Cảnh Báo Rung Động

Chương 16: Tôi thích cô ấy, không phải chỉ vì cô ấy xinh đẹp



Nhân viên công tác của phim trường đang hòa vào trong bầu không khí nhộn nhịp, chỉ có bên phía Giang Trục và Tống Linh Linh, yên tĩnh, không có ai dám bước lên làm phiền.

Nói xong câu không có người mình thích, Tống Linh Linh cúi đầu dưới ánh nhìn của Giang Trục, lúc đang suy nghĩ xem nên làm sao để chứng minh rằng cho dù bản thân không có người mình thích, cô cũng sẽ cố gắng tìm được cảm giác chính xác, giọng nói trầm thấp của Giang Trục thổi qua mái tóc cô.

“Cũng không đu idol?” Giang Trục như tùy tiện hỏi một câu.

Tống Linh Linh khựng lại, căng thẳng một cách khó hiểu: “Đu idol gì cơ?”

Giang Trục nhìn quyển kịch bản cô dùng để ghi chú, có thể nhìn thấy nét chữ đẹp đẽ trên quyển kịch bản.

“Đây là cách khi không có cách, không có người mình thích, vậy cứ coi Trần Dặc là thần tượng của cô.” Nói đến đây, Giang Trục hơi dừng lại một chút, nâng mí mắt lên nhìn cô: “Chẳng lẽ cô sẽ nói với tôi rằng cô gái nhỏ ở độ tuổi này của cô không đu idol à?”

“...”

Ánh mắt của Giang Trục cứ như có ma lực, có thể nhìn thấu suy nghĩ mà cô che giấu đi.

Tống Linh Linh cố gắng miễn cưỡng mà đối mắt với anh một lúc, ánh mắt lấp lánh: “Có đu idol.”

Nghe vậy, Giang Trục nâng mi hỏi: “Ở trong giới?”

Tống Linh Linh gật đầu: “Còn là người mà đạo diễn Giang rất quen nữa.”

Giang Trục nhìn cô.

Tống Linh Linh duyên dáng cong môi, lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Tôi thích thầy Chu Đình Thâm. Nếu sắp tới đạo diễn Giang có thể gặp được thầy ấy, có thể giúp tôi xin một chữ ký không?”

Giang Trục lại không ngờ bản thân có thể bị chiếu tướng.

Anh nhìn chằm chằm Tống Linh Linh một lúc, đang muốn nói chuyện, Thẩm Gia Hủy bỗng đi đến.

“Đây là Linh Linh đúng không.” Cô ta thân thiết nói: “Trăm nghe không bằng một thấy.”

Rất kỳ lạ, Tống Linh Linh cảm thấy lời này của cô ta không mang ý tốt.

Cô đứng dậy, ngước mắt gọi một tiếng: “Cô Thẩm.”

Về thâm niên, Thẩm Gia Hủy ở trước mặt Tống Linh Linh, nhận nổi một câu cô Thẩm.

Đương nhiên còn có một nguyên nhân nữa chính là Tống Linh Linh không thân với cô ta, không quá thích hợp để mở miệng gọi cô ta là chị Gia Hủy.

Nghe thấy cô xưng hô như vậy, Thẩm Gia Hủy thân mật nói: “Cô gọi tôi là chị Gia Hủy được rồi.”

Cô ta quan sát Tống Linh Linh, cười ha ha nói: “Người thật còn xinh đẹp hơn trong ảnh, chẳng trách đạo diễn Giang thích.”

“...”

Người xung quanh duỗi dài lỗ tai ra nghe trộm được lời này, đều chẳng nói chẳng rằng mà cau mày một cái.

Lời này của Thẩm Gia Hủy, nói ra không thông minh cho lắm.

Tống Linh Linh nghe ra ý ở ngoài lời nói của cô ta, đang muốn đáp lời, Giang Trục vẫn đang ngồi trên ghế xem kịch bản cất giọng trước.

“Tôi thích cô ấy…”

Tim Tống Linh Linh đập nhanh.

Giang Trục ngước mắt lên, không nhanh không chậm bổ sung: “Không chỉ bởi vì cô ấy xinh đẹp.”

Người nghe trộm ở xung quanh lại hít hà một hơi.

Suýt chút nữa.

Bọn họ suýt chút nữa cho rằng Giang Trục đang tỏ tình với Tống Linh Linh rồi.

-

Bầu không khí xung quanh hơi căng thẳng.

Tống Linh Linh khống chế lại cảm xúc đang dâng trào một cách không xác định của mình, suy nghĩ làm sao để phá vỡ cục diện bế tắc này.

Ở nơi không xa vang lên tiếng của Trì Bân: “Anh Trục, chị Thẩm Điệp đến rồi.”

Mọi người nghe tiếng nhìn sang, phim trường lại có thêm mấy người.

Tống Linh Linh vừa ngước mắt thì nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đứng trong đám người.

Cô ấy mặc một bộ đồ đặt may cao cấp, xách một cái túi đeo vai nhỏ, trên tay cầm một cây dù che nắng đứng ở đó, dáng người thanh mảnh, khí chất tao nhã.

Nhìn rõ mặt mũi của người vừa mới đến, Tống Linh Linh nghe thấy nhân viên công tác ở xung quanh hít một hơi.

“Ôi trời, xinh quá.”

“Còn xinh hơn cả cô Thẩm.”

“Đây là ai vậy?”

“...”

Tống Linh Linh có thể nghe thấy, Thẩm Gia Hủy đương nhiên cũng có thể nhìn thấy.

Trên thực tế, khoảnh khắc nhìn thấy người đó xuất hiện, sắc mặt của cô ta đã hơi khó coi rồi.

Thẩm Gia Hủy chú ý đến Thẩm Điệp, Thẩm Điệp đương nhiên cũng nhìn thấy cô ta.

Đầu lông mày tinh xảo của cô ấy nhíu lại, quay về phía Giang Trục: “Sao cô ta cũng ở đây?”

“?”

Nhân viên công tác kinh ngạc.

Đây là lần đầu bọn họ thấy người dám nói chuyện với Giang Trục như vậy.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Giang Trục.

Ngoài dự liệu, Giang Trục không những không tức giận, ngược lại còn thoải mái giải thích với cô ấy: “Hôm nay bọn họ đến đây tham ban.”

“Đen đủi.” Thẩm Điệp ghét bỏ oán trách: “Cậu cũng không nói với tôi, nếu biết cô ta đến, hôm nay tôi đã không đến đây rồi.”

Giang Trục im lặng.

Sắc mặt Thẩm Gia Hủy lúc trắng lúc đỏ, bị người xung quanh soi mói, cô ta cực kỳ khó xử.

Cô ta hít sâu một hơi, cố gắng phớt lờ những ánh mắt đồng loạt đưa về phía cô ta, gọi một câu: “Chị Điệp Điệp, em không ngờ hôm nay chị cũng đến đoàn phim của Giang Trục tham ban.”

“Ai là chị của cô?” Thẩm Điệp không hề giữ chút thể diện cho cô ta: “Tôi chỉ có một người em gái.”

Sắc mặt Thẩm Gia Hủy lạnh lẽo, nhưng vẫn đè nén cơn giận của mình: “Xin lỗi, là em quên mất.”

Thẩm Điệp châm biếm cười một cái, sau khi nhận được ánh mắt ra hiệu của Giang Trục, bĩu bĩu môi không so đo với cô ta nữa.

Cô ấy nhắm mắt làm ngơ, hừ nhẹ nói: “Thần tượng của tôi đâu?”

Giang Trục chỉ chỉ về phía Tống Linh Linh.

Giang Điệp lật mặt trong giây lát, mặt mày rạng rỡ: “Cậu đưa tôi qua đó, giới thiệu đàng hoàng cho hai người bọn tôi.”

Giang Trục: “Cậu sợ người lạ?”

Thẩm Điệp không biết xấu hổ nói: “Đúng vậy.”

Sợ bị Giang Trục từ chối, cô ấy nhỏ giọng uy hiếp: “Cậu không đi tôi sẽ bảo anh cậu rút vốn.”

Giang Trục: “.”

Dưới ánh nhìn sững sờ của một đám người, Giang Trục dẫn Thẩm Điệp đi đến trước mặt Tống Linh Linh.

“Thẩm Điệp.”

“Tống Linh Linh.”

Giang Trục lời ít ý nhiều mà giới thiệu hai người cho nhau.

Thẩm Điệp: “...”

Tống Linh Linh: “...”

Hai người nhìn nhau một cái, Thẩm Điệp không nhịn nổi trước, cười hì hì nói: “Chào em.” Cô ấy dịu dàng đưa tay về phía Tống Linh Linh: “Chị là Thẩm Điệp. Em gọi chị là chị Điệp Điệp hoặc là Thẩm Điệp là được, chị bằng tuổi với Giang Trục.”

Tống Linh Linh nhìn hai người, hồi hộp liếm liếm môi: “Tống Linh Linh.”

“Em trông xinh thật đó.” Thẩm Điệp tươi cười nói: “Chị rất thích em.”

Thẩm Điệp khen Tống Linh Linh xinh đẹp, không xen lẫn với hàm ý khác, cô ấy chỉ đơn thuần cảm thấy Tống Linh Linh xinh đẹp.

Còn Thẩm Gia Hủy, là khác biệt.

Cô ta là có hàm ý sâu xa.

Cho nên lời của Thẩm Điệp nghe vào khiến Tống Linh Linh cảm thấy thoải mái.

“Chị cũng rất xinh đẹp.” Cô nhìn Thẩm Điệp ở trước mặt, ăn ngay nói thật.

Thẩm Điệp và cô là hai phong cách, Thẩm Điệp là kiểu diện mạo lạnh lùng, xinh đẹp.

Rất dễ tạo cho người khác một loại ấn tượng sai lầm rằng cô ấy không dễ tiếp cận.

Nghe cô nói như vậy, Thẩm Điệp nhướng mày, cười nói: “Chị cũng cảm thấy chị xinh đẹp.”

Tống Linh Linh sửng sốt, không nhịn được bật cười.

Cô đánh giá cao và thích sự tự tin, thẳng thắn của Thẩm Điệp.

Giang Trục nghe những lời “tâng bốc” qua lại của hai người, khóe miệng giật giật.

Trong lúc hai người đang chuẩn bị tạo thêm ấn tượng sâu sắc lúc quen biết, anh lên tiếng nhắc nhở: “Nên quay phim rồi.”

“...”

Hai người cạn lời.

Thẩm Điệp giận mà không dám nói, cau đầu lông mày nói: “Cậu không thể để tôi và thần tượng nói chuyện thêm chút sao?”

“Không thể.”

Giang Trục tàn nhẫn thông báo: “Muốn nói đợi chút nữa quay phim xong rồi nói.”

Thẩm Điệp lườm anh một cái.

Tống Linh Linh cũng khá bất ngờ khi Giang Trục đối xử với chị dâu của mình theo kiểu này.

Cô cười một cái, an ủi Thẩm Điệp: “Chị Điệp Điệp. Vậy đợi chút nữa chúng ta nói chuyện tiếp nhé.”

“Được thôi.” Thẩm Điệp miễn cưỡng chấp nhận.

-

Bắt đầu quay một cảnh mới.

Tống Linh Linh và Từ Mãn tập xong thì tiến vào ống kính.

Thẩm Điệp đi theo Giang Trục đến bên cạnh anh, cực kỳ tò mò mà hỏi mấy câu.

Hỏi Giang Trục bị hỏi đến phiền rồi, cô ấy mới im miệng.

“Linh Linh xinh thật.”

Cô ấy chống cằm ở bên cạnh anh cảm khái.

Giang Trục không lên tiếng, nhưng cũng thừa nhận lời cô ấy nói là sự thật.

Trong lúc làm mấy bước cuối cùng với flycam, anh nhìn người bên cạnh một cái: “Cậu không sợ bị mắng?”

Anh đang chỉ, là thái độ của cô ấy đối với Thẩm Gia Hủy lúc nãy.

Thẩm Điệp bĩu môi: “Mắng thì mắng, mắng tôi, tôi cũng muốn đối xử với cô ta như vậy.”

Cô ấy càu nhàu: “Nhìn thấy cô ta là bực mình. Trước đây tôi đã muốn hỏi cậu, sao cậu có thể tìm cô ta diễn cho phim của cậu?”

Giang Trục cảm thấy bản thân cũng khá vô tội: “Cô ta hợp với vai diễn đó.”

Vả lại Thẩm Gia Hủy diễn không phải là vai diễn quan trọng, Giang Trục căn bản không tham gia tuyển chọn vai diễn đó của cô ta.

Thẩm Điệp thì thầm với anh.

Cô ấy ngước mắt nhìn sang Thẩm Gia Hủy cách đó không xa, khuôn mặt buồn bực: “Tôi hiếm khi đến chỗ cậu tham ban một lần, sao còn có thể gặp được cô ta.”

Sự chán ghét của Thẩm Điệp đối với Thẩm Gia Hủy đã ăn sâu bén rễ.

Hai người không phải trùng hợp cùng họ, mà là có quan hệ thân thích nên cùng họ.

Thẩm Gia Hủy là con gái do vợ tái hôn của chú hai Thẩm Điệp dẫn theo, không hề có quan hệ huyết thống với cô ấy, nhưng so với con gái ruột của nhà chú hai cô ấy thì cô ta càng giống cô hai nhà họ Thẩm hơn.

Thẩm Điệp và con gái ruột của chú hai cô ấy trước đây ngầm chịu thiệt không ít ở chỗ Thẩm Gia Hủy, thù hận giữa bọn họ chất chứa đã lâu.

Lúc học cấp ba, Thẩm Điệp và Giang Trục là bạn học cùng lớp, Thẩm Gia Hủy học ở lớp bên cạnh. Lúc cô ta nghi ngờ Thẩm Điệp thích Giang Trục, còn từng âm thầm giở thủ đoạn hãm hại cô ấy không ít lần.

Cho đến khi Thẩm Điệp gả cho anh trai của Giang Trục, cô ta mới bắt đầu cụp đuôi làm người.

Thẩm Gia Hủy không sợ Thẩm Điệp, cũng dám đắc tội với Thẩm Điệp, nhưng cho cô ta mười nghìn lá gan, cô ta cũng không dám đắc tội với Giang Du Bạch.

Đương nhiên, sau khi Thẩm Điệp phát hiện ra điểm này, cũng rất có xu hướng lấy quyền thế của cô cả, ỷ thế ức hiếp người.

Mặc dù mỗi lần gây khó dễ cho Thẩm Gia Hủy, cô ấy đều sẽ bị người trong nhà mắng, nhưng cô ấy không thể sửa thói quen xấu này của bản thân đi được.

Đáng mừng là, Giang Trục không thích Thẩm Gia Hủy.

Nếu không Thẩm Điệp thật sự phải biểu diễn cho hai anh em này xem cái gì gọi là máu bắn xa ba thước.

“...”

Giang Trục chẳng ừ hử gì đối với lời Thẩm Điệp nói.

Im lặng một lúc, chính thức bắt đầu quay phim.

Được Giang Trục giảng, Tống Linh Linh dần tìm được chút cảm giác.

NG với Từ Mãn vài lần, cảnh quay yêu đương của thiếu nữ mới biết yêu này của hai người thuận lợi thông qua.

Quay xong cảnh này, hai người lại liên tục quay thêm ba cảnh phim, cảnh quay hai người mới xem như kết thúc.

Cảnh tiếp theo cần quay, là hai cảnh của Trương Viên Hinh và Từ Mãn.

Cảnh quay hôm đó của Tống Linh Linh đã kết thúc rồi.

Cần đổi địa điểm quay, Giang Trục sắp xếp mọi người nghỉ ngơi một lúc.

Đúng lúc, trà chiều Thẩm Điệp và Thẩm Gia Hủy kêu người đưa đến cũng tới rồi.

Hai người đến tham ban, đều ăn ý mà đặt trà chiều.

Hai người đương sự dậm chân đấm ngực tỏ ý hối hận, nhân viên công tác ở hiện trường lại cực kỳ vui mừng.

Lúc mấy cảnh của Tống Linh Linh quay xong, Thịnh Vân Miểu và Thẩm Điệp đã thân đến mức xưng hô chị em qua lại rồi.

Nhìn thấy cô xuất hiện, Thịnh Vân Miểu vẫy vẫy tay với cô: “Linh Linh mau qua đây.”

Tống Linh Linh nhấc chân đi qua.

Cô vừa đến gần, hai người đã kéo cô vào giữa ngồi.

“Chị Điệp Điệp nói buổi tối muốn đến Nam Thành đi dạo, cảnh quay hôm nay của cậu kết thúc rồi, chúng ta cùng đi?”

Buổi tối Tống Linh Linh không có sắp xếp gì, nhưng cô không chắc chắn lắm: “Tớ hỏi đạo diễn Giang cái nhé?”

Cô sợ đến lúc đó Giang Trục sẽ bất chợt tăng thêm vài cảnh quay.

Nghe vậy, Thẩm Điệp vô cùng kinh ngạc: “Hai người ra ngoài chơi, còn cần Giang Trục đồng ý mới có thể đi sao?”

“... Không phải.”

Tống Linh Linh giải thích: “Em sợ đạo diễn Giang thấy thời gian còn sớm, sắp xếp thêm cảnh quay khác.”

“Không đến mức đó chứ?” Nói rồi, Thẩm Điệp trực tiếp hỏi: “Giang Trục, buổi tối cậu còn muốn sắp xếp cho Linh Linh quay phim à?”

Giang Trục tranh thủ thời gian nhìn về phía bọn họ một cái, nhướng mày, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Sao vậy?”

“Không sao cả.” Thẩm Điệp ra dáng tổng tài bá đạo: “Tôi chỉ muốn nói với cậu một tiếng, tối nay Linh Linh thuộc về tôi rồi.”

Giang Trục liếc nhìn cô ấy một cái, tầm mắt rơi trên người Tống Linh Linh: “Cô đồng ý?”

Nhìn vào ánh mắt anh, Tống Linh Linh im lặng gật đầu.

Ra ngoài chơi với Thẩm Điệp, cô có gì mà không đồng ý chứ.

Giang Trực ừ một tiếng, khéo léo nói: “Cô không hối hận là được.”

“...”