Cấp Trên Có Mưu Đồ Làm Loạn Với Tôi

Chương 54: Gương vỡ



"Chị sẽ không có ý kiến gì, chị cũng sẽ không để em phải chịu gánh nặng tâm lý nào, chị sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của em." Giang Chỉ siết chặt nắm tay, cô cố tỏ ra mình hoàn toàn bình tĩnh như ngày thường.

Cô không có ý kiến ​​gì, nói một cách đơn giản là cô không dám có ý kiến vì cô chính là người gây ra lỗi lầm.

Thế nhưng nói không đau là sẽ không đau thật sao? Cô đau đến mức khó thở đây!

Cô đã tưởng tượng ra vô số cơ hội gặp lại nhau, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến cảnh tượng như ngày hôm này.

Mối quan hệ này đã ở trên bờ vực tan rã.

Đôi mắt vốn luôn không có cảm xúc của cô hiện lên tia nước, cũng không biết đó là nước mắt hay niềm đau.

Giang Chỉ siết chặt đến mức tay sưng đỏ, cô tham lam muốn nhìn người con gái trước mặt, muốn giữ người bên cạnh mình mãi mãi.

Lấy thân phận bạn gái của người để nhìn người lâu thêm một chút nữa.

Thế nhưng người ấy đã nói rằng sẽ không cho cô cơ hội nào nữa.

Hứa Niệm cười như không cười, cô không muốn mình bị lừa dối thêm một giây một phút nào nữa. Nỗi đau này đã giày vò cô đến mức cô không thể nào thở được.

Đây chính là người con gái mà cô ngày đêm nhớ mong, yêu đến mức trở nên điên cuồng. Thế mà . . .

"Giang Chỉ." Thanh âm của Hứa Niệm thay đổi liên tục, khó mà phân biệt được là cô đang vui hay là đang tức giận.

Trong lòng Giang Chỉ run lên, lòng bàn tay đổ mồ hôi. Theo hiểu biết của cô về Hứa Niệm, hiện tại cô ấy đang trong cơn thịnh nộ, một quả bom nổ chậm có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

"Chị đây." Giang Chỉ ngoan ngoãn đáp như chim sợ cành cong, "Em nói gì chị cũng nghe."

"Vậy những ngày đó tôi gọi cô là nữ ma đầu, cô có cảm giác như thế nào?" Hứa Niệm nhìn thẳng vào mắt của đối phương, nụ cười không hề lọt vào trong mắt, rõ ràng là đau lòng.

"Chị không cảm thấy gì cả." Giang Chỉ tuyệt vọng cụp mắt xuống. Cô giống như một tù nhân đang chờ đợi phán quyết cuối cùng. Trên cổ của cô là đao của người hành quyết, quá trình này không làm đau đến cơ thể thế nhưng nó sẽ giày vò cô trong sự sợ hãi.

Cô không dám phản kháng, một chút cũng không.

Đây đều là cô gieo gió gặt bão, cô phải bị trừng phạt và trả giá cho những gì mình gây ra.

Tuy nhiên, cô liếc nhìn đao phủ đang run lên vì tức giận, cô vẫn muốn vùng vẫy cho đến chết.

Cô thực sự muốn dành nhiều thời gian hơn cho cô ấy, thế nhưng ngày đầu tiên họ thực sự gặp mặt nhau cũng là ngày cuối cùng họ có thể nhìn thấy nhau.

Trải qua vô số ngày đêm bên nhau, Giang Chỉ đã hiểu rõ trái tim của mình. Cô thực sự là một người tham lam muốn người kia vĩnh viễn ở bên cạnh mình.

Cô yêu Hứa Niệm là thật, cô thật sự không muốn rời xa cô ấy chút nào.

Nhưng cô biết lỗi của mình rất nghiêm trọng, không xứng để có thể cầu xin sự thương xót từ người kia, cho nên lời câu xin được tha thứ đã bị cô nuốt ngược trở lại bụng.

Cô im lặng chờ đợi đao hành quyết rơi xuống.

"Chị tôn trọng lựa chọn của em, chị có thể cam đoan, sẽ không bao giờ làm ảnh hưởng tới công việc của em, em hoàn toàn tự do."

Đây là lời xin lỗi tốt nhất mà cô có thể dành cho Hứa Niệm.

Cô biết mình nợ đối phương quá nhiều, thế nhưng kẻ dối trả thì không có tư cách để chuộc lại lỗi lầm.

Hứa Niệm liếm liếm khóe môi, cô tức giận đến mức bật cười. Cười vì mình là một tên hề trong mắt của người yêu.

Tại sao cô lại nói chuyện tự do với tôi?

Chẳng lẽ cô không nhớ lúc trước cô đã hành hạ tôi ra sao ư?

Lúc trước cô có cho tôi cảm giác được tự do sao?

Nói đến tự do, Hứa Niệm hoàn toàn cảm thấy tình yêu này như một trò đùa.

Trong đầu của cô là Thư Thư nói lời yêu, trước mặt cô là Giang Chỉ, người đã lừa dối cô và đẩy cô vào vòng lặp của khổ đau.

Cô không biết phải nên làm thế nào.

Cảm xúc hỗn loạn, cô nhìn chằm chằm vào Giang Chỉ, xoay người rời đi, cố nén nỗi đau mà mình đang phải chịu đựng.

Nhận ra hành động của đối phương, Giang Chỉ lo lắng đi theo: "Em say rượu rồi, để chị đưa em về."

Cô lo lắng Hứa Niệm một mình đi vào màn đêm, như vậy quá nguy hiểm.

Cô thà để cho người kia trút giận lên người của mình như vậy cả hai sẽ không phải bị đau khổ bào mòn.

Nhưng Hứa Niệm lại không nói gì, thậm chí không thèm liếc nhìn cô, vội vàng bước đi, như muốn làm rõ hoàn toàn mối quan hệ với cô.

Hứa Niệm hoàn toàn không cho cô cơ hội để bắt đầu lại từ đâu.

Cô có thể bị mắng, bị đánh nhưng cô không muốn nhìn Hứa Niệm một thân một mình đi ra ngoài vào ban đêm. Hơn nữa với tình trạng của cô ấy bây giờ, tuyệt đối không an toàn!

"Không cần cô lo, biến đi!" Lần đầu tiên Hứa Niệm thực sự nói những lời tàn nhẫn, hai mắt của cô đỏ ngầu: "Tại sao cô lại quan tâm đến tôi? Tôi không muốn nhìn thấy cô! Có cần tôi đánh vần từng chữ không? Mau biến đi!"

Hứa Niệm giống như một con nhím, toàn bộ gai trên người của cô rất bén nhọn như thể cảnh báo Giang Chỉ đừng lại gần.

Giang Chỉ cắn cắn môi, trên mặt lộ ra vẻ suy sụp: "Em say rồi, bây giờ đã rất muộn, bên ngoài rất nguy hiểm, chị chỉ đưa em về nhà thôi, được không?"

Giọng điệu gần như cầu xin sự thương xót, nhỏ giọng dỗ dành.

"Tôi không muốn, tôi có quan hệ gì với cô sao? Đã là người lạ thì xin cô đừng làm ra vẻ quan tâm tới tôi!" Hứa Niệm tức giận, dùng những lời đau lòng nhất công kích người mình yêu nhất.

Toàn thân của Giang Chỉ cứng đờ, nước mắt chảy dài trên mặt, "Chị, chị chỉ muốn đưa em về nhà, em đừng tức giận như thế . . ."

"Tôi không cần!" Hứa Niệm tức giận nói.

Cô chỉ muốn tìm một nơi không có Giang Chỉ, bình tĩnh lại, sau đó suy nghĩ xem có cần thiết phải duy trì mối quan hệ này nữa hay không? Làm sao mà trở nên khó khăn như vậy?!

"Chị xin lỗi, chị có thể đáp ứng với em bất cứ điều gì, nhưng không phải điều này." Cửa thang máy mở ra, cô nhanh chóng kéo đối phương vào trong và tới bãi xe dưới hầm.

Giang Chỉ dùng sức bế Hứa Niệm lên, mở cửa xe.

"Thả tôi ra! Giang Chỉ! Hãy để tôi đi! Đồ khốn! Cô đang xâm phạm quyền công dân của người khác đấy! Tôi sẽ gọi cho cảnh sát bắt cô!" Hứa Niệm vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi Giang Chỉ, nhưng cuối cùng lại bị đẩy vào trong xe.

Cửa xe đóng sầm lại và bị khóa lại.

Hứa Niệm nhịn không được, cô đánh liên tục vào người đang ngồi ở ghế lái: "Giang Chỉ! Đồ khốn kiếp! Cô lo việc của mình đi! Thả tôi ra!"

Giang Chỉ quay tay lái với vẻ mặt như thường ngày, kiên quyết từ chối: "Em ngồi yên đi, chị đang lái xe! Nếu xảy ra tai nạn, chị sẽ giết cả hai người chúng ta. Chờ về đến nhà, em muốn đánh chị bao nhiêu cũng được, chị không ý kiến."

Ánh mắt kiên định đó của Giang Chỉ cho thấy cô không muốn từ bỏ người kia.

Cô muốn dành nhiều thời gian hơn cho Hứa Niệm, nhưng cô gây ra quá nhiều lỗi lầm không xứng được ở bên cạnh đối phương.

Hứa Niệm hừ lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ xe, ánh mắt của cô đã mất đi vẻ lấp lánh vốn có của nó rồi.

Bầu không khí trong xe rơi vào sự yên tĩnh đến đáng sợ.

Một đường bình an vô sự.

"Chúng ta tới rồi, em . . . chú ý an toàn." Giang Chỉ tham lam muốn nhìn người kia thêm chút nữa, mấy lần mở miệng muốn thuyết phục thế nhưng cuối cùng lại bỏ cuộc.

Cô biết Hứa Niệm sẽ không muốn nhìn thấy mình nên cô cũng không dám hạ thấp mình xuống cầu xin được đưa đối phương về nhà mà lựa chọn im lặng chờ đợi.

Chiếc xe màu trắng đỗ bên đường, đèn tắt, bóng tối dày đặc bao trùm lấy Giang Chỉ dường như muốn nuốt chửng cô.

Trong tầm mắt của cô hiện lên một tia sáng, Hứa Niệm đã về nhà.

Cô có thể yên tâm rời đi rồi, cô đánh tay lại quay đầu xe lại và chạy lao vút trong màn đêm.

Lần này, cô không còn cơ hội để cứu vãn mọi chuyện nữa.

Cho đến bây giờ, tất cả những chuyện này đều là cô gieo gió gặt bão, cũng không có cách nào quay ngược thời gian.

Bên kia Hứa Niệm đang dựa vào đầu giường, vốn tưởng rằng khi say sẽ khiến người ta buồn ngủ, nhưng không ngờ lại tỉnh táo như vậy. Những lời trước kia của Thư Thư từng nói lại hiện lên trong ký ức của cô.

"Bảo bối, chị yêu em ~"

"Bảo bối à, người ta nhớ em nhiều lắm đó ~"

"Nếu em có thể ở bên cạnh chị thì thật tốt biết mấy."

"Bảo bối, chị rất yêu em. Nếu có ngày em rời bỏ chị, chị sẽ không chịu nổi mất."

"Em cố gắng lên! Chúng ta sẽ gặp nhau ở đỉnh cao!"