Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 92: Tương lai



Chuyện xảy ra ngày ấy, rồi Bùi Thanh Phi cũng sớm quên đi. Sau này, khi dần lớn lên, dĩ nhiên là cô cũng đã hiểu ra được sự lựa chọn khó khăn của cha mẹ ngày đó. Cũng không biết vì cái gì, mỗi lần nhớ lại tiếng khóc của Tề Tranh khi ấy cô vẫn cảm thấy cảm động vô cùng.

Bùi Thanh Phi dựa vào tường, quấn chăn lên trên người mình, cứ như là làm như vậy cô sẽ cảm thấy ấm áp hơn một chút.

"Cốc! Cốc!"

Đột nhiên có một tràng tiếng gõ, nó làm cho Bùi Thanh Phi sợ hết hồn.

"Cốc! Cốc!"

Lại là hai tiếng gõ nữa, Bùi Thanh Phi quay đầu lại nhìn lên bức tường màu vàng ấm áp ở phía sau lưng mình.

Đây là mánh lới các cô vẫn hay dùng ở cái thời cắp sách đi học đây mà! Bùi Thanh Phi vội vàng chùi đi nước mắt rồi nhẹ nhàng gõ lên hai tiếng, coi như là đáp lời.

Phía bên kia nhận được hồi đáp lập tức thay đổi cách gõ. Tiếng gõ vang lên không ngừng, tựa hồ tiếng gõ ấy đang dịch chuyển dọc theo vách tường từng chút từng chút một đi về phía trước.

Bùi Thanh Phi lần theo âm thanh đi về phía trước, từng bước một đi tới bên cửa sổ.

Bùi Thanh Phi đã hiểu ra ý định của Tề Tranh. Cô mở cửa sổ ra rồi thò người ra bên ngoài. Lập tức cô nhìn thấy trong đêm tối của mùa hè, Tề Tranh cũng đang đứng sát ở bên cửa sổ. Người này vừa vẫy tay vừa cười với mình.

Cô thích nhất nụ cười này của Tề Tranh. Bởi vì nó luôn đem đến cho cô sự ấm áp cùng hy vọng.

Vì sợ kinh động đến các bậc đại nhân, Tề Tranh nói khẽ với Bùi Thanh Phi: "Mình yêu cậu!"

Mình cũng yêu cậu!

Nhưng chưa kịp nói ra khỏi miệng Bùi Thanh Phi đã khóc không thành tiếng.

Bởi vì lo lắng Bùi Thanh Phi dựa người lên cửa sổ quá mức nguy hiểm nên Tề Tranh xua xua tay, ra hiệu cho người này lui vào bên trong, ngược lại bản thân Tề Tranh lại thò nửa người ra bên ngoài.

Có lẽ là để an ủi người yêu của mình, giống như là đang làm ảo thuật, Tề Tranh rút ra từ phía sau lưng mình một tấm bìa các-tông, trên đó là dòng chữ rất đẹp của Tề Tranh, vì muốn làm cho Bùi Thanh Phi thấy rõ, đại khái là Tề Tranh đã phải tô đi tô lại đến vài chục lần.

Trên đó chỉ có ba chữ.

"Mình yêu cậu!"

Chờ cho Bùi Thanh Phi thấy rõ rồi Tề Tranh lại lật ra tấm tiếp theo.

"Cậu hãy chờ mình nhé!"

Lệ rơi đầy mặt, Bùi Thanh Phi dùng hết khí lực toàn thân để liên tục gật đầu.

Giữa đêm hè của Lăng Giang, đây là lời hứa hẹn giữa im lặng của hai người.

Hai cặp vợ chồng của hai nhà họ Tề và họ Bùi gặp nhau đã là chuyện của hai ngày sau đó rồi.

Mặc dù bọn họ đã cùng chung sống tại chung cư Phú Hoa này qua nửa đời người, nhưng bọn họ không chỉ có bất động sản ở nơi này. Sau khi sự việc xảy ra rồi, người hai nhà liền rất ăn ý khi đem Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi tách ra, đi đến căn hộ được mua sau này.

Bốn người làm như đây là cuộc tụ họp bình thường, nhưng đây lại là lần đầu tiên an tĩnh đến như vậy.

Cuối cùng Bùi Sĩ Phương vẫn là cái người phá vỡ cục diện bế tắc này trước.

"Chúng ta hãy cùng nhau thương lượng một chút đi." Bùi Sĩ Phương nói.

Đã có người đi đầu, cuộc nói chuyện dĩ nhiên thuận lợi hơn rất nhiều.

Hai nhà họ Tề và họ Bùi cùng trao đổi với nhau nội dung câu chuyện đã được trao đổi với con nhà mình trong hai ngày này. Sau khi nói xong bọn họ cùng kinh ngạc phát hiện ra, lời của hai đứa nhỏ rõ ràng là không giống nhau. Cả hai đều muốn ôm hết trách nhiệm lên trên thân mình.

Là đứa con do mình sinh ra, nuôi lớn lên, chuyện ra sao bọn họ đều có tự tin.

Vợ chồng nhà họ Tề cho rằng tính tình của Bùi Thanh Phi vốn rất trầm ổn, nên đúng như lời Tề Tranh đã nói thì con bé ấy nhất định sẽ không phải là người làm nên chuyện tội lỗi này. Cho nên bọn họ có khuynh hướng nhận định chuyện này là vì Tề Tranh nên mới xảy ra như vậy. Thế nhưng vợ chồng nhà họ Bùi lại cũng hiểu rất rõ về Bùi Thanh Phi. Tính cách của con bé này vốn là như vậy, nếu như không phải do mình tự nguyện thì dù là ai cũng không có khả năng thay đổi suy nghĩ của nó một cách đơn giản như vậy được. Hơn nữa lời Bùi Thanh Phi đã nói trong đêm hôm đó rõ ràng là hoàn toàn ăn khớp. Cho nên mẹ Bùi lại càng cảm thấy áy náy với người bạn thân của mình hơn.

"Chuyện này... Về chuyện này..." Mẹ Tề thật sự không biết mình nên nói cái gì cho phải lúc này. Hai đứa nhỏ làm như vậy, ngược lại lại làm cho người ta nhìn ra chút thật tình trong đó.

Đôi mắt của mẹ Bùi lại đỏ lên, bà nghiêng người sang nói lời xin lỗi, cuối cùng chỉ còn biết âm thầm đưa tay lên lau nước mắt.

Lão Tề thì ở một bên thở dài. Năm đó sau khi cùng người vợ của mình nói chuyện yêu đương rồi ông cũng đã cai hẳn thuốc lá, nhưng hôm nay ông lại một lần nữa cầm trên tay, cũng thật lạ khi mẹ Tề lại không nói gì.

Bùi Sĩ Phương nhìn ra tất cả mọi người cùng lâm vào cái vòng lẩn quẩn là tự trách mình. Ông đành phải đứng ra hướng về mọi người nói lời tự đáy lòng: "Hôm nay tới đây không phải là để truy cứu trách nhiệm của ai. Bây giờ hai đứa nhỏ xảy ra chuyện như vậy, chúng ta làm cha mẹ đều phải chịu một phần trách nhiệm. Vậy nên bây giờ chúng ta chỉ nên bàn biện pháp, suy nghĩ một chút xem kế tiếp nên làm gì."

Tề Thu đem nửa điếu thuốc còn lại dí vào trong gạt tàn thuốc lá. Ông ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Sĩ Phương: "Sĩ Phương, ông là người cực kỳ có chủ ý, khẳng định là ông đã có ý tưởng rồi, vậy hãy nói thẳng đi!"

Bùi Sĩ Phương nhìn nhìn hai vợ chồng họ Tề: "Tề Tranh đã nói với hai người chuyện xảy ra ở trường đại học rồi chứ?"

Hai vợ chồng họ Tề cùng sững sờ.

Mỗi lần trở về khi kỳ nghỉ tới, Tề Tranh đều sẽ đi theo sau lưng mẹ Tề mà lải nhải. Tất cả đều là những chuyện đã xảy ra trong trường học, lông gà vỏ tỏi, không đau không ngứa. Chỉ có điều, dựa vào những hiều biết về Bùi Sĩ Phương qua nhiều năm như vậy rồi, ông dám khẳng định không phải là những chuyện này.

Bùi Sĩ Phương nói tiếp: "Ở Thanh Bắc tôi cũng có bạn bè. Tuy rằng anh ấy không phải dạy ở học viện Kiến trúc, nhưng vẫn có thể nắm được một ít tin tức."

Hai vợ chồng họ Tề tập trung tư tưởng vừa suy nghĩ vừa lắng nghe.

"Hàng năm học viện Kiến trúc của đại học Thanh Bắc đều có chương trình trao đổi sinh viên giao lưu với nước ngoài. Người được chọn đều được lấy từ số sinh viên đã kết thúc chương trình năm thứ ba, cho nên chắc hẳn Tề Tranh có cơ hội này. Theo lý thuyết thì hiện tại vừa lúc con bé vừa được nghỉ hè năm thứ ba. Dựa vào thành tích của nó, hẳn là học viện đã từng nói chuyện với con bé rồi. Không biết là nó đã từng đề cập qua hay chưa."

Hai vợ chồng nhà họ Tề nghe đến đó cũng đã hiểu ra. Kiến nghị của Bùi Sĩ Phương là để bọn họ cho Tề Tranh ra nước ngoài học tập.

Một chuyện quan trọng như vậy, vậy mà lại nghe được từ miệng bạn thân, hai vợ chồng nhà họ Tề có chút khiếp sợ. Đúng thật là chuyện được ra nước ngoài du học này Tề Tranh đã miệng kín như bưng với bọn họ, đến một câu cũng chưa từng đề cập qua. Hai vợ chồng hai mặt nhìn nhau.

Vợ chồng người ta còn chưa kịp mở miệng, Bùi Sĩ Phương lại nói tiếp: "Đương nhiên là tôi sẽ không đẩy hết trách nhiệm lên trên người Tề Tranh rồi. Bởi tôi cũng có sắp xếp như vậy đối với Thanh Phi. Tôi định là sẽ cho con bé đến A quốc. Con bé thích viết báo, vì thế cũng nên đi ra ngoài tiếp xúc một chút, trường quốc tế mới là điều kiện nghiên cứu lý tưởng nhất."

"Chỉ... chỉ có thể như vậy hay sao?" Tề Thu mở miệng hỏi.

Tuy rằng lúc trước nói với con gái những lời quyết đoán, thần sắc nghiêm nghị, nhưng nếu phải đem Tề Tranh còn chưa hề có bất kỳ sự chuẩn bị tâm lý nào ném đến một quốc gia xa lạ nào đó, bắt đầu đoạn đường ở bên ngoài lữ trình, thật sự là ba Tề không nhẫn tâm nổi.

Đều là người làm cha, loại tâm lý này của Tề Thu, Bùi Sĩ Phương lại vô cùng thấu hiểu. Ông thở dài một cái rồi mới nói: "Hai đứa chúng nó, chúng ta đều là tận mắt nhìn chúng lớn lên, nếu cứ cứng rắn ngăn cản thì sẽ không được, ngược lại sẽ lại càng đẩy chúng ra xa hơn. Tôi nghĩ rằng đại khái là chỉ có thời gian cùng khoảng cách mới có thể làm cho hai đứa chúng nó tách ra mà thôi. Hai đứa tuổi còn rất trẻ, tình cảm vẫn còn chưa định hình, nói không chừng thời gian tách ra lâu dài, khoảng cách lại xa, tình cảm cũng phải nhạt phai, đến lúc đó tự nhiên chúng sẽ tự tách ra mà thôi."

Mẹ Bùi nhìn sang ông chồng của mình rồi lẩm bẩm: "Nếu như thời gian cùng khoảng cách cũng không được thì phải làm sao đây?"

Bùi Sĩ Phương thở dài rồi nói: "Nếu vậy thì tối thiểu chúng cũng sẽ thu hoạch được một ít bản lĩnh sống."

Tất cả mọi người đều không ai nói gì nữa. Đưa hai đứa trẻ cùng xuất ngoại bất quá cũng chỉ là một cuộc đánh cược, thắng thua không biết trước.

Mẹ Tề có chút lo lắng: "Tương lai nói cho cùng cũng là do hai đứa chúng nó tự mình lựa chọn. Tôi chỉ sợ đứa kia của nhà chúng tôi, ôi, nói không thông mà thôi."

Bùi Sĩ Phương nói: "Để tôi đi làm công tác tư tưởng cho chúng nó."

Tề Tranh đều nằm cả ngày ở trên giường. Cách bố trí nhà mới so với bên kia cũng không có gì khác biệt, chỉ có điều cái màu xanh bạc hà đã từng để cô phải có chút hối tiếc giờ đây đã được đổi thành màu vàng ấm. Nhìn qua cũng đã cảm thấy dễ chịu, nó giống như màu phòng ngủ của Bùi Thanh Phi vậy.

Điện thoại di động của mình thì đã bị lấy đi mất rồi, vì cùng bị liên lụy mà Tề Hồng cũng không có cái may mắn là được thoát khỏi hình phạt này. Nhưng thật ra cửa phòng lại không bị khóa, bất kỳ lúc nào cô cũng có thể đi ra ngoài. Nhưng mà có được đi ra ngoài thì cũng biết đi đâu bây giờ? Tình cảnh của Bùi Thanh Phi khẳng định là cũng giống như mình hiện tại: liên lạc không được mà gặp nhau cũng không xong.

Cô nằm vùi mặt ở trên giường chẳng muốn nhúc nhích. Tề Hồng thì ở lại trong phòng tiếp khách xem tivi, tay liên tục đổi kênh, nghe chưa đến hai câu đã lại bị cậu đổi sang kênh khác. Giữa những âm thanh này, Tề Tranh mê mê man man lại ngủ thiếp đi, có tỉnh lại thì cũng là do mẹ Tề đánh thức.

Chuyện nên đến rồi cũng phải đến. Tề Tranh biết rằng, đây là cha mẹ quyết định cùng mình nói chuyện.

Ngồi ở ngay trước mặt mình là hai cặp cha mẹ. Một cặp là ba mẹ đã sinh ra mình, cặp còn lại... lại là những người mình xem như thân sinh, thậm chí lúc trước bọn họ còn xem mình như là con gái nuôi vậy.

Đối diện với những người thân thiết nhất này, Tề Tranh cảm thấy mình không có khả năng tự mình chống đỡ. Cô muốn có Bùi Thanh Phi cùng ở đây, có lẽ cậu ấy cũng giống như mình là không muốn dùng thái độ quá mức dứt khoát khiến cho những người này bị tổn thương.

Vậy thì nói chuyện thôi. Tất cả mọi người cũng nên thẳng thắn nói chuyện với nhau đi vậy.

Tề Tranh ngồi ở bên cạnh bàn ăn, hai bà mẹ lại không tham dự vào cuộc nói chuyện này, chỉ có hai ông bố ngồi đối diện với Tề Tranh.

"Tề Tranh, con hãy xem trước cái này một chút." Ba Bùi nói xong liền ra hiệu cho ba Tề đem bản fax gì đó vừa mới tới tay đưa cho Tề Tranh nhìn.

Tề Tranh tiếp lấy, nhìn cái đầu đề cô đã lập tức hiểu ra ý đồ của người lớn đây là gì.

"Các người đều muốn đưa con đi xuất ngoại?" Tề Tranh hỏi.

"Không chỉ có con, Thanh Phi cũng là như vậy." Bùi Sĩ Phương tỏ ra hết sức thẳng thắn.

Tề Tranh cười cười: "Cảm thấy như vậy thì có thể làm cho bọn con phải tách ra? Con thấy không cần thiết phải có cái này."

Mặc dù lời của Tề Tranh không đến quá mức kịch liệt, nhưng biểu hiện của cô lại có chút kháng cự. Cô chưa từng có ý nghĩ sẽ phải xuất ngoại. Con đường này không có ở trong kế hoạch của mình.

"Con cảm thấy không có đủ tự tin đối với tình cảm của mình?" Bùi Sĩ Phương cười cười.

Tề Tranh nhìn bản kế hoạch đến từ học viện Kiến trúc của đại học Thanh Bắc được gửi qua bản fax, sau một lúc lâu cô ngẩng đầu nói với Bùi Sĩ Phương: "Chúng con sẽ không tách ra đâu. Đến lúc đó các người sẽ tôn trọng lựa chọn của chúng con hay sao?"

Bùi Sĩ Phương không gật đầu, cũng không có lắc đầu: "Chờ cho đến hai năm sau chúng ta hãy bàn lại."

Tề Tranh im lặng.

Sau đó cô cầm thứ gì đó rồi đi thẳng vào phòng ngủ.

Hai vợ chồng nhà họ Tề không khỏi bất ngờ. Đối với việc dễ dàng đả thông được tưởng con gái như vậy, bọn họ cảm thấy hết sức kinh ngạc.

Thế nhưng Bùi Sĩ Phương lại không chút nào cảm thấy kỳ quái, Tề Tranh sảng khoái đồng ý thỏa hiệp như vậy lại làm cho ông không thể yên tâm được. Ngược lại điều này lại khiến cho ông càng thêm lo lắng, cặp lông mày vốn bình tĩnh nhìn không ra sóng gió kia rút cuộc cũng vặn xoắn lại với nhau.

"Chúng ta đi về trước đi." Bùi Sĩ Phương quay sang nói với vợ.

Mẹ Bùi gật gật đầu, bà liếc nhìn mẹ Tề một cái.

Chơi thân với nhau đã hơn hai mươi năm nay, nhưng cho tới bây giờ hai người cũng chưa một lần nào rơi vào tình cảnh lúng túng giống như hiện tại.

"Tú Ngưng, vậy.. vậy bọn mình đi trước đây." Mẹ Bùi nói.

Mẹ Tề tiễn chân ra tới cửa rồi nói gặp lại sau.

Nhưng có rất nhiều thứ, đại khái là trở về như cũ không được nữa rồi.

Bùi Thanh Phi ở nhà một mình. Cô dọn dẹp căn phòng của mình, lại còn giặt quần áo. Khi hai vợ chồng nhà họ Bùi trở lại, cô vẫn chào hỏi giống như thường ngày.

Giải quyết xong Tề Tranh, bây giờ phải đối mặt với con gái. Đến đây Bùi Sĩ Phương lại lâm vào thế khó.

Đại khái là đời này con nhóc này chưa từng học được cái câu, lấy lui làm tiến.

Cũng giống như khi còn nhỏ tranh nhau búp bê vậy, chỉ cần đưa cho Tề Tranh một con búp bê khác, người này sẽ đưa tay đón lấy. Nhưng với Bùi Thanh Phi lại khác, bao giờ nó cũng chỉ biết mình phải lấy cho được cái thứ ban đầu mình muốn mà thôi, không thể nào sửa đổi.

Đến cùng thì Bùi Sĩ Phương cũng không biết là mình có nên hy vọng kế hoạch của mình có hiệu quả hay là không đây. Nếu cả hai đứa đều cùng buông tha hoặc là đều không cùng từ bỏ thì còn dễ nói, nhưng nếu chỉ có một bên từ bỏ thôi, còn bên còn lại vẫn trước sau kiên trì, vậy thì phải làm sao đây? Bùi Sĩ Phương chợt có một cái dự cảm, nếu một khi loại chuyện như vậy thực sự xảy ra, cái bên trước sau vẫn kiên trì ấy tám, chín phần chính là con gái của mình.

Ông yêu Bùi Thanh Phi, ông nguyện ý cả đời dốc hết tâm sức trông coi nó, che chở cho nó, làm cho cả cuộc đời con bé bình an trôi qua cho đến hết cuộc đời.

Trên thế giới này không có cha mẹ nào lại không đau lòng con cái, Bùi Sĩ Phương cũng giống vậy thôi. Cho đến giờ ông vẫn chưa từng muốn cho Bùi Thanh Phi bị tổn thương.