Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 287: Giơ tay biểu quyết



Ban đầu Đổng Kỳ Cương còn cố gắng quanh co chối cãi, bởi vì mấy thứ y đã dời đi thì Ủy ban kỷ luật cũng không điều tra được. Tiền mặt và vật phẩm quý giá, y đều có thể giải thích là do việc buôn bán mà có, những tặng phẩm là do bạn bè tặng... Nhưng khi Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Thái Bác Thắng lần lượt đưa từng cái ảnh một về phía y, Đổng Kỳ Cương lập tức hiểu ra, theo bản năng y sờ lên vết thương trên trán, chán nản nói:

-Hóa ra... Các người đã sớm bắt đầu điều tra tôi. Ngày hôm đó hai tên trộm kia là do các người sai đi. Tôi muốn tố cáo các người xâm nhập nhà dân phi pháp, còn nữa, bọn họ còn đánh tôi rất ác độc...

Thái Bác Thắng nói:

-Tên trộm? Tôi không rõ ý anh, nhà anh bị trộm sao? Những thứ này là nặc danh gửi qua bưu điện đến Ủy ban kỷ luật thành phố Ngọc Minh đấy. Xem ra là anh gặp Trộm hiệp sỹ rồi.

Dưới sự trợ giúp của những hình ảnh này, Đổng Kỳ Cương khai báo tất cả tình huống nhận hối lộ của mình, đồng thời thú nhận ra cả những địa điểm mới mà y đã giấu chứng cứ, không khai cũng vô dụng mà. Nhà họ ba người đều bị bắt, tài khoản ngân hàng trong nước đều bị đóng băng, tài khoản nước ngoài cũng không dùng được, chi bằng tất cả đều khai báo để mong nhận được khoan hồng.

Vụ án tham ô nhận hối lộ của Đổng Kỳ Cương nhanh tới nhanh kết thúc. Dưới sự chỉ thị của Bí thư tỉnh ủy Lưu Ích Dương, Ủy ban kỷ luật đưa ra quyết định xử phạt. Đổng Kỳ Cương bị khai trừ Đảng viên, cách hết chức vụ nội bộ đảng, chuyển giao Viện kiểm soát thành phố Ngọc Minh tiếp tục xử lí. Vợ và con trai Đổng Kỳ Cương cũng nằm trong diện tình nghi nhận hối lộ cũng giao cho Viện kiểm soát tiếp tục xử lý. Trong đó Đổng Xương Cường dưới thế công tâm lý mạnh mẽ của chính quyền còn khai ra bản thân cấu kết xã hội đen làm trái pháp luật, có cả việc cấu kết với Tang Bưu sai người tập kích Đỗ Long, còn có việc lấp liếm cho hung thủ vụ “súng đồ chơi” tập kích Đỗ Long, vân vân...

Ngày thứ hai sau khi Đổng Kỳ Cương bị bắt giam, Vương Thư Vĩ nhận kiểm điểm sâu sắc trước Bí thư tỉnh ủy Lưu Ích Dương. Chiều cùng ngày lại mở cuộc họp thường vụ lâm thời, tuyên bố tạm dừng chức vụ Ủy viên thường vụ, Trưởng ban tuyên giáo thành phố Ngọc Minh của Đổng Kỳ Cương. Người tạm thay vị trí của y mọi người cùng đề cử thảo luận.

Có cuộc nói chuyện ngày hôm đó, Mã Quang Minh và Phùng Kiếm Văn đều trở nên thật thận trọng, mỗi người đều đưa ra ứng cử viên mà mình thấy thích hợp, và nói rõ quan điểm của mình.

Mã Quang Minh nhường Phùng Kiếm Văn phát biểu ý kiến trước. Phùng Kiếm Văn không khách sáo, nhanh chóng đưa ra người thích hợp, đồng thời nói:

-Vụ Đổng Kỳ Cương rõ ràng cho thấy lừa được trên nhưng không giấu được dưới. Người của Ban tuyên giáo không thể không biết, nhưng bọn họ nhiều năm đều không tố cáo Đổng Kỳ Cương. Cho dù bọn họ không thông đồng với Đổng Kỳ Cương làm bậy, nhưng khả năng giác ngộ của bọn họ cũng có vấn đề. Cho nên tôi cho rằng người thay thế không thể tìm trong ban Tuyên giáo, mà hẳn là từ địa phương khác điều các ứng viên đủ tư cách chính trị. Tôi đề cử Chủ tịch huyện Giang Dương Ngô Sâm Dương. Đồng chí ấy từng làm Trưởng ban tuyên giáo huyện Giang Dương, bản lĩnh chính trị cứng rắn, tiếp nhận vị trí Trưởng ban tuyên giáo thành phố là việc nâng cỗ xe nhẹ.

Vương Thư Vĩ ghi vào sổ công tác tên Ngô Sâm Dương, sau đó nhìn Mã Quang Minh. Mã Quang Minh sớm có chuẩn bị, nên rất khẳng định, nói:

-Tôi đề cử Phó ban Tuyên giáo thành phố Mã Chí Cương vào chức vụ Trưởng ban, không cần bỏ gần tìm xa. Tuy rằng đồng chí ấy cũng họ Mã, nhưng không phải là họ hàng với tôi, chẳng qua chỉ là họ hàng với nhau từ 500 năm trước. Tôi nghĩ đề cử người hiền không tránh người thân, cho nên đã đề cử anh ấy. Về lí do... Năng lực Mã Chí Cương rất tốt. Theo tôi biết, thời điểm Ủy ban Tuyên giáo do Đổng Kỳ Cương quản lý, việc tuyên truyền, văn hóa, truyền thông, tin tức xuất bản, công đoàn, thanh niên, phụ nữ, lịch sử đảng, văn liên, liên công tác đều là do Mã Chí Cương đảm nhận. Đổng Kỳ Cương cũng chỉ là ngồi một chỗ trong phòng mà ra lệnh thôi. Cho nên chức Trưởng ban do Mã Chí Cương trực tiếp đảm nhận hoàn toàn có thể được, sẽ không ảnh hưởng đến bất kỳ công tác gì của ban Tuyên giáo.

Phó Chủ tịch thành phố Hoàng Vĩnh Cường nói:

-Chủ tịch Mã, vừa rồi Phó Chủ tịch Phùng đã nói, ban Tuyên giáo thành phố trong tay Đổng Kỳ Cương nói không chừng đã mục nát từ lâu rồi, cần một người khác để chỉnh đốn, cải cách ban tuyên giáo. Chủ tịch Mã chẳng lẽ có cao kiến khác?

Mã Quang Minh cười nói:

-Chưa nói tới cao kiến, chỉ là có chút ý kiến riêng của bản thân thôi. Ý kiến của đồng chí Kiếm Văn thật là có kiến giải, nhưng ban Tuyên giáo là một chỗ đặc thù, không giống với một tổ chức bình thường của chính quyền. Ban tuyên giáo là tiếng nói của Đảng ta, trách nhiệm của ban Tuyên giáo là đem phương châm chính sách, ý đồ của lãnh đạo tuyên truyền ra ngoài. Trên một phương diện nào đó mà nói, cần là một người biết lắng nghe. Mọi người có thể đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ một chút, nếu anh là cấp dưới của Đổng Kỳ Cương, anh sẽ xử sự ra sao? Dưới sự lãnh đạo của Đổng Kỳ Cương như vậy, ban Tuyên giáo trải qua nhiều năm chưa làm gì sai, có thể thấy được phần nào năng lực của Mã Chí Cương. Ý kiến của tôi là như vậy.

Vương Thư Vĩ không tỏ thái độ, cũng ghi tên Mã Chí Cương vào, sau đó khoanh tròn lại. Ông ngẩng đầu lên nói:

-Đề cử của hai vị Chủ tịch thành phố đều có ưu thế. Còn ai có đề cử khác không?

Trưởng ban tổ chức cán bộ thành phố Ngọc Minh Tiếu Phương Ngọc đề cử một người. Tuy nhiên ứng cử viên này vốn không hơn so với hai đề cử trước. Mọi người đều biết đây là do Trưởng ban Tiếu tùy tiện đưa ra nhằm làm sai biệt đầu phiếu.

Vương Thư Vĩ nhìn mọi người không có đề cử khác, liền nói:

-Hiện nay có ba ứng cử viên. Mọi người hãy giơ tay biểu quyết. Đồng chí Minh Khánh phụ trách kiểm phiếu. Chọn Ngô Sâm Dương xin giơ tay.

Phùng Kiếm Văn giơ tay lên đầu tiên, Phó chủ tịch thành phố Hoàng Vĩnh Cường cũng giơ theo, sau đó... không còn ai... Hai cánh tay dựng đứng trên bàn hội nghị. Thần sắc Phùng Kiếm Văn không khỏi tái mét. Dưới tình hình Tôn Quốc Trung tạm thời bị cách chức, Đổng Kỳ Cương lại bị bắt giam, thế lực của gã ở cuộc họp thường vụ trở nên cô độc.

Vương Thư Vĩ sau đó biểu quyết ứng viên do Mã Quang Minh đề cử, là Phó trưởng ban Mã Chí Cương. Ngoài Mã Quang Minh và Lý Nhật Tân còn có Chủ tịch hội đồng nhân dân thành phố Đặng Kiến Tân giơ tay lên trước, tâm tình Phùng Kiếm Văn tốt hơn chút. Mã Quang Minh cũng chỉ hơn gã một lá phiếu thôi. Tuy nhiên Vương Thư Vĩ chưa tuyên bố đầu phiếu được thành lập, mà giơ tay lên đồng ý. Lão đại đã bày tỏ thái độ, Phó Bí thư thành ủy kiêm Hiệu trưởng trường Đảng, Chủ tịch mặt trận tổ quốc, Trưởng ban tổ chức, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật đều giơ tay lên, 8 so với 2, lần này thần sắc Phùng Kiếm Văn đã rất khó coi.

Sau khi Vương Thư Vĩ thả tay xuống, cười nói:

-Mặc dù có 3 vị ủy viên thường vụ vắng họp, nhưng Ủy viên thường vụ tán thành đồng chí Mã Chí Cương tạm đảm nhiệm chức Trưởng ban Tuyên giáo của Đổng Kỳ Cương đạt đến 8 phiếu, biểu quyết có hiệu lực. Bắt đầu từ bây giờ đồng chí Mã Chí Cương là Quyền trưởng ban tuyên giáo, mời Ban Tổ chức làm tốt công tác bổ nhiệm và công khai phân công công tác.

Mã Chí Cương tuy thành công thăng chức, hơn nữa chữ “Quyền...” rất có thể năm tới sẽ bị bãi nhiệm, nhưng tạm thời gã còn chưa được tổ chức cấp tỉnh tán thành, cũng chưa đứng trong hội nghị thường vụ.

Giải quyết xong vấn đề bổ nhiệm Trưởng ban tuyên giáo xong, Vương Thư Vĩ tuyên bố bắt đầu thảo luận đề tài xây dựng khu kinh tế mới. Thành phố Ngọc Minh đã có hai khu kinh tế mới, đối với khu xung quanh và thành phố Ngọc Minh nó có hiệu lực lôi kéo kinh tế là rất rõ ràng. Hai năm trở lại đây tốc độc phát triển kinh tế thành phố Ngọc Minh bắt đầu chậm dần, việc này có liên quan đến xu thế bão hòa của hai khu kinh tế mới.