Cát Quẻ

Chương 67: Nhưng nàng không giống



Thất cô nương không khống chế biểu tình tốt như biểu cô nương Tống Chi Hoạ, nghe xong ý quẻ như vậy, nàng ta "Oa" một tiếng khóc lớn, vừa khóc vừa đứng lên: "Thân thể ta không khoẻ, xin lỗi không tiếp được."

Quý lão phu nhân ngồi trong thượng phòng nhìn xem bên ngoài. Tuy không nghe rõ nội dung bốc quẻ của các tiểu nương tử là gì nhưng cũng thấy đạo nhân nói chuyện bói toán. Bà đợi sau khi năm tiểu nương tử đều tính xong mới mời đạo nhân tiến vào cũng bốc cho Quý phủ một quẻ. Đạo nhân ném sáu lần được một quẻ tượng tốt 'quý nhân nghênh môn, cát tinh cao chiếu'. Lão phu nhân vui mừng cười tươi rói, liên tục nói tốt.

Văn Thụy Huyện Chúa ngồi dưới hành lang, tán gẫu với tứ cô nương và Quý Vân Lưu, sau đó, thấy canh giờ không còn sớm mới trở về biệt viện sau núi dưới sự vây quanh của mọi người.

Một ngày này vội vàng trôi qua, buổi tối âm trầm không trăng, mưa phùn kéo dài lại có xu thế càng lúc càng lớn.

Tạ Phi Ngang ăn ké cơm trưa, lại tới nơi này của Thất hoàng tử ké bữa tối. Lần này hắn tay không mà đến. Hắn hai bàn tay trắng bước vào phòng khách phía Tây, nhìn món ăn đặc sắc trên bàn nói: "Nơi này của Thất gia thật là tốt, thức ăn phong phú!"

Trong biệt viện đều có đầu bếp, một bàn đồ ăn của Thất hoàng tử có tổng cộng bảy món, mặc dù là đồ chay nhưng mọi thứ cũng bất đồng. Cà tím chưng tỏi nhuyễn, rau thái sợi trộn, đọt rau xào tỏi, canh nấm rơm tươi... Sắc hương vị đều đủ.

Tạ Tam nói xong, không chút khách khí nào, ngồi xuống rồi cầm lấy đũa bắt đầu ăn. Con ngươi đen nhánh của Ngọc Hành liếc hắn một cái nhưng không để ý việc hắn ta làm càn vô lễ như vậy.

Người này trung thành Ngọc Hành biết, cho nên cũng mặc kệ thái độ tùy ý của hắn ta. Đời trước, hắn mượn rất nhiều sự trợ giúp của Tạ gia âm thầm châm ngòi quan hệ Thái Tử và Nhị hoàng tử. Vì gián ngôn hủy bỏ Thái Tử, Tạ Thượng Thư Lại Bộ tham tấu phủ Chiêm sĩ phụ tá của Thái Tử, nói phủ Chiêm sĩ lạm dụng chức quyền, mua bán chức quan, tham ô vô độ...

Mặc dù những chuyện đó đều có chứng cứ, nhưng vì liên lụy cực rộng, để củng cố lòng triều thần, chỉ cần Thái Tử không phạm phải tội lớn mưu nghịch thì Hoàng Đế đều sẽ không phế Thái Tử, ngược lại chuyện lớn hoá nhỏ, trực tiếp dùng phương thức qua loa giải quyết án này, chỉ xử quyết mấy chức quan không nặng không nhẹ trong phủ Chiêm sĩ.

Thái Tử không có việc gì nhưng dĩ nhiên Lại Bộ Tạ Thượng Thư ở quan trường nơi chốn bị người xa lánh, ngay cả Ngọc Thất đều bị tham ngược một tội "Kết bè kết cánh, mưu đồ gây rối".

Tạ Thượng Thư bị cách chức, mùa xuân năm kế tiếp hậm hực rồi qua đời. Đại lang Tạ gia từ Tri Phủ Tô Châu trực tiếp bị phân tới phương Bắc, chuyển tới Mạc Hà làm quan viên nhỏ địa phương, ngay cả tang sự của phụ thân đều không thể vào kinh khóc tang.

Trong nhà lần lượt xảy ra biến cố khiến Tạ Phi Ngang thi rớt, kỳ thi mùa xuân cũng không thi đậu. Về sau hắn càng thêm khốn cùng, một mình mượn rượu tiêu sầu ở Khách Lai Lâu rồi rơi xuống lầu, ngã chết. Mặc dù Ngọc Thất hoài nghi lần té ngã kia là có người có ý định giết người mới đẩy xuống, nhưng vì vây cánh của hắn bị đoạt nên cũng không thể quang minh chính đại điều tra.

Thấy Ngọc Hành cầm đũa không động, Tạ Phi Ngang cười một tiếng: "Những ngày gần đây mùa xuân huyên náo, người cũng theo gió xuân này mà ấm áp hoà hợp, tinh thần thoải mái dễ chịu. Đúng không Thất gia?"

Ngọc Thất nhìn hắn ta, ánh mắt chuyển qua nụ cười sáng lạn trên mặt, "Ừm" một tiếng. Tạ Phi Ngang thấy tâm tình của y hình như bình tĩnh hơn nhiều so với bữa trưa, bèn liếc nhìn gã sai vặt của chính mình và Ninh Thạch hai cái, ý bảo bọn họ lui ra.

Triệu Vạn trong lòng "A a a" kêu một tiếng lớn, sau lưng ướt đẫm, mặt mũi trắng bệch. Tam gia, ngài đây là muốn nhổ răng trong miệng hổ đó!

Ninh Thạch liếc nhìn Ngọc Thất một cái, thấy Ngọc Thất như có như không gật đầu một cái mới mang theo Triệu Vạn lui ra. Triệu Vạn chờ bên ngoài, tim xoắn lại gan nhấc lên, sợ chờ một lát việc đầu tiên khi hắn đi vào chính là nhặt xác cho thiếu gia nhà mình!

"Thất gia, ta, hôm qua..." Tạ Phi Ngang gãi đầu, rũ mắt cười cười, trong đầu xoay chuyển, "Ài, đây cũng không phải chuyện lớn gì, chính là, hôm qua ta ở núi Tử Hà gặp được... Không phải, say mê một tiểu nương..."

Ánh mắt Ngọc Thất nhìn hắn ta nhàn nhạt mở miệng: "Tiểu nương tử Hà gia?"

"Ta nào biết, nàng lại không nói cho ta họ tên." Tạ Phi Ngang chép chép miệng, "Ta không nói đó là ai vì có hiềm nghi làm ô uế danh dự tiểu nương tử người ta. Ta à, ta muốn nói, ta say mê ái mộ người ta, nhưng mà nhìn cách ăn mặc của tiểu nương tử người ta, ước chừng mẹ ta sẽ không cho ta cưới hỏi đàng hoàng. Chuyện này, ngài cũng biết phải môn đăng hộ đối, ta cưới vợ hoàn toàn là vì muốn mượn trợ giúp phía sau thê tử, nếu tiểu nương tử không có gia thế, mẹ ta nhất định sẽ không đồng ý, đúng không?"

Tròng mắt Ngọc Thất đen nhánh, nhìn chằm chằm vào hắn ta không nói một lời.

"Thì là..." Tạ Phi Ngang chuyển tròng mắt muốn tiếp tục nói gì đó nhưng thấy Thất hoàng tử vẫn luôn lạnh lùng nhìn chằm chằm chính mình, bộ dáng lạnh như khối băng ngàn năm, bèn thả đũa xuống thấy chết không sờn nói, "Được rồi! Lời nói dối này ta bịa không nổi nữa... Nói thật ra, Thất gia, ngài cũng không nên trách tội ta, ta hiện tại là thề sống chết gián ngôn, ta là ăn ngay nói thật, ta là, chuyện đó... Tam phòng Quý gia xác thật không phải sự giúp đỡ tốt, ta không phải xem thường người ta nhưng đây là tình hình thực tế, việc nào ra việc đó. Nếu Thất gia thật sự với... Cùng chung hoạn nạn, sau này nâng vào phủ là được rồi, hao công tốn sức vào chuyện này không phải chuyện ngài nên làm. Hoàng Thượng có tam cung lục viện, nhà người bình thường cũng có tam thê tứ thiếp, đây đều là chuyện bình thường hợp lý..."

Hắn chỉ thiếu điều muốn tóm lấy Ngọc Thất mà nói: Thất gia à, ngài mau tỉnh lại, mau tỉnh lại! Ngài là một đại lão gia! Ngài sau này phải làm Hoàng Đế đó! Tam thê tứ thiếp, tam cung lục viện tốt đẹp ngài không cần, ở chỗ này đa sầu đa cảm, tình tới yêu đi tự mình lừa gạt để làm gì chứ! Nhanh tỉnh táo lại đi ạ!

Dung nhan Ngọc Thất thờ ơ lạnh lùng như hàn ngọc, đồng tử sâu thẳm nhìn Tạ Tam một lát rồi duỗi tay cầm đũa: "Ngươi nói rất đúng, tam phòng Quý gia không phải sự trợ giúp tốt."

Tạ Phi Ngang vui mừng, vui mừng và kinh ngạc đan xen, suýt nữa lệ nóng doanh tròng: "Đúng vậy, Thất gia ngài là nhân trung long phượng, không nên tốn tâm tư vào chuyện nhi nữ tình trường này..."

Ngọc Thất kẹp một đũa cà tím lên: "Nhưng nàng không giống."

Một đũa thức ăn chay Tạ Tam đã nuốt xuống kia đều trào lên, ê ẩm đến giọng nói của chính mình. Hoá ra, hắn vừa mới đem đầu giắt trên lưng quần* nói những lời đó tất cả đều là nói vô ích!

*Đem đầu giắt trên lưng quần: nghĩa là đầu tùy thời có khả năng rơi xuống, so sánh với làm việc gì đó rất nguy hiểm.

Đôi mắt đen nhánh sáng rực của Tạ Phi Ngang nhìn Thất hoàng tử, Ngọc Thất lấy con ngươi đen như mực nước nhìn lại. Hai người ngồi đối diện, hai bên nhìn nhau, tâm ý không giống nhau, tâm tư không tương thông, nhìn nhau không nói gì.

Tạ Phi Ngang yên lặng ngồi nửa ngày, từ trong mắt Thất hoàng tử nhìn thấy lệnh đuổi khách "Lăn". Hắn không còn lời nào, đứng dậy chắp tay: "Thất gia, ta vẫn nên cáo lui trước."

Triệu Vạn thấy thiếu gia nhà mình hoàn hảo không tổn hao gì đi ra, thiếu chút nữa nước mắt đều chảy xuống, đi theo phía sau vội vàng hướng về viện Châu Hệ.

Khi Ninh Thạch vào phòng khách phía Tây, Ngọc Thất đang tự mình động thủ, bình tĩnh không gợn sóng ăn cơm chiều. Hắn nhanh chóng không tiếng động tiến lên hai bước, hầu hạ thiếu gia nhà mình dùng bữa.

Trong biệt viện Trang gia núi Tử Hà, đêm nay không bình tĩnh.

Sau giờ Ngọ, Trang nhị phu nhân nghe xong lời bẩm báo ở cửa phòng, nói lục ca nhi của nàng ta đi tìm nhị lang Trương gia trở về, không chỉ toàn thân đều là bùn, ngay cả cằm đều sưng đỏ, bị doạ nhảy dựng.

Chuyện này mà được à! Nhị phu nhân "Xoẹt" một tiếng đứng lên, dưới chân giống như mọc thêm Phong Hoả Luân*, hấp tấp chạy về phía sân của Trang Thiếu Dung nghỉ ngơi.