Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 144: Uy hiếp đáng ghét



Nhiễm Đông Dạ nhìn Diệp Thu lộ vẻ chờ mong, những người khác ánh mắt cũng có chút mờ mịt chuyển đến người hắn. Gọi hắn ra giờ có ích gì? Kết quả cuối cùng không phải vẫn bị người khác sỉ nhục sao? Những kẻ có tiền thường rất ít khi xem những người ở tầng lớp là người.

Diệp Thu biết chính mình không thể không ra mặt, loại tình cảnh này nếu cứ để mấy nàng chống đỡ thì các nàng sẽ càng chịu thiệt. Cho dù là chiến đấu bằng thân thể hay là chiến đấu bằng miệng, nữ nhân đều luôn thuộc nhóm bất lợi. Các nàng luôn thuộc về phe phòng thủ.

Hơn nữa, thiếu tiền có thể không phải trả nhưng thiếu tình thì nhất định phải trả. Nhiễm Đông Dạ đã lên tiếng, nếu không đứng ra thì không phải đàn ông. Lúc con gái muốn, con trai hơn phân nửa sẽ làm.

Diệp Thu bỏ ly xuống đi tới bên người Nhiễm Đông Dạ, nhìn ba nam nhân nói: "Nói xin lỗi đi, đánh phụ nữ chung quy cũng chẳng phải là chuyện gì hay ho cả."

Sự xuất hiện của Diệp Thu đúng như dự liệu của ba nam nhân, bọn họ đã khi dễ nữ nhân đến nước này, nếu nam nhân duy nhất bên kia không đứng ra thì thật sự cũng chỉ là kẻ vất đi mà thôi. Chỉ là bọn họ không nghĩ tới đối phương lại khách khí như thế.

Kẻ bị Diệp Thu chen cạnh Hà Khâm là khó chịu nhất, nhìn Diệp Thu cười nhạt nói: "Thằng nhãi, mày ra mặt thay mấy con điếm này à?"

"Các nàng là bạn của tôi. Tôi đứng ra là đương nhiên." Diệp Thu gật đầu nói.

"Ra mặt là phải trả giá rất đắt đó." Ánh mắt của gã quan sát ở trên người Diệp Thu. Quần áo bình thường, vóc người gầy gò, cho dù là tính từ bối cảnh hay là năng lực cá nhân. Hắn cũng không thể sinh ra uy hiếp gì đối với bọn họ.

"Điều này tôi rất rõ ". Diệp Thu cười cảm kích , bước về phía trước vài bước nói: "Cảm ơn sự nhắc nhở của anh".

Diệp Thu vừa nói xong, ra tay nhanh như chớp, nắm lấy cà vạt của nam nhân kia,nhân lúc gã còn chưa kịp phản ứng. Tay phải ra quyền như thiểm điện đánh vào hai hốc mắt trước khiến cho gã mất đi thị lực. Sau đó trái móc một quyền phải móc một quyền, mãi cho đến khi cảm thấy mình đánh cũng được rồi, lúc này mới thả cà vạt ra, nắm lấy cổ gã, một cước đá văng hắn ra ngoài.

Hai đồng bọn của gã nhanh chóng bước lên phía trước đỡ lấy, nhưng mặt mũi gã đã bầm dập hết cả, hai mắt màu tím đen còn rướm máu, hai ngươi chấn động nửa ngày cũng không có phản ứng gì, thân thể mềm yếu vô lực, làm cho người ta có cảm giác yếu ớt đáng thương.

Mọi người kinh hãi. Không nghĩ tới nam nhân bề ngoài thanh tú còn có chút ngại ngùng này vừa ra tay đã hung ác như vậy, đánh mãi cho đến khi đối thủ không còn khả năng hoàn thủ mới bằng lòng bỏ qua.

Diệp Thu đánh người khác chảy máu mũi, trên tay cũng có dính một ít máu tươi. Nếu như là máu của nữ nhân thì còn được, máu của nam nhân làm cho Diệp Thu có chút chán ghét. Ở cùng với tiểu Bạch đã lâu, cũng bị gã ảnh hưởng, luôn không muốn để tay mình bị dính máu.

Đi đến bên bàn trà rút ra mấy tờ giấy ăn, vừa lau tay vừa nói: "Ra mặt là phải trả giá đắt. Có điều cái giá đắt này tất nhiên là do các ngươi thanh toán rồi. Xin lỗi đi, đừng bức tôi phải động thủ , máu của các người rất bẩn."

Gã lùn để đồng bọn xuống đất, nói với nam nhân vẻ mặt bình tĩnh bên cạnh: "Anh Long, anh đi trước đi, em phải giáo huấn tên này một chút."

Mặc dù lời này của gã có phần hào khí, nhưng ý để người khác đi trước đã bại lộ gã đối phó với Diệp Thu không có phần thắng.

Long ca nhìn chằm chằm Diệp Thu một hồi, như muốn đem hình dáng của hắn khắc sâu vào trong óc. Một lúc sau, mới từ từ nói: "Đào Tử, xin lỗi ba vị tiểu thư đi. Dù sao, chúng ta đánh con gái là đã không đúng rồi."

"Anh Long". Nam nhân lùn nóng nảy nói, vừa rồi gã đánh người, lại mở miệng châm chọc cả nửa ngày, nhưng giờ mà nói lời xin lỗi mấy cô gái này, mặt mũi của hắn còn để đâu cơ chứ.

"Tôi nói xin lỗi." Long ca âm thanh kiên định nói.

Nam nhân lùn len lén quan sát sắc mặt của Long ca, nhìn thấy hắn không có ý đùa cợt đành bất đắc dĩ nói: "Xin lỗi."

Lúc nói cũng không thèm nhìn mặt người khác. Ngữ khí cũng không có chút thành ý nào, không giống như là xin lỗi, mà giống như chỉ là nói cho có lệ thôi.

"Lời xin lỗi của anh tôi không tiếp nhận." Hà Khâm mặt lạnh lùng nói. Nàng là một cô gái có thể liều mạng với người khác, tự nhiên là sẽ không chấp nhận lời xin lỗi giống như bố thí cho nàng. "Tôi cũng không chấp nhận." Diệp Thu cười nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

"***, Đồ điếm thối. Tao đã nói xin lỗi mày rồi, mày còn muốn tao làm thế nào nữa?" Nam nhân lùn nổi giận, chỉ vào mặt Hà Khâm chửi ầm lên.

"Để tôi đánh hai cái bạt tai rồi lại nói xin lỗi, thế nào?" Hà Khâm cười lạnh nói: "Anh nghĩ nói xin lỗi với loại người như chúng tôi thì là ân huệ rất lớn sao? Cảm thấy bản thân làm thế là quá nhiều à? Tôi nói cho anh biết, lão nương bất kể thế nào, chỉ cần tôi không chết, một ngày nào đó tát anh hai cái bạt tai".

Diệp Thu nhìn vẻ mặt Hà Khâm hung ác, đột nhiên đối với nàng rất có hảo cảm. Nàng rất giống một người bạn của mình.

Hắn đi qua, vừa cười vừa nói: "Cô bây giờ muốn tát hắn sao?"

"Muốn. Trao đối đi, anh để tôi đánh hắn thì anh muốn gì cũng được." Hà Khâm không chút do dự nói.

"Được" Diệp Thu gật đầu, xoay người hướng nam nhân lùn đi tới.

"Con mẹ nó, mày thật sự nghĩ bố mày sợ mày à. Mày cho mình là ai chứ?" Nam nhân lùn nổi giận nói, vốn chỉ là mấy nữ sinh học viên biểu diễn điện ảnh và truyền hình mà thôi, bọn chúng cũng không phải lần đầu tiên đưa loại nữ sinh này lên giường, nhưng hôm nay không ngờ lại lần đầu xuất hiện vấn đề này.

Hơn nữa Long ca còn bắt hắn phải xin lỗi nữ nhân kia, hắn tuy đối với Long ca không dám bất kính nhưng lại tự động chuyển tất cả cừu hận lên người Diệp Thu và mấy cô gái kia. Sau khi nghe được những lời nói không coi ai ra gì của hai người, cũng chẳng còn quan tâm đến lời nhắc nhở của Long ca, trái lại chủ động đánh về phía Diệp Thu. "A…" nắm tay của tên nam nhân lùn nhắm vào mặt Diệp Thu.

Hai tay Diệp Thu vừa lộ, đã chụp lấy hai cánh tay của gã, sau đó thân thể khom xuống, vác người gã lên ném qua vai một cái rất gọn gàng.

Loảng xoảng!

Cả thân thể tên nam nhân lùn bắn ra ngoài, sau đó nặng nề rơi xuống chiếc bàn được làm từ đá cẩm thạch.

Rơi đúng xuống vị trí trước mặt Hà Khâm.

Diệp Thu nhìn Hà Khâm cười cười nói: "Cô có thể động thủ."

"Cảm ơn." Hà Khâm quay sang Diệp Thu mỉm cười quyến rũ, sau đó cầm bình rượu vang đỏ hướng trán tên kia đập tới.

Phành!

Nam nhân lùn bị cả chai rượu đập vào đầu, chai rượu thì không sao nhưng đầu tên nam nhân thì chảy đầy máu.

"Mẹ mày, dám đánh bà mày". Hà Khâm vừa nói xong, lại đập bình rượu vào tên nam nhân kia.

Những người đứng xem nhìn thấy mà giật mình, Nhiễm Đông Dạ sợ có án mạng liền lao lên ôm lấy Hà Khâm. Diệp Thu trong lòng rất tán thưởng, âm thầm nhớ tên của nàng. Cô gái này xứng đáng bồi dưỡng.

"Làm người nên chừa lại một đường sống, ngày sau sẽ gặp lại. Các vị không cảm thấy làm vậy có chút quá đáng sao?" Long ca vẫn đứng ở cửa, bình tĩnh nhìn tất cả các hành động của bọn họ, không ngăn cản, cũng không có ý chạy trốn.

"Không ai thèm gặp lại anh đâu. À, còn anh nữa, cũng phải xin lỗi." Nhiễm Đông Dạ chỉ vào Long ca nói.

"Tôi cho tới bây giờ chưa từng xin lỗi ai cả." Long ca lắc đầu cự tuyệt.

"Hôm nay anh sẽ có ngoại lệ."

"Tôi cũng không dự định có ngoại lệ." Nam nhân tự tin cười cười nhìn Diệp Thu nói: "Tôi thừa nhân, thân thủ của anh phi thường tốt. Tôi cũng luyện qua Hoa Quyền nhưng tôi tự nhận bản thân không phải đối thủ của anh. Anh có thể đối phó với tôi cũng như đối phó với bọn họ, còn tôi cũng sẽ đánh trả. Kết quả cuối cùng sẽ là dạng gì? Cùng lắm là bị các ngươi đánh cho một trận mà thôi."

"Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?" Diệp Thu nhíu nhíu mày, không nhịn được hỏi.

"Tôi muốn nói chính là, còn rất nhiều phương pháp có thể giải quyết vấn đề trước mắt. Mọi người không cần phải đấu đến độ ngươi chết ta sống. Các người hôm nay đánh tôi, tôi ghi hận trong lòng sẽ tìm người đi tới trường tìm các người… các người muốn ứng thí thì phải về trường học đúng chứ? Nếu không ở trường học, vậy tổng hội ở Yến Kinh thì sao?"

Diệp Thu híp mắt cười, bước một bước tới gần Long ca, nói: "Vốn tôi còn có chút thưởng thức sự trầm ổn của anh, còn định hạ thủ lưu tình với anh. Nhưng bây giờ, anh đã cho tôi một lý do khiến tôi không thể không đánh anh".

"Lẽ nào tôi nói sai?" Long ca vẻ mặt không sợ mà nhìn Diệp Thu hỏi.

"Đúng." Diệp Thu gật đầu. "Chúng ta xác thực là không cần tới mức ngươi chết ta sống."

Diệp Thu trong lúc đi tới còn cách Long ca ba bước, thân thể đột nhiên nhảy lên, chân phải giơ cao, một cước đạp vào không mặt có chút kinh ngạc của Long ca. Đợi tới khi nam nhân té ngửa ra sau, Diệp Thu mới rơi xuống đất, nhìn nam nhân đang giãy dụa trên đất nói: "Thế nhưng tôi càng ghét kẻ nào uy hiếp tôi."

Cổ của Long ca thiếu chút nữa Diệp Thu đá gãy, trên mặt đau rát. Loại cảm giác đau đớn này khiến hắn có cảm giác chóng mặt hoa mắt, vất vả lắm mới từ mặt đất ngồi thẳng dậy, ngửa mặt nhìn Diệp Thu nói: "Anh cần gì phải làm cho mâu thuẫn trở nên gay gắt?"