Cấp Trên Có Mưu Đồ Làm Loạn Với Tôi

Chương 55: Sau cơn mưa, trời lại sáng



Không biết từ lúc nào trời đã sáng, rèm cửa không thể cản được ánh sáng chiếu vào, cô không thể quên được tình cảm của mình.

Không phải người say đều thích ngủ sao?

Tại sao cô lại thức suốt đêm?

Trong tâm trí của cô có quá nhiều kỷ niệm đẹp với Thư Thư. Những ký ức ngọt ngào và đẹp đẽ ấy giờ đây đã trở thành cơn ác mộng khiến cô thao thức cả đêm.

Cô không thể buông bỏ mối quan hệ này, cho dù đối phương đã từng lừa dối cô, chơi đùa với tình cảm của cô, nhưng cô là yêu người kia thật lòng. Tình cảm đã trao đi thì không thể nào rút về lại được, người ta thường nói rất dễ nhưng khi thực sự làm mới thấy nó khó đến nhường nào.

Cô không có lựa chọn nào về việc phải đi đâu.

Trời đã sáng và đã đến lúc cô phải đi làm.

Ý nghĩ gặp lại Giang Chỉ khiến cô cảm thấy khó chịu.

Phải nên làm gì khi cấp trên chính là bạn gái qua mạng của mình?

Rõ ràng là không có cách nào khác. Có những người đang sống ở tuổi ba mươi thế nhưng thực ra họ đã chết ở tuổi mười tám. Họ vẫn tồn tại được cho đến tận bây giờ thì chẳng lẽ cô không thể sao, cô sẽ chết nếu như bỏ việc, không kiếm được việc thì càng chết nữa.

Hứa Niệm cố gắng chống đỡ người đi đến bồn rửa. Cô nhìn mình trong gương, hai mắt thâm đen, bọng mắt dày đặc, như thể cô chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon trong đời.

Khi vô thức tìm kiếm điện thoại, cô mới nhận ra thói quen này đã ảnh hưởng bản thân đến mức nào, cô vẫn chưa quên kiểm tra tin nhắn.

Màn hình trống rỗng, không có tin nhắn.

Hứa Niệm chán nản đứng trước bồn rửa mặt, thức khuya khiến đầu óc của cô gần như nổ tung, đồng thời cô phải chịu đựng từng cơn đau giày vò từ chính cảm xúc của mình.

Chạy trốn cũng không giải quyết được vấn đề, đối mặt với sự thật vẫn là điều tốt nhất. Cô nhanh chóng cầm kem che khuyết điểm lên và bắt đầu thoa lên.

Cô thoa cho đến khi quầng thâm dưới mắt trở nên nhạt màu và những nếp nhăn trên khuôn mặt biến mất. Không người con gái nào là không yêu cái đẹp, nhất là trước mặt người mình yêu, cho dù mình hận đối phương bao nhiêu, mình cũng không thể nào phủ nhận được mình từng yêu người sâu sắc như thế nào.

Mọi khuyết điểm đều được che lại, thậm chí Hứa Niệm trang điểm tinh tế hơn bình thường.

Cô lết người sau một đêm mất ngủ vào văn phòng luật sư.

Như cố ý tránh mặt cô, cả buổi sáng Giang Chỉ đều không ra khỏi phòng, cô ấy cũng không có tâm trạng để làm việc.

Trong giờ nghỉ trưa, Giang Chỉ đang nằm ngủ thì đột nhiên cảm thấy có gì đó ấm áp trong vòng tay của mình. Cô chợt tỉnh dậy và thở phào nhẹ nhõm khi nhìn rõ người trong vòng tay của mình.

Giang Chỉ đã có một đêm mất ngủ, ngủ gật trong giờ làm việc là điều tối kỵ đối với một luật sư.

Vốn dĩ cô muốn tranh thủ giờ nghỉ trưa để phục hồi lại tinh thần, nhưng sau khi ngủ không bao lâu, cô đã bị đứa nhỏ này đến đánh thức.

Hứa Niệm nhắm chặt mắt lại, hai tay cào lung tung trên người của đối phương, lưu lại vết đỏ, nội y viền ren màu đen gợi cảm che không được bầu ngực tròn trịa bị cô nắm chắc lấy bằng một tay, thịt thịt từ bên trong khe hở lộ ra, trắng trắng non non, thơm thơm mềm mềm.

Nắm chặt, lực tác động lên ngực phải của Giang Chỉ ngày càng tăng, cô đau đớn co rúm người lại. Đúng lúc cô chuẩn bị né tránh, Hứa Niệm lập tức lao tới ôm cô vào lòng, xoa xoa, không ngừng dùng tay siết chặt giống như là đang chà đạp một con gấu bông lớn.

Giang Chỉ không nhịn được mà rên rỉ, cô cảm thấy ngực của mình tê dại, ngón chân co quắp.

Lần đầu tiên Giang Chỉ quan sát thật gần Hứa Niệm là vào thời điểm này, vết thâm dưới mắt của người kia không thể nào qua mắt được cô.

Tối hôm qua, đối phương cũng ngủ không ngon.

Hai tay của đối phương đồng thời ôm lấy cô, đánh vào bụng dưới của cô, một cảm giác tê dại chạy khắp cơ thể cô tựa như bị điện giật.

Giang Chỉ thích thú với cảm giác đó. Cô luôn có được niềm vui thầm kín khi làm những việc như vậy trong công ty, giống như những gì cô viết ở cuốn tiểu thuyết của mình. Cho dù là vậy, cô cũng ý thức được mối quan hệ của cả hai đang trên bờ vực tan rã.

Giang Chỉ im lặng mở mắt, nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé đang làm loạn kia.

Đứa ngốc này chắc lại đi nhầm phòng, cô muốn mình được nghỉ ngơi.

Hứa Niệm muốn tiếp tục ra tay, cô thực sự rất hận nữ ma đầu nghiêm túc này!

Cô lấy hết can đảm bước vào vì muốn nhân cơ hội này để giải quyết vấn đề. Thế nhưng nghĩ lại, cô quyết định kiềm chế bản thân mình mà buông đối phương ra.

Giang Chỉ thở dài, nhẹ nhàng thoát khỏi vòng tay của đối phương. Đúng lúc cô đang định đắp chăn thì người bên cạnh lại mở mắt ra, ánh mắt của họ chạm nhau.

Giang Chỉ không biết người kia tỉnh lúc nào, nhưng cô biết hiện tại mình đang ăn mặc rất mát mẻ bởi vì cô đã quen với việc ngủ khỏa thân.

Dưới cái nhìn không chớp mắt của Hứa Niệm, toàn thân cô đỏ bừng xấu hổ, giống như tôm chín, không biết phải làm sao: "Em, em tỉnh rồi sao? Có muốn ngủ một lát không . . ."

"Cô không còn gì để nói sao?" Hứa Niệm mím chặt môi, hiển nhiên không phải vừa mới tỉnh lại.

"Thật xin lỗi . . ." Giang Chỉ không thể cho người kia một câu trả lời thỏa đáng bởi vì cô đã gây ra quá nhiều lỗi lầm không thể nào tha thứ được.

"Xin lỗi thì có ích gì?" Suy nghĩ suốt đêm, Hứa Niệm đã bình tĩnh hơn tối qua rất nhiều, nhìn chằm chằm người trước mặt: "Giang Chỉ, cô cho rằng tôi là ai? Tôi là công cụ để cô có thể giải tỏa nỗi cô đơn của cô sao? Nếu như cô thực sự yêu tôi, hãy cho tôi một câu trả lời thỏa đáng."

Hứa Niệm không khóc hay làm loạn cả lên. Cô đơn giản là đến đây để tìm đáp án cho mình.

Cô muốn biết nỗ lực của mình bấy lâu nay trong mắt của người kia có ý nghĩa gì!

Giang Chỉ sửng sốt, vô thức nắm chặt nắm tay.

Cô là một kẻ lừa dối tình cảm của người khác, dù cô có đưa ra câu trả lời thế nào thì đó cũng là sự tra tấn đối với cả hai người.

Không nói một lời mà xoay người rời đi.

Đây là đáp án của Giang Chỉ.

Sợi dây trong đầu của Hứa Niệm đột nhiên đứt gãy.

"Giang Chỉ! Chị đứng lại đó cho em!"

Cô nhảy xuống khỏi giường, dùng chân trần lao tới trước mặt đối phương, từng bước một tiến về phía trước, dùng sức vòng tay qua cổ của Giang Chỉ, môi của cả hai người chạm vào nhau.

Giang Chỉ trợn tròn mắt kinh ngạc, không dám cử động.

Hứa Niệm cau mày, ác ý cắn môi, tranh thủ lúc người nọ đang đau cô đẩy lưỡi của mình vào trong, tung hoành mọi ngóc ngách.

Giang Chỉ không phản kháng, cô đứng yên để cho người dẫn dắt mình.

Hơi thở tiếp tục nặng nề hơn và nhiệt độ dần dần tăng lên.

Hứa Niệm buông Giang Chỉ ra, "Em không muốn rời xa chị! Chị hiểu không? Còn chị thì sao? Trả lời em đi."

Lời nói đã lấy hết sức lực của cô.

Sau một đêm cân nhắc kỹ lưỡng, Hứa Niệm đã có quyết định riêng của mình.

Cho dù là Thư Thư hay là Giang Chỉ, cô vẫn muốn người kia được sống đúng với con người thật của mình. Trước khi từ bỏ một điều gì đó hãy nghĩ đến lý do mà mình bắt đầu. Cho dù đối phương đã từng lừa dối cô, thế nhưng cô không thể nào hận cô ấy. Cô yêu người sâu đậm như thế, nói bỏ được là có thể bỏ được sao?

Giang Chỉ sửng sốt, vô cùng phấn khích mà nói: "Chị biết! Chỉ cần em không từ bỏ chị, chị vĩnh viễn không rời xa em. Chị chỉ muốn ở bên em mọi lúc mọi nơi."

Giang Chỉ nghẹn ngào, hai mắt của cô sáng lên. Cô chưa bao giờ dám mơ rằng mình sẽ được tha thứ.

Hứa Niệm nhìn khóe mắt đỏ hoe vì xúc động của đối phương, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của mình tăng cao, tảng đá đè nặng trong lòng như đã được dời xuống.

Trái tim rất đắt, trao cho đúng người sẽ là vô giá, gửi nhầm người thì nó sẽ không đáng một xu. Sự tin tưởng và tình yêu là miễn phí, nhưng nó không hề rẻ mạt.

Khoảng cách không chia cắt bất kỳ ai nhưng sự im lặng thì làm được điều đó. Thà rằng đối mặt một lần, cho dù kết quả ra sao cũng khiến mình cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Thật may vì cô đã thực hiện bước này và cuối cùng cả hai cũng không kết thúc với người yêu mà mình hằng mong ước.

Nhưng . . . cô không dễ dỗ dành như vậy!

Giấu cô lâu như vậy, cô ấy cũng nên bồi thường cho cô đi!

"Ai muốn ở bên chị kia chứ?" Hứa Niệm cố ý đẩy Giang Chỉ ra, giả vờ lạnh nhạt.

Giang Chỉ không ngờ mọi chuyện lại xoay chuyển như vậy, cô ngơ ngác, đau lòng nhìn đối phương: "Nhưng em vừa làm những chuyện đó với chị."

"Chị không quan tâm, nếu em hôn chị thì em phải chịu trách nhiệm với chị!" Giang Chỉ đứng thẳng dậy, túm lấy cổ áo của đối phương mà nói.

"Không phải là không muốn chịu trách nhiệm . . . " Hứa Niệm nhướng mày, "Chị phải đáp ứng em một điều kiện."

"Điều kiện? Chúng ta có thể thương lượng các vấn đề này không?"

Giang Chỉ thất vọng cụp mắt xuống, hiện tại cô nên an ủi Hứa Niệm trước đã.

"Luật sư Giang, không phải mọi việc đều dựa trên sự đồng ý, vì vậy để chị có thể bày tỏ sự chân thành của mình, điều kiện của em đưa ra sẽ không qua đáng đâu."

Giang Chỉ chớp chớp mắt, trông vô cùng chân thành và tràn đầy mong đợi. Cô đương nhiên không từ chối, nhẹ giọng nói: "Được, nói cho chị biết, điều kiện là gì?"

"Tạm thời giữ bí mật!"