Cấp Trên Có Mưu Đồ Làm Loạn Với Tôi

Chương 14: Phải làm gì khi người yêu không tin tưởng mình?



Về tới nhà, âm thanh nhắc nhở có tin nhắn từ điện thoại vang lên, Hứa Niệm xem xét, lúc này chỉ ủy khuất muốn rơi vài giọt nước mắt.

【 Thư Thư: Hôm nay liên hoan của bảo bối thế nào?】

【 Thư Thư: Bảo bối của chị có ăn no bụng hay không?】

【 Thư Thư: Hiện tại đã trễ thế như vậy, bảo bối chưa về nhà sao?】

Hứa Niệm nhấn nút gọi điện.

Bên kia rất nhanh đã bắt máy.

"Thư Thư ~" Hứa Niệm mang theo tiếng khóc nức nở, mười phần là ủy khuất, nhưng cô lại không thể nói cho người kia rằng mình suýt chút nữa đã không thể giữ được cái mạng nhỏ này.

"Em đã về đến nhà rồi, đạp xe trên đường bị ngã, đau quá nên về mới về muộn."

"Ngã?!" Ngữ khí bên kia màn hình rất gấp gáp, "Em bị ngã ở đâu? Đã bôi thuốc chưa? Có nghiêm trọng không?"

"Bảo bối ngoan ~ Không sao đâu, không sao đâu, có chị ở đây rồi. Chị nhất định sẽ xử lý cái tên vô lại đã làm em ngã!"

Hứa Niệm cười ra nước mắt, "Ừm" một tiếng: "Em đã bôi thuốc, bây giờ không phải là rất đau, cũng không đến nỗi nghiêm trọng, chỉ là bị rách da một chút, trên đường thất thần nên không có chú ý."

Hứa Niệm không nói lời nói thật, thứ nhất là sợ Thư Thư biết chân tướng, vì cô thật sự đã đụng tới nữ ma đầu. Thứ hai chắc chắn Thư Thư sẽ không phải là đối thủ của nữ ma đầu, cô cũng không muốn Thư Thư cũng bị nữ ma đầu ngược đãi. Còn nữa vạn nhất Thư Thư biết nữ ma đầu có ý khác, sẽ ăn giấm, tức giận, đến lúc đó cô cũng sẽ không biết nên giải thích như thế nào.

"Đồ ngốc, không có việc gì, Thư Thư của em ở đây."

Có người yêu trấn an, tâm tình của Hứa Niệm tốt rất nhiều, cô đặt túi xách xuống, nằm lên giường, tiếp tục nói: "Thư Thư, lời của chị nói trước đó quả nhiên là sự thật, nữ ma đầu muốn mọi người cô lập em."

Nói đến chỗ này thì ngữ khí của Hứa Niệm sa sút rất nhiều, cho dù mặt ngoài cô tỏ ra không quan tâm nhưng trong lòng vẫn có chút bực bội, ai mà không muốn có một môi trường làm việc thoải mái, vui vẻ?

Một bên khác Giang Chỉ nghe thấy ngữ khí của bạn nhỏ nhà mình sa sút, cũng lập tức đau lòng, lòng đầy căm phẫn, "Nữ ma đầu kia thật là xấu! Làm sao lại đối xử với bảo bối như thế này? Cô ta cũng nên nếm thử cảm giác bị cô lập là như thế nào đi!"

"Hơn nữa cô ta giao cho em rất nhiều công việc, không cho phép em tan tầm nếu chưa làm xong, báo hại em mỗi ngày đều phải thêm giờ cho đến rất muộn."

"Tay của em cũng đau, chân cũng đau, cái nào  cũng đau!" Hứa Niệm nức nở nói.

"Bảo bối ngoan, không khóc, nữ ma đầu này sẽ phách lối không được lâu đâu, em lại nhìn xem, cô ta khi dễ bảo bối của chị, nhất định chị sẽ để cô ta nếm thử cảm giác bị người khác trả thù." Trong lòng của Giang Chỉ tràn đầy căm phẫn, an ủi bạn nhỏ nhà mình, nhếch môi lên, trêu đùa: "Có phải nữ ma đầu xấu vô cùng, không có ai yêu, không nhân ái, cho nên cô ta mới hung hăng tra tấn em? Nhưng cho dù là dạng này, bảo bối cũng không có bị nữ ma đầu đánh bại, em đã rất giỏi rồi."

"Bất quá mỗi lần bảo bối đều có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, nữ ma đầu không thể bắt được em, cô ta nhất định sẽ nghĩ ra thủ đoạn khác."

"Không nằm ngoài dự đoán của chị, khẳng định là nữ ma đầu kia sẽ cố ý khen ngợi em vào thời điểm diễn ra cuộc họp."

"Không thể nào!" Hứa Niệm uống một ngụm nước, sửng sốt một lát, có chút nghi hoặc, lại hỏi: "Vì cái gì?"

Giang Chỉ hừ lạnh một tiếng, cong môi: "Còn làm gì nữa? Để chứng minh em là người của cô ta, sau đó để những người cô lập em càng thêm chán ghét em mà thôi . . ."

"Bộp - " Người của cô, người của ai, người của nữ ma đầu sao? Hứa Niệm bị lời nói của Thư Thư làm cho giật mình, chiếc cốc trong tay không vững, rơi thẳng xuống sàn nhà.

Chẳng lẽ nữ ma đầu đã thực sự làm mọi cách để có được cô?

Vậy chẳng phải là Thư Thư sẽ gặp nguy hiểm?

Xoắn xuýt một hồi lâu, Hứa Niệm quyết định không nói cho Thư Thư biết nữ ma đầu nghĩ gì về cô, cô nhất định sẽ tự tay đánh bại nữ ma đầu kia.

. . . . . .

Giang Chỉ cầm điện thoại mắng nữ ma đầu đến mệt mỏi, đành bất đắc dĩ cúp điện thoại với bạn nhỏ nhà mình, đi tắm rửa.

Vòi hoa sen chậm rãi thấm ra giọt nước, từng trận nước nóng xối xuống đầu vai của Giang Chỉ, phòng tắm trống trải trong nháy mắt tràn ngập hơi nước, làm mờ cửa sổ.

Giang Chỉ ngửa đầu, từ từ nhắm hai mắt, tùy ý để dòng nước xối xuống mặt sau đó chảy xuống chiếc cổ tinh xảo của mình.

Trong vô thức, những lời của Hứa Niệm nói trong xe vang lên trong đầu của cô, nội tâm của cô có chút phiền muộn.

Giang Chỉ cũng muốn ôm hôn dỗ dành bạn nhỏ nhà mình vào mỗi lần cô ấy ủy khuất, chư không phải chỉ có thể bất lực nhìn cách màn hình.

Cô cũng muốn da thịt kề nhau với người yêu, có thể cùng cô ấy làm tất cả mọi chuyện mà các cặp đôi đều hay làm.

Không chỉ bảo bối của cô muốn, cô cũng muốn như vậy.

Thế nhưng . . . Bạn nhỏ hẳn là cũng có suy nghĩ giống như Hứa Niệm đi?

Bọn họ cùng tuổi tác, nghĩ đến suy nghĩ cơ bản cũng sẽ giống nhau.

Sau khi tắm xong, Giang Chỉ cầm khăn tắm lau tóc dài ướt sũng. Sau đó ngồi ở trên giường, mở máy tính ra, đăng nhập vào trang mạng, khéo léo nhập bút danh và mật khẩu vào giao diện đăng nhập.

Giang Chỉ bóp bóp ngón tay, chuyên tâm gõ chữ, những lời nóng bỏng đó lập tức tràn vào trong đầu của cô, những cảm xúc không thể diễn tả trong thực tế đều biến thành ký tự, nhảy múa trên đầu ngón tay của cô.

Nơi này là trụ sở bí mật của Giang Chỉ, khơi gợi lên những khát khao dâng trào của cô dành cho bảo bối của mình mà không thể nào bộc lộ. Ở đây cô có thể ôm lấy người yêu, hôn lên môi của cô ấy qua những lời văn chân thật, và còn nhiều hơn thế nữa . . .

Những hiện thực kia không thể vượt qua xiềng xích đều không tồn tại ở đây, đây là mảnh đất thanh tịnh thuộc về cô, nơi mà cô đặt cả linh hồn của mình vào đó.

. . . . .

Đêm đã khuya, Hứa Niệm nằm trên giường trằn trọc, suy đi nghĩ lại tất cả những gì Thư Thư nói về nữ ma đầu, cũng như hành động bất thường gần đây của nữ ma đầu, không khỏi cau mày.

Không muốn nghĩ đến nó nữa, đi xem sách để thư giãn một tí vẫn là tốt hơn.

Mỗi lần Hứa Niệm tâm phiền ý loạn đều thích đọc một ít truyện tình ngọt ngào, chỉ bằng cách này, cô mới có thể tạm thời quên đi những chuyện không vui đó.

Con chuột trượt hết từ tên sách đến cột cập nhật và từ từ dừng ở một cuốn sách có tên là【 Dây dưa 】

Đây là cuốn sách mới của tác giả mà Hứa Niệm yêu thích nhất, Ngụy Ngụy Tương.

"A, có cập nhật rồi sao?"

Hứa Niệm nhìn mê mẩn, tim gan loạn chiến.

【 Vị hôn thê Giang Tiểu Tuyết lại bị bắt trong lúc cô chạy trốn khỏi vị hôn phu của mình, Lâm Thiên Vũ đã bắt được cô, ném cô lên giường một cách thô bạo. Ngay lập tức người nọ để lại một vết cắn xuyên qua da thịt trong ngực của cô, tựa như con sói hoang dã muốn nuốt chửng cô vào trong bụng.】

【 "Còn muốn chạy nữa hay không?" Ngón tay thon dài luồn vào trong tóc của Giang Tiểu Tuyết, con thỏ nhỏ nghịch ngợm này sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc . . .】

【 Giang Tiểu Tuyết đau đến khóc ra nước mắt, ánh mắt quật cường: "Cho dù cô có bắt tôi một trăm lần, tôi sẽ chạy một trăm linh một lần."】

Kích thích quá!

Hứa Niệm thấy vậy, trong lòng nóng lên, lo lắng tan biến, trong đầu tưởng tượng ra cảnh mình hung hăng khi dễ Thư Thư.

Trong sách, sự bất lực của người muốn yêu nhưng không thể yêu được Ngụy Ngụy Tương thể hiện qua những câu từ trong truyện. Cô không khỏi so sánh với mối quan hệ của mình với người yêu. Dường như giống nhau, tưởng như gần trong tầm tay nhưng lại quá xa vời. Cũng giống vì sao trên bầu trời chỉ có thể nhìn được chứ không thể chạm vào được.

Sau khi có được sự đồng cảm, Hứa Niệm bắt đầu cẩn thận đọc từng chương, đã lâu cô chưa thấy một cuốn tiểu thuyết nào hợp khẩu vị của mình như vậy.

Sau khi cảm thán, Hứa Niệm cũng để lại một câu ở phần bình luận.

【 Rắc rối, tôi phải làm gì nếu người yêu của tôi không tin tưởng tôi? Điều đó luôn khiến tôi cảm thấy bất an.】