mấy ngày nay thật sự phải sống những ngày không nhìn thấy bầu trời.

“Kim thiếu gia, cậu tìm ta?”

“Ân, ở đây hơi chán, nên có thể nhờ người lấy giùm ta cây tiêu không?”

“Được, cậu đợi một lát.”

Tổng tẩu rất nhanh đem cây tiêu đến. Đưa tiêu cho Kim Tại Trung, nhìn quầng đen dưới mắt cậu, Tổng tẩu do dự hỏi.

“Kim thiếu gia mấy ngày nay ngủ không ngon sao?”

“Ah? Uh, ngủ không ngon lắm, ngủ không sâu, buổi tối tỉnh dậy vài lần.”

“Vậy có cần nói với thiếu gia, để gọi Hà Phương sang đây khám cho cậu.”

“Không cần. Có thể do buổi sáng ngủ nhiều rồi, không có chuyện gì.”

Cậu làm gì mà ngủ nhiều, vốn là thiếu ngủ trầm trọng.

“Đúng rồi, cơm tối của tối nay không cần đem cho ta.”

“Không cần đem! Nhưng buổi trưa cậu chỉ ăn một ít.”

“Ta bây giờ cả ngày không làm gì, chỉ đi vòng vòng trong này, ăn rồi cũng không có chỗ để tiêu hoá, đương nhiên sẽ không đói, nên ăn không nhiều.”

“Vậy được, nếu như cậu đói, thì bảo bọn họ gọi ta, ta sẽ đưa đến cho cậu.”

“Được.”

Lui khỏi phòng, xuống lầu, Tổng tẩu từ trước đến nay đều không hỏi nhiều, bây giờ cũng không thể không tự hỏi. Bà luôn cảm thấy sau lần này trở về, Kim thiếu gia có gì có khác lạ. Nói chuyện với người khác không có quá xa cách, chỉ là bà cảm thấy từ trong mắt của Kim thiếu gia ánh lên sự bất cần và không sợ hãi….những thứ này trước đây trên người cậu đều không thấy, khiến bà cảm thấy hơi lo lắng. Bà cũng không hiểu, lúc chưa tìm được người thiếu gia lo lắng như vậy, bây giờ người tìm về rồi lại rất ít trở về? Chuyện gì cũng nên được giải quyết, cứ nhốt người như vậy cũng không được ah! Bị nhốt trong thời gian dài sẽ xảy ra chuyện, Kim thiếu gia ngủ không ngon cũng nên nói với thiếu gia mới được. Cơm tối cũng nên chuẩn bị sẵn, như vây Kim thiếu gia có đói, hâm nóng là có thể ăn.

Còn Kim Tại Trung sau khi Tổng tẩu đi ra, mới nhẹ nhàng thở phào, sau khi đặt tiêu xuống thì đi vào phòng tắm, đứng trước gương.

“Sao lại rõ như vậy? Xem ra phải lấy đồ đắp lên mới được.”

Đi ra khỏi phòng tắm, thổi một bài, Kim Tại Trung liền ngồi chờ đợi màn đêm đến.