Cấp Trên Có Mưu Đồ Làm Loạn Với Tôi

Chương 13: Ăn xong rồi bỏ chạy



Nhìn thấy Hứa Niệm cử động, Giang Chỉ lúc này mới hoàn hồn.

Nhìn bộ dáng co quắp cùng ngu xuẩn của người kia, Giang Chỉ thở dài, đè nén sự khó chịu trong lòng rồi đỡ Hứa Niệm trở lại phòng khách.

"Bôi thuốc trước đi."

Giang Chỉ xoa xoa lấy mắt cá chân sưng tấy đỏ bừng của Hứa Niệm, lạnh giọng mở miệng. Hứa Niệm đau đến nhăn mặt, nhưng lại không dám kêu lên.

Tuyệt đối là Giang Chỉ cố ý, cô ấy làm như vậy để trả thù việc mình vừa phạm tội xâm phạm đồ đạc cá nhân, mình phải lập tức rời khỏi đây.

Hứa Niệm cố nén cơn đau, cau mày, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không cần đâu giám đốc . . . Tôi không muốn làm phiền giám đốc Giang. Tôi về tự bôi thuốc là được."

Nơi này thật là đáng sợ, tiếp theo Giang Chỉ sẽ dùng dao cắt thịt trên chân của mình, muốn xử mình hay sao? Không được, quá nguy hiểm.

Trong lúc Giang Chỉ đi lấy thuốc, Hứa Niệm quay lại, phát hiện thủ phạm của tiếng động lớn trước đó trên kệ gỗ là con mèo đang nằm trên mặt đất.

"Lại là mi!"

Hứa Niệm nghiến răng nghiến lợi nhìn con mèo cách đó không xa, con mèo tên "Thư Thư" đang cọ xát vào trụ cào móng của mèo.

Vừa cọ cọ, vừa nhìn chằm chằm cô, nó kêu "meo" một tiếng rồi nhảy lên bàn trà, tao nhã ngồi xuống, nghiêm nghị nhìn Hứa Niệm.

"Mi thật sự là khắc tinh của ta!" Hứa Niệm gầm nhẹ, hận không thể bắt được con mèo thối tha này và đánh cho nó một trận thật mạnh để "Thư Thư" biết cô lợi hại như thế nào, bằng không nó sẽ luôn mang đến tai họa cho mình.

Lời này làm sao nghe có vẻ lạ lùng.

Đáng tiếc, nguyện vọng này vẫn chưa thành hiện thực, Giang Chỉ mang theo một hộp thuốc đi tới.

"Sau này ta sẽ tìm một cơ hội khác để trị tội mi thật đàng hoàng." Hứa Niệm trừng mắt nhìn con mèo, nghiến răng nghiến lợi, thấp giọng uy hiếp.

"Thư Thư" liếc cô một chút, kêu "Meo ~~" rồi nhảy đi, ưu nhã lại không đếm xỉa đến, dường như muốn nói rằng nó không liên quan gì đến cô.

Giang Chỉ đặt hộp thuốc y tế xuống, nhàn nhạt liếc nhìn cô, lạnh lùng nói: "Cô đang nói cái gì?"

Hứa Niệm cười ngượng ngùng, "Không có gì, chỉ là tôi cảm thấy Thư Thư đáng yêu nên muốn nói chuyện với nó một chút."

Nghe được chữ Thư Thư từ miệng của người kia, Giang Chỉ nhất thời có cảm giác vừa lạ vừa quen, nhưng cảm giác này nhanh chóng bị đè nén trong lòng.

"Bôi thuốc."

Lời ít mà ý nhiều.

"Được." Hứa Niệm ngoan ngoãn vén quần áo lên, lưng dưới đau, chắc chắn là bị trầy xước.

Chiếc áo màu xanh nhạt bị vén lên, phía dưới lưng có vết đỏ lớn và vết xước.

"Tôi kêu cô đưa chân, cô vén áo lên làm gì?"

Giang Chỉ không khỏi gầm gừ, cô gái này không những ngu xuẩn mà còn không nghiêm túc, không thể nhìn thẳng vào mặt của.

Nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy vết đỏ trên eo của Hứa Niệm, cơn tức giận vốn có của Giang Chỉ tạm thời bị đè xuống.

Cô trách nhầm người kia rồi, vừa rồi cô không phải hơi hung dữ sao? Sau khi lạnh lùng nhìn Hứa Niệm một cái, Giang Chỉ bắt đầu bôi thuốc.

"Giám đốc Giang, nhất định giám đốc phải tin tưởng tôi, vừa mới cái kia không . . . Không phải tôi!"

"Không đúng, tôi không lấy nó."

"Tôi chỉ . . . Tôi nhặt được nó ở nhà của giám đốc trước đó, sau đó tôi mang nó về . . ."

Hứa Niệm suýt chút cắn đứt đầu lưỡi của mình, đến cùng cô đang nói cái gì?!

Nhặt được là lập tức có thể mang đi hay sao?! Không những mang về nhà mà còn phải rất lâu mới đi trả lại người ta.

Cái này còn không phải thể hiện ra mình là một kẻ biến thái có mưu đồ bất chính từ lâu rồi hay sao?!

Hứa Niệm! Mau mau bình tĩnh một chút!

"Không, không phải, trước đây là con mèo của giám đốc. Nó ngậm thứ này . . . Và đặt nó trước mặt của tôi. Tôi . . . "

"A . . . Đau, đau, đau quá, giám đốc Giang, xin giám đốc nhẹ nhàng một chút!"

Nếu không phải vẻ mặt của Giang Chỉ vô cảm, Hứa Niệm hẳn là sẽ hoài nghi người kia đang tìm cách báo thù mình.

"Ngậm miệng lại."

Giang Chỉ sắp khóc vì sự ngu ngốc của người này, cô ấy không thấy cô không nhắc tới chuyện này sao, mà còn ở đây nói chuyện này mãi. Thế nhưng cô lại không thể giải thích rõ ràng được.

Sau khi bị mắng, Hứa Niệm hoàn toàn bình tĩnh lại, hóa thành bộ dáng chim cút bị ủy khuất.

Nhìn thấy vậy, Giang Chỉ khẽ nhướng mày, trong lòng nói rằng mình thật ngu ngốc trước khi tiếp tục bôi thuốc, nhưng động tác của cô lại nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.

Que bông gòn được nhúng thuốc mỡ, chậm rãi trượt lên trên da, cái chạm vào lạnh lẽo khiến Hứa Niệm giật mình nổi da gà, vết thương nóng rát, cô có thể cảm nhận được động tác nhẹ nhàng cẩn thận của Giang Chỉ.

Hứa Niệm cẩn thận liếc nhìn, Giang Chỉ rất nghiêm túc, nhìn kỹ lại trên mặt của cô ấy có chút dịu dàng, điều này khiến Hứa Niệm đột nhiên cảnh giác, lập tức cảm thấy Giang Chỉ sẽ có ý định xấu với mình.

Dù sao cô cũng không ngờ Giang Chỉ lại có thể ôn nhu như vậy.

Khó mà tin được!

Hứa Niệm kinh hãi ngồi dậy, duỗi thẳng eo rồi lại cúi xuống trước ánh mắt lạnh lẽo của Giang Chỉ.

Mình đã có Thư Thư! Tuyệt đối không có khả năng thích người khác được.

Huống hồ người kia là nữ ma đầu.

Không được! Không được! Không được!

Trong lúc Hứa Niệm đang giằng co với chính mình, Giang Chỉ ở phía sau đã bôi thuốc xong, trầm ngầm nhìn đối phương rất lâu.

Hứa Niệm sẽ thật không bị té đập đầu đi?

Không biết có ai lại thích bộ dạng ngốc nghếch như vậy, thật sự khác xa với bạn nhỏ nhà cô.

Nếu như người này thật sự can đảm dám có mưu đồ làm loạn với cô, hủy hoại danh dự của cô, thì nhất định cô sẽ làm cho người kia nếm trải được cảm giác bị tống vào tù là như thế nào.

Dù sao cô cũng là một luật sư có tiếng, không thể bị người dưới trướng uy hiếp, ăn xong rồi bỏ chạy, đó chính là một trò đùa không thể chấp nhận được!

Tốt hơn hết là đến gõ vào đầu của cô ấy một cái mới được.

"Cô hẳn phải biết tôi am hiểu nhất trong việc kiện cáo liên quan đến các vụ án hình sự."

Sau khi bôi thuốc, Hứa Niệm cảm thấy vết sưng tấy trên lưng đã giảm đi nhiều, cô nhắm mắt lại, đang định điều chỉnh lại nhịp thở thì một nói truyền vào tai lạnh đến mức khiến cô sợ hãi vội vàng đứng bật dậy.

"Tôi biết, tôi biết. Cảm tạ giám đốc Giang đã bôi thuốc cho tôi, trong nhà còn có việc tôi phải đi trước!"

Nói xong Hứa Niệm không hề suy nghĩ mà bỏ chạy, nếu không bỏ chạy sợ là cô sẽ phơi thây ở ngoài đường.

Quả nhiên, Giang Chỉ là đang nhắc nhở cô, cô ấy am hiểu nhất trong việc kiện cáo liên quan đến vụ án hình sự.

Mặc dù Giang Chỉ cũng rất xuất sắc trong việc xử lý các vụ án khác nhưng cô ấy lại đặc biệt giỏi trong các vụ án hình sự. Điều này có nghĩa là nếu cô vô tình chọc giận Giang Chỉ, nó có thể trở thành một vụ án hình sự.