Cẩm Y Hương Khuê

Chương 46



Nhìn Thẩm Phục đang quỳ gối phía dưới, Chính Đức Đế ngồi trên giường ấm rất là hài lòng.

Ngay từ lúc Chính Đức đế còn là Liêu Vương thì lý lịch quan viên triều đình từ Ngũ Phẩm trở lên quan hắn đều rõ như lòng bàn tay, trong đó bao gồm Thẩm Phục. Chẳng qua là lúc đó Chính Đức đế chỉ từng nghe tên Thẩm Phục, biết hắn là người Dương Châu nhưng vẫn chưa từng gặp dáng vẻ Thẩm Phục, năm ngoái gặp được ở quân doanh, nhìn gương mặt Thẩm Phục và A Triệt tương tự nhau, Chính Đức đế đã đoán được, Thẩm Phục chính là tên tiểu nhân hủy bỏ hôn ước mà Tiêu Chấn đã nói.

Thẩm Phục hủy bỏ hôn ước, cái này gọi là thiếu đạo đức, nếu Thẩm Phục không có tài học, Chính Đức đế sẽ xem thường hắn tuyệt đối không dùng, nhưng Thẩm Phục có đại tài, vậy nên Chính Đức đế cũng mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện hắn hồ đồ lúc trẻ, không truy cứu nữa. Chính Đức đế có thể không truy cứu, nhưng hắn lại muốn thái độ của Thẩm Phục.

Hiện tại Thẩm Phục đàng hoàng nhận tội, mà không phải tìm lý do thoái thác vì bản thân, càng không muốn lừa dối, Chính Đức đế lập tức hoàn toàn tha thứ cho Thẩm Phục.

"Kế tiếp, ngươi có tính toán gì không?" Chính Đức đế cho Thẩm Phục bình thân, dò xét hỏi.

Thẩm Phục rũ mắt xuống nói: "Tối nay thần phải đến trước mặt Tô thị tạ tội, cầu xin sự tha thứ của nàng, sau đó mời tam môi lục sính lấy nàng làm thê tử."

Chính Đức đế kinh ngạc: "Nàng đã từng gả cho Phùng Thực, còn sinh cho Phùng Thực một nhi nữ, ngươi không phải để ý?"

Thẩm Phục cười khổ, nhìn Chính Đức Hoàng đế nói: "Thần có tư cách gì để ý? Thần nên cố gắng hết sức chịu trách nhiệm những việc thần đã làm, ngày khác có cơ hội đến Liêu Đông, thần còn phải đích thân đến trước mộ Phùng Thực tế bái, tạ ơn hắn khi còn sống đã chăm sóc cho mẫu tử Tô thị."

Chính Đức đế gật đầu, cảm khái nói: "Tô thị dạy con có phép, vì nuôi sống hai đứa con không tiếc xuất đầu lộ diện, hoàng hậu khen ngợi nàng ấy rất nhiều, trẫm cũng thưởng thức phụ nhân như vậy, nếu ái khanh có thể gương vỡ lại lành với nàng, phải đền bù thật tốt mới phải."

Thẩm Phục quỳ xuống nói: "Hoàng thượng răn dạy chí phải, chỉ cần còn sống thần nhất định không phụ nàng nữa."

Chính Đức đế gật đầu một cái, kế tiếp, Thẩm Phục có thể đoàn tụ với thê tử hay không, hắn cũng không nhúng tay nữa.

.

Tân Đế lên ngôi, tạm thời ba vị hoàng tử đều ở tại trong cung, Tam hoàng tử được phân ở Trọng Hoa cung.

Dọc đường Từ Càn Thanh điện đến Trọng Hoa cung, Chu Nguyên Phưởng đều không nói chuyện, len lén quan sát A Triệt bên cạnh.

A Triệt trước sau vẫn rũ lông mi, lúc mới bắt đầu thì sắc mặt tái nhợt, đi tới đi lui một hồi không biết có phải ánh mặt trời hôm nay quá ấm áp hay không, mà khuôn mặt nhỏ nhắn của A Triệt đã từ từ khôi phục vẻ đỏ thắm, Chu Nguyên Phưởng nhìn xuống, chỉ thấy A Triệt nắm chặc quả đấm cũng buông lỏng ra.

Chu Nguyên Phưởng thở phào nhẹ nhõm, hắn thật sợ A Triệt sẽ khóc.

"A Triệt, Thẩm đại nhân có phải là người nhà của ngươi hay không?"

Trở lại Trọng Hoa cung, Chu Nguyên Phưởng đuổi đám tiểu thái giám phục vụ bên cạnh ra ngoài, một mình hỏi A Triệt. Về thân thế của A Triệt, có lẽ người lớn sẽ nghi ngờ, người chưa từng gặp Phùng Thực cũng đã nghe nói một chút tiếng gió, nhưng Chu Nguyên Phưởng còn nhỏ tuổi, thân phận lại tôn quý, những lời nói rảnh rỗi như vậy sẽ không truyền tới tai hắn, cho nên hắn chỉ đưa ra một suy đoán như vậy.

Tuy A Triệt còn nhỏ nhưng cũng hiểu được một đạo lý, khi một người cảm thấy tò mò với chuyện nào đó thì người khác càng giấu giếm, người đó càng muốn biết, sẽ trăm phương ngàn kế hỏi thăm.

Thay vì để Tam hoàng tử tự đi hỏi thăm, khiến nhiều người suy đoán và nói linh tinh nhiều hơn, A Triệt thà tự mình giải thích.

A Triệt ngẩng đầu, nhìn vào hai mắt Chu Nguyên Phưởng nói: "Chuyện này có liên quan đến đời tư nhà chúng ta, ta có thể nói cho Điện hạ, chỉ xin Điện hạ bảo đảm, ngài sẽ không nói với ai khác, nhìn thấy nương ta và A Mãn cũng không thể lộ ra bất cứ dấu vết gì."

Tiểu thiếu niên trịnh trọng trước nay chưa từng có, Chu Nguyên Phưởng suy tư chốc lát, giơ tay lên thề với trời: "Ta. . . . . ."

A Triệt kéo tay xuống một phen, nói: "Ta cần Điện hạ cam kết một câu là được, Điện hạ không cần thề nguyền rủa mình."

Chu Nguyên Phưởng rất cảm động, đứa bé chín tuổi đột nhiên hiểu được một loại tình nghĩa thuộc về nam nhân. Hắn nắm tay A Triệt, nặng nề nói: "Được, ta đồng ý với ngươi, tuyệt đối không truyền cho người ngoài."

A Triệt lập tức rũ tầm mắt xuống, đơn giản nói: "Lúc nương ta mười lăm tuổi có hôn ước với Thẩm đại nhân, sau đó Thẩm đại nhân thi đậu Công danh, ngại bần yêu phú, dùng mười lượng bạc từ hôn đoạn tuyệt quan hệ với nương ta, trước khi nương ta gả cho phụ thân Phùng Thực của ta thì đã có ta."

Chu Nguyên Phưởng giống như nghe được chuyện gì đó đầm rồng hang hổ, một hồi lâu cũng không thể nói gì.

A Triệt cười cười, ngẩng đầu lên nói: "Nương ta là người rất tốt, phụ thân nuôi dưỡng ta cũng là người tốt, ta đã sớm nói với mình, ta chỉ có một phụ thân đó chính là Phùng Thực, những người khác chẳng quan hệ gì tới ta. Hôm nay mới gặp gỡ Thẩm đại nhân, ta hơi luống cuống, nhưng từ nay về sau ta chỉ biết coi hắn là Thẩm đại nhân, cũng xin Điện hạ cũng nghĩ giống như ta, không cần bởi vì ta mà ghét hắn oán hắn, khả năng thủ phụ của hắn đáng để ta và ngươi học tập."

Hắn đang cười nhưng Chu Nguyên Phưởng cảm thấy, lúc này A Triệt rất khổ sở.

Chu Nguyên Phưởng không biết nên an ủi A Triệt thế nào, nhưng hắn có chút hiểu cảm giác của A Triệt.

Phụ thân ruột của A Triệt không cần A Triệt, còn hắn thì sao, phụ hoàng là ruột nhưng phụ hoàng thích đại ca thích nhị ca, tất cả đối với hắn đều qua loa, trước kia Chu Nguyên Phưởng dùng thân phận thế tử tự nói với mình rằng phụ hoàng vẫn thích hắn, hiện tại. . . . . . Chu Nguyên Phưởng nắm chặc tay một cái, hắn nghe thấy tiểu thái giám thầm nghị luận, nói phụ hoàng muốn lập nhị ca làm Thái tử.

Lúc thì Chu Nguyên Phưởng cảm thấy nhị ca lập công lớn, phụ hoàng nể trọng nhị ca là phải, một lát lại cảm thấy tại sao? Chẳng qua hắn còn nhỏ tuổi, chờ hắn trưởng thành rồi hắn sẽ làm tốt hơn nhị ca!

Hai tiểu thiếu niên một chín một mười đều có tâm sự riêng nặng nề.

.

Tô Cẩm ngủ một giấc thoải mái khoan khoái, lần nữa mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao!

Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào, cảm thụ hơi thở Giang Nam quen thuộc, Tô Cẩm sảng khoái tinh thần, rửa mặt xong lập tức ngồi vào trước gương trang điểm tinh tế vẽ lông mày. Đảo mắt nàng đã hai mươi bốn tuổi rồi, mặc dù nhìn còn trẻ nhưng vẫn phải cẩn thận bảo dưỡng, để tránh bị chúng tiểu cô nương hạ thấp.

Nghĩ đến dáng vẻ ngốc nghếch không dám nhìn nàng của Tiêu Chấn, tinh thần Tô Cẩm thật sảng khoái, hơn một năm không gặp, Tiêu Chấn càng không dám nhìn nàng, nói rõ hắn càng muốn nhìn.

Ăn mặc xong Tô Cẩm đến sương phòng nhìn nữ nhi.

A Mãn năm tuổi chưa từng lặn lội đường xa, bình thường thức dậy sớm hơn mẫu thân nhưng lúc này vẫn còn ôm chăn ngủ. Tô Cẩm không kêu nữ nhi dậy mà đi ra vườn hoa nhỏ dạo một chút, trở về lần nữa thì A Mãn đã tỉnh, do Xuân Đào ôm đi xuỵt xuỵt ở tịnh phòng. Lưu thúc Lưu thẩm không nỡ bỏ cố hương, nên lựa chọn ở lại Phượng Dương, giúp Tiêu Chấn quản lý hai mươi mẫu ruộng tốt, Xuân Đào hướng về cảnh tượng tốt ở Giang Nam nên từ biệt cha mẹ, từ đó đi theo Tô Cẩm.

Hạ Trúc, Thu Cúc, Đông Mai đều bị Tô Cẩm đưa đến phủ đệ cho Tiêu Chấn, Tô Cẩm không có ở đó nên để tam nàng lưu ý tình hình ở Hầu phủ giúp nàng.

"Nương!" Nhìn thấy mẫu thân, A Mãn còn buồn ngủ lập tức có tinh thần.

Tô Cẩm ôm nữ nhi qua hôn một cái.

Điểm tâm đã chuẩn bị xong, cháo tôm bóc vỏ thơm ngát, sau khi ăn xong hai mẫu tử mỗi người uống một chén sữa dê tươi mới, đây là do từ nhỏ Tô Cẩm nghe nói nhóm tiểu thư nhà giàu thường dùng, lúc đó nàng nghèo không có tiền để uống, giờ có tiền rồi Tô nhất định rất chú trọng.

"A Mãn ở nhà chơi, nương đến cửa hàng xem một chút, sẽ về ngay." Tô Cẩm cười nói.

A Mãn hiểu chuyện gật gật đầu

Xuân Đào chăm sóc nữ nhi, Tô Cẩm dẫn Như Ý ra cửa.

Nơi A Quý thuê chính là một quán trà, bây giờ còn giữ nguyên dạng, cửa tiệm không lớn, lầu một bày tám cái bàn trà bằng gỗ tử đản hơi cũ, lầu hai coi như là nhã gian, gần cửa sổ phía bắc chừa lại một mảnh đất trống cho người dùng để ca diễn, kể chuyện cổ tích, bốn phía cộng lại cũng có tám chiếc bàn, mới hơn phía dưới một chút.

A Quý suy nghĩ vẫn muốn mở tửu lâu, ở bên cạnh khuyến khích Tô Cẩm: "Ngài xem thích hợp biết mấy, bàn ghế đều có sẵn."

Tô Cẩm nghĩ thầm, nàng sẽ mở cửa hàng bánh bao, nhưng lầu trên lầu dưới nhiều bàn như vậy mà không tận dụng thì quả thật quá lãng phí.

Ngồi bên cạnh bàn gần cửa sổ phía nam, Tô Cẩm yên lặng tính toán.

Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng truyền đến tiếng hét của người làm cửa hàng khác hoặc những người bán hàng rong, có bán bánh bao hấp, có bán mì vịt, có bán bánh chưng.

Tô Cẩm im lặng lắng nghe, đột nhiên nhớ đến cháo tôm bóc vỏ mà sáng nay hai mẫu tử nàng ăn, nữ nhi ăn rất ngon miệng đến nỗi bụng nhỏ phình lên, đã vậy còn muốn ăn một chén nữa.
Suy nghĩ vừa xuất hiện, Tô Cẩm lập tức đi xuống lầu, vòng tới vòng lui dọc theo phố chính mấy vòng, trừ một cửa hàng đồ ăn sáng có cháo bán, thì không có một cửa hàng đặc biệt bán cháo! Nhưng cháo có rất nhiều loại, cháo thịt gà, cháo sườn, cháo thịt nạc, cháo đậu xanh, cháo khoai lang, bí đỏ, cháo long nhãn và táo đỏ, cháo bách hợp và hạt sen, cháo ngô và khoai từ, còn có cháo tôm bóc vỏ, cháo sò lụa, cháo cua bình thường Tô Cẩm thích ăn nữa!

Quan trọng nhất là cháo hợp với bánh bao, một ngày ba bữa cũng có thể ăn!

Đã có chủ ý, Tô Cẩm đóng cửa chính cửa hàng, cùng bàn bạc với A Quý, Cát Tường, Như Ý.

Nàng đọc một hơi nhiều tên cháo như vậy khiến A Quý không nhịn được chảy nước miếng, trước kia hắn ngồi ăn cơm chung bàn với bà chủ nên biết rõ hương vị bà chủ làm.

Tô Cẩm biết thiên phú của Cát Tường có tài nấu nướng, ánh mắt như lửa nóng mà nhìn chằm chằm vào Cát Tường: "Hôm nay ta bắt đầu dạy cho ngươi cách nấu cháo, sau này A Quý chuyên tâm làm bánh bao, ngươi chỉ quan tâm bán cháo, ta lại tuyển thêm hai người nữa làm trợ thủ cho các ngươi!"

Cát Tường không khỏi hưng phấn.

A Quý vò đầu nói: "Nếu bán cháo, sau này vẫn có thể gọi là cửa hàng bánh bao Tô Ký sao?"

Tô Cẩm tiện tay gõ lên đầu hắn một cái: "Ngươi ngốc à, trực tiếp gọi là Tô Ký không được sao?"

A Quý vừa xoa đầu vừa cười.

Tô Cẩm cười mắng hắn: "Bớt lười biếng, nhanh đi mua một bảng hiệu, chữ viết đẹp mắt một chút! Chúng ta tranh thủ khai trương vào tết trùng dương(*)!"

(*): Ngày 9/9 âm lịch. Ngày xưa người ta cho rằng số 9 là số dương, nên gọi là trùng dương.

Mùng tám tháng chín sinh thần nữ nhi, hôm sau chính là tết trùng dương, trong lúc A Quý phụ trách tu sửa cửa hàng mua chén dĩa chọn lựa người làm, nàng ở nhà dạy Cát Tường làm cháo, thời gian vừa đủ. Mặt khác, độc nhãn Lưu đã tìm được một nhà nông thích hợp để mở chuồng heo rồi, chờ tất cả hết bận, nàng chỉ cần ở nhà xem sổ sách là được.

Tô Cẩm càng nghĩ càng thấy cuộc sống về sau rất có hi vọng.

Nàng loay hoay bận tới bận lui, lúc hoàng hôn ở phủ Vũ Anh Hầu, Tiêu Chấn trở lại tòa nhà càng lớn càng có vẻ trống trải, bên cạnh không có một người thân nào để nói chuyện, chỉ cảm thấy còn không bằng cả ngày lẫn đêm ở trong cung làm nhiệm vụ.

Mới vừa thay quan phục Chỉ Huy, đột nhiên Từ Văn tới thông truyền: "Hầu Gia, Nội Các Thẩm đại nhân cầu kiến."

Động tác của Tiêu Chấn cứng đờ, quay đầu lại nhìn màn cửa nội thất hỏi: "Hắn tới làm cái gì?"

Từ Văn nói: "Thẩm đại nhân không nói."

Tiêu Chấn thật lòng không muốn gặp tên họ Thẩm này, nhưng đều là quan đồng liêu, hắn tạm thời không có lý do gì chặn thủ phụ đại nhân ngoài cửa.

"Mời đến phòng khách." Tiêu Chấn đi tới trước tủ treo quần áo, tiện tay lấy ra một bộ trường bào cổ tròn mới.

Đến phòng khách, Tiêu Chấn nhìn vào bên trong, chỉ thấy Thẩm Phục ngồi ở đầu dưới bên phải chủ vị, người mặc quan bào, mới xuất cung thì chạy thẳng tới đây?

"Thẩm mỗ mạo muội tới cửa, quấy rầy Hầu Gia nghỉ ngơi, kính xin Hầu Gia tha lỗi." Nhìn thấy Tiêu Chấn, Thẩm Phục lập tức rời ghế, chắp tay bồi tội nói.

Tiêu Chấn phiền hắn giả mù sa mưa, nghiêm mặt lại hỏi: "Không biết Thẩm đại nhân tìm ta có chuyện gì?"

Dáng vẻ A Triệt giống hắn như vậy, Thẩm Phục không tin Tiêu Chấn không biết chuyện, nên cũng không quanh co lòng vòng, nói thẳng: "Nghe nói Hầu Gia nhận thê tử Phùng Thực là Tô Cẩm làm đệ muội, không dối gạt Hầu Gia, thời niên thiếu Thẩm mỗ có chút giao tình với phu thê Phùng Thực, hôm nay vô tình biết được Tô thị ở tại Hầu phủ, Thẩm mỗ đặc biệt tới để thăm, mong rằng Hầu Gia phái người thông truyền một tiếng."

Có chút giao tình với phu thê Phùng Thực?

Ngực Tiêu Chấn bốc lửa, Phùng Thực vốn không biết cha ruột của A Triệt là ai, mặt trắng nhỏ muốn lừa gạt người nào!

"Đệ muội cũng không ở tại Hầu phủ, Thẩm đại nhân muốn gặp nàng đã đến nhầm chỗ rồi." Tiêu Chấn lạnh mặt nói.

Thẩm Phục không đếmm xỉa đến thái độ thô lỗ của hắn, tâm bình khí hòa hỏi: "Hầu Gia có biết hiện nay nàng ở đâu không?"

Tiêu Chấn vừa muốn phủ nhận, Thẩm Phục lại nói: "Nếu Hầu Gia không biết, vậy Thẩm mỗ sẽ đi gõ cửa từng nhà hỏi thăm, cuối cùng có một ngày cũng sẽ tìm được nàng."