Cẩm Y Hương Khuê

Chương 47



Thẩm Phục muốn gặp Tô Cẩm, ai cũng không thể ngăn cản.

Đối mặt với uy hiếp của hắn, Tiêu Chấn tức sùi bọt mép, tiến lên muốn động thủ, dù thế nào đi nữa hắn đã sớm nhìn Thẩm Phục không vừa mắt!

Thẩm Phục cũng không tránh, chỉ là trước khi Tiêu Chấn giơ tay lên, nhìn Tiêu Chấn chằm chằm cười lạnh nói: "Hầu Gia không chịu nói cho ta biết chỗ ở của Cẩm nương, chẳng lẽ ngươi có rắp tâm khác với Cẩm nương? Ngươi cũng đừng có quên, Phùng Thực đã chết như thế nào."

Nhắc tới Phùng Thực, khuôn mặt Tiêu Chấn chợt căng thẳng, như đang hết sức nhẫn nại cái gì đó.

Hắn không chịu nói, Thẩm Phục cũng sẽ không cầu xin hắn, chắp tay nói: "Thẩm mỗ cáo từ."

Tiêu Chấn nhìn chằm chằm bóng lưng nam nhân, trong khoảnh khắc Thẩm Phục bước ra ngưỡng cửa thì mở miệng, giọng nói lạnh lẽo: "Trước kia ngươi phụ nàng, cho nên ta sẽ không nói cho ngươi biết nàng ở đâu, nhưng nếu để cho ta biết ngươi dám đi hỏi thăm xung quanh, ảnh hưởng đến thanh danh của nàng, vậy thì không quản ngươi là thủ phụ hay là Tể Tướng, ta đều sẽ giết ngươi."

Thẩm Phục giống như không nghe thấy, cũng không quay đầu lại đi thẳng.

Sắc mặt Tiêu Chấn tái xanh đứng ở nhà chính, ánh mắt dần dần từ tức giận chuyển thành phức tạp, chờ Từ Văn tiễn khách trở lại, hắn nhỏ giọng dặn dò: "Ngươi sắp xếp một người đáng tin âm thầm theo dõi hắn, Thẩm đại nhân đi đến đâu đều phải báo cho ta."

Tiêu Chấn sợ Thẩm Phục thật sự công khai tìm kiếm Tô Cẩm.

Từ Văn lập tức đi sắp xếp.

Đêm nay Tiêu Chấn không thể say giấc, Thẩm Phục cũng trằn trọc trở mình, trong đầu tất cả đều là dáng vẻ lúc còn trẻ của Tô Cẩm, cộng với A Triệt đã gặp trong cung. A Triệt, hắn lại có một nhi tử, nhi tử hắn đã mười tuổi. Nhớ tới phụ tử mới gặp gỡ, khuôn mặt nhỏ nhắn của A Triệt trắng bệch cùng với thân thể run rẩy, Thẩm Phục giơ tay lên che mắt lại.

Có cái gì đó từ khóe mắt hắn lăn xuống.

Hắn không biết, nếu như năm ấy hắn biết Tô Cẩm có đứa bé, hắn nhất định sẽ không rời đi.

Thẩm Phục không đi từng nhà tìm Tô Cẩm, ngay cả Tiêu Chấn cũng hiểu đạo lý, sao hắn lại không hiểu, hắn chỉ phái người đi lưu ý mấy cửa hàng mới mở ở Kim Lăng, xem có cửa hàng bánh bao Tô Ký hay không. Mười năm không gặp, Thẩm Phục không xác định Tô Cẩm sẽ trở nên như thế nào, nhưng hắn nhớ mười năm trước nguyện vọng lớn nhất của Tô Cẩm là mở một cửa hàng bánh bao do chính nàng làm chủ, trước mắt đây cũng là con đường duy nhất để tìm nàng.

Về phần A Triệt, tuy rằng Thẩm Phục làm việc trong cung, nhưng không có cơ hội nhìn thấy Tam hoàng tử, mỗi khi hắn đến Càn Thanh điện gặp vua, Thẩm Phục hi vọng sẽ vô tình gặp được nhi tử, nhưng có lẽ A Triệt đang cố ý tránh hắn, chưa bao giờ xuất hiện.

Mùng bảy tháng chín, Tô Cẩm mới chuẩn bị xong ổn thỏa mọi việc ở cửa hàng, cố ý chọn giờ lành buổi trưa để khai trương, pháo đỏ vang lên đùng đùng khoảng chừng một khắc đồng hồ, trên mái nhà cong của cửa hàng treo bảng hiệu nước sơn đen mạ vàng mới tinh, A Quý đặc biệt tìm một lão tú tài nổi tiếng trong hẻm nhỏ dùng thư pháp đề hai chữ "Tô Ký" thật to.

Bên này thế trận quá lớn, người Thẩm Phục phái đi nhìn thấy bên trong Tô Ký chủ yếu bán bánh bao và cháo, cảm thấy đây chính là người chủ tử muốn tìm, lặng lẽ hỏi thăm được chỗ ở của chủ nhân Tô Ký, sau đó lập tức trở về Thẩm phủ chờ.

Gần tối Thẩm Phục trở về lập tức nhận được tin tức tốt này!

Hắn vội vã thay bộ y phục thường ngày màu xanh da trời, một mình cưỡi ngựa đi về ngõ Hồ Lô. Mặt trời sắp lặn, gió đêm thổi vù vù, Thẩm Phục ngồi trên lưng ngựa chợt cảm nhận được cảm giác rung động thời niên thiếu mới có, thậm chí Thẩm Phục còn nhớ đến lần đầu tiên hắn và Tô Cẩm hẹn hò với nhau, trên đường đến chỗ hẹn hắn cũng không thể chờ đợi như bây giờ.

Vó ngựa cộc cộc, cuối cùng Thẩm Phục cũng tới trước cửa "Tô trạch".

Tận mắt xác định bên ngoài nơi ở của Tô Cẩm, lòng Thẩm Phục đột nhiên tỉnh táo lại, nếu như Tô Cẩm có tình ý với Tiêu Chấn, vì sao nàng không ở trong Hầu phủ? Quả thật Tô Cẩm thích nam nhân khôi ngô có sức mạnh, nhưng năm đó nàng mong đợi làm tú tài nương tử như vậy, trong lòng vẫn yêu thích thư sinh như hắn chứ?

Thẩm Phục tìm được một chút lòng tin, hiện tại hắn là thủ phụ là người đứng đầu triều thần, chỉ cần Tô Cẩm muốn cái gì hắn cũng đều cho nàng.

Thẩm Phục tiến lên gõ cửa.

Người gác cổng đi ra, thấy ngoài cửa có một công tử trẻ tuổi tuấn mỹ đang đứng, người gác cổng nghi hỏi: "Ngài là?"

Thẩm Phục cười yếu ớt: "Xin chuyển lời đến Tô phu nhân, hãy nói cố nhân Thẩm Vân Đình cầu kiến."

Tô Cẩm đang ăn cơm tối cùng nữ nhi, ngày mai là sinh thần A Mãn, Tô Cẩm đích thân làm mỳ trường thọ cho nữ nhi.

A Mãn đã biết dùng đũa nên đang khều sợi mì chu miệng nhỏ dùng sức thổi, mắt đen lúng liếng vui vẻ nhìn mẫu thân.

Tô Cẩm dịu dàng nhìn nữ nhi, trong lòng cũng đang nhớ đến nhi tử ở trong cung, không biết tối nay A Triệt có ăn mì hay không.

Nhưng vào lúc này, người gác cổng chạy tới, Như Ý nghênh đón hỏi thăm.

Tô Cẩm kiên nhẫn chờ.

Như Ý quay trở lại, mặt hồ đồ nói: "Phu nhân, ngoài cửa có vị công tử tự xưng là Thẩm Vân Đình cầu kiến, nói là cố nhân của người."

Tô Cẩm há miệng ra, cả người giống như bị đóng đinh tại chỗ, ngơ ngác nhìn Như Ý.

Như Ý và Xuân Đào đứng bên cạnh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy phu nhân khôn khéo của các nàng có thể tỏ ra dáng vẻ ngây ngô như vậy.

A Mãn cũng phát hiện ra mẫu thân có gì đó bất thường, ăn xong một miếng mì, u mê hỏi mẫu thân: "Nương, cố nhân là cái gì?"

Tô Cẩm động động đôi môi, thiếu chút nữa thì nói cho nữ nhi, cố nhân à, cố nhân chính là một tên sớm nên chết đi!

Nhưng Tô Cẩm không hù dọa nữ nhi, chỉ cắn răng nghiến lợi trong lòng! Khá lắm Thẩm Phục, lúc nàng mới vừa phát hiện mình mang thai, hắn không tìm đến nàng, lúc nàng theo Phùng Thực đến cửa Phùng gia, Thẩm Phục không kịp thời xuất hiện đưa nàng rời đi như nàng mong đợi, ngày nàng sinh A Triệt nửa chết nửa sống thì Thẩm Phục không đứng ngoài phòng sinh an ủi nàng đừng sợ, năm A Triệt hai tuổi thiếu chút nữa Diêm vương đưa đi nàng khóc đến ruột gan đứt từng khúc thì người ở bên cạnh nàng cũng không phải là Thẩm Phục!

Hiện tại nhi tử lớn có tiền đồ rồi, trong tay nàng có tiền ăn mặc không lo rồi, Thẩm Phục tới làm cái gì?

"Không. . . . . ."

Tô Cẩm vừa định nói không gặp, trước mắt chợt thoáng qua bản mặt lạnh lùng của Tiêu Chấn.

Tô Cẩm mím môi, suy nghĩ một chút rồi dặn dò Như Ý: "Mời hắn đến phòng khách uống trà, ta đút tiểu thư cơm nước xong sẽ qua đó."

Như Ý vừa nghe đã hiểu, phu nhân rất không chào đón vị cố nhân kia, có lẽ là thân thích nghèo nào đó.

Như Ý xoay người đi chuyển lời, lúc nàng đi bước chân vững vàng, khi trở về bước chân có chút lung lay, mới vừa rồi vị Thẩm công tử kia mỉm cười nói cám ơn với nàng như trời quang trăng sáng, đời này Như Ý chưa từng gặp nam nhân nào đẹp như thế!

Tô Cẩm còn có thể không biết Thẩm Phục trông như thế nào? Nếu không phải Thẩm Phục đẹp mắt, năm đó nàng mới không nhìn trúng một thư sinh nghèo, vì vậy, chỉ cần Như Ý đừng bị Thẩm Phục mê hồn, nhất thời kinh ngạc một lát, Tô Cẩm cũng không tức giận.

"Nương, con cũng muốn đi gặp cố nhân." Ăn mì xong rồi, A Mãn vừa để mẫu thân lau miệng giúp bé, vừa ngước đầu nói nhỏ.

Tô Cẩm nói dối: "Không được, hắn rất xấu, A Mãn gặp rồi buổi tối sẽ mơ ác mộng."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Mãn lập tức trở nên sợ sệt.

Làm như không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Như Ý, Tô Cẩm cười hôn nữ nhi: "Ngoan, nương đi đuổi hắn, A Mãn súc miệng trước đi."

A Mãn ngoan ngoãn gật đầu.

Tô Cẩm trở về phòng soi soi gương, xác định nghi dung của mình thỏa đáng, gương mặt cũng kiều diễm như hoa, lúc này mới đi tới tiền viện. Cố nhân gặp mặt, người nào nghèo túng người nào mất thể diện, Thẩm Phục có thể khiến Như Ý say mê thành như vậy, nói rõ ngũ quan của hắn vẫn xuất chúng như trước, vậy thì Tô Cẩm cũng muốn chói lọi đi gặp hắn, để Thẩm Phục biết, không có hắn Tô Cẩm nàng vẫn có thể sống rất tốt!

Ôm suy nghĩ này, lúc bước vào phòng khách Tô Cẩm ngẩng đầu ưỡn ngực, ngay cả cằm cũng hơi giương lên!

Thẩm Phục chắp tay đứng trong sãnh đường, ngửa đầu quan sát đôi liễn treo ở phía bắc, bình thường trong nhà người khác sẽ treo câu đối cầu xin gia hòa vạn sự hưng, nhưng Tô Cẩm thì ngược lại, đường hoàng caufu xin "Chiêu tài tiến bảo".

Nghe được tiếng bước chân, Thẩm Phục từ từ xoay người, thủ phụ đại nhân ngũ quan tuấn mỹ hấp dẫn hơn người, dáng vẻ trầm tĩnh, khóe mắt đuôi mày tôn quý và thong dong, giống như viên trân châu sáng chói mà không mang theo hình dáng gì cuối cùng được mài dũa thành trân bảo hiếm thấy.

Dù Tô Cẩm đã có chuẩn bị nhưng nhìn thấy cố nhân như vậy vẫn ngẩn người.

Thẩm Phục cũng bị nữ nhân đang bước đến làm cho kinh ngạc.

Năm đó, lần cuối cùng hắn nhìn thấy Tô Cẩm là khi Tô Cẩm đứng trước cửa hàng bánh bao, cười khanh khách mời chào buôn bán, trên người mặc xiêm áo bằng vải mỏng, trên đầu chỉ quấn một chiếc khăn trùm đầu hoa văn li ti, đẹp thì đẹp nhưng lại có dáng vẻ quê mùa của nữ nhân ngoài chợ. Mà lúc này Tô Cẩm ở đối diện, toàn thân mặc xiêm áo bằng tơ lụa, đôi môi tô đỏ cùng áo khoác ngoài, phía dưới là một chiếc váy dài màu trắng giống như đóa Hải Đường đột nhiên từ trên trời rơi xuống. Nhìn lại dung nhan của nàng, khuôn mặt trắng muốt mềm mại như trứng ngỗng, môi đỏ mọng căng tràn, còn trẻ như tân nương mười sáu tuổi.

Nếu như nói cách ăn mặc và dáng vẻ mềm mại của Tô Cẩm nằm ngoài suy nghĩ của Thẩm Phục, thì cặp mắt phượng xinh đẹp khiêu khích kia của Tô Cẩm trong phút chốc kéo Thẩm Phục trở lại mười năm trước, hiện thực giống hệt như trong trí nhớ, vốn lạnh lùng xa cách trong nháy mắt biến mất không còn bóng dáng.

"Cẩm nương." Thẩm Phục lầm bầm kêu.

Tô Cẩm đã từng bị dáng vẻ dịu dàng khẽ gọi của hắn đầu độc, ngây ngốc giao cho hắn, hiện tại Thẩm Phục còn có mặt mũi gọi nàng như vậy, Tô Cẩm cười lạnh, không khách khí mà hứ hắn một cái: "Thẩm đại nhân xin chú ý thân phận, ta với ngươi không quen, ngươi đừng gọi loạn."

Trước khi Tô Cẩm rời khỏi Dương Châu đến Chương thành đã nghe nói Thẩm Phục vào kinh làm quan rồi, quan gì thì nàng đã quên, nhưng nhìn vẻ sang trọng của Thẩm Phục thì lập tức đoán được hắn vẫn làm quan. Cũng đúng, Thẩm Phục nào phải loại người bởi vì trung thành với chủ cũ mà Từ Quan ở ẩn? Người này một lòng bò lên chỗ cao, nói không chừng một trong những quan viên đầu tiên ở Kim Lăng nương nhờ vào Tân Đế chính là hắn đấy.

Hồi ức của Thẩm Phục tạm thời bị nàng đanh đá cắt đứt, nhìn Tô Cẩm nhíu chân mày, Thẩm Phục tự biết có lỗi, không thể nào lập tức lấy được sự tha thứ của nàng, lập tức vén vạt áo lên nặng nề quỳ xuống trước mặt Tô Cẩm.

Tô Cẩm sợ ngây người, hắn có ý gì vậy?

Thẩm Phục ngửa đầu, nhìn nàng nói: "Cẩm nương, hôm đó ở trong cung ta đã nhìn thấy A Triệt rồi."

Vẻ mặt Tô Cẩm đại biến, suy nghĩ cũng bay đến bên cạnh nhi tử, sợ nhi tử đoán được thân phận của Thẩm Phục không có cách nào một mình chịu đựng đả kích.

"Cẩm nương, ta thực sự xin lỗi nàng, lúc ấy ta cũng không biết." Thẩm Phục áy náy tự trách, "Ta. . . . . ."

"Bớt nói những lời đó đi, ngươi đã nói chuyện với A Triệt?" Tô Cẩm không nhịn được cắt đứt lời hắn, lạnh giọng hỏi.

Lâu ngày mới gặp lại nữ nhân nhớ mãi không quên, tâm tình Thẩm Phục kích động, nhưng bản lĩnh xem sắc mặt và lời nói của hắn vẫn còn, lập tức nói: "Trước khi nhận được sự tha thứ của nàng, ta tuyệt đối sẽ không quấy rầy A Triệt."

Tô Cẩm nhìn hắn hơi thuận mắt một chút, vừa đi vào trong vừa nói: "Đứng lên đi, năm đó ta nhận bạc của ngươi xong hai người thoải mái chia tay, cũng không trách ngươi."

Đối với Thẩm Phục, nàng không hận mà chỉ có oán, nhưng nhiều năm như vậy Tô Cẩm chỉ từng bất đắc dĩ oán trách mấy lần vào những lúc chịu khổ, mới vừa "Hứ" hắn một cái, thù cũ năm xưa trong lòng Tô Cẩm đã phun ra không còn chút nào. Cuối cùng, nhi tử nhi nữ của nàng hiếu thuận hiểu chuyện, những ngày sau này thoải mái, những lúc rảnh rỗi không có việc gì mới có thể nghĩ đến chút chuyện cũ bực bội.

Chuyện Thẩm Phục hối hận nhất chính là chút bạc này, sau khi đứng dậy, hắn đuổi kịp đến trước mặt Tô Cẩm, lần nữa quỳ xuống: "Cẩm nương, năm đó ta làm sai, ta ngại bần yêu quý ta thực sự xin lỗi nàng, ta sẽ không biện bạch, nàng muốn trách ta như thế nào cũng được, A Triệt. . . . . . Uổng công ta làm phụ thân mà không biết mình có con, càng không có mặt mũi nào gặp hắn."

Tô Cẩm nhàn nhạt nhìn hắn.

Thẩm Phục nhìn tay nhỏ bé của nàng đặt tại phía trước, đột nhiên giơ tay lên bắt được siết thật chặt, khẩn thiết nói: "Cẩm nương, năm đó ta không có tiền, ta bội bạc, hiện tại ta có địa vị cực cao, ta có năng lực chăm sóc nàng, ta muốn bù đắp cho nàng và A Triệt, nàng tha lỗi trước kia cho ta, gả cho ta được không? Chúng ta nối lại tiền duyên một lần nữa."

Tô Cẩm chỉ nghe được "Địa vị cực cao"!

Nàng chịu đựng kích động rút tay về, không mấy tin tưởng hỏi: "Ngươi làm quan gì mà dám nói địa vị cực cao?"

Thẩm Phục biết nàng thích vinh hoa phú quý, cũng không khiêm tốn, thản nhiên nói: "Nội Các thủ phụ, đứng đầu bá quan."

Tô Cẩm hít sâu một hơi, Nội Các thủ phụ, chẳng phải là cao hơn Tiêu Chấn sao?

Thẩm Phục đơn giản giải thích một phen, bao gồm sắp xếp gia đình như thế nào mà Liêu Vương đã hỏi hắn lúc trước cũng nói rõ.

Thế Tô Cẩm mới biết, tiểu thư Tri phủ mà lúc trước Thẩm Phục cưới đã chết.

Đột nhiên nàng có chút cảm khái, vận mệnh của tên Thẩm Phục này cũng thật là tốt.

Thẩm Phục tỉ mỉ quan sát mỗi vẻ biến hóa trên mặt nàng, hiểu lầm cảm khái của Tô Cẩm là lộ vẻ xúc động, Thẩm Phục nắm chặt tay nàng, nghiêm túc nói: "Cẩm nương, chúng ta mến nhau từ thuở nhỏ được ba năm nhưng bởi vì ta hồ đồ nhất thời mà đường ai nấy đi, nàng gả cho người khác, ta cưới nữ nhi Quan Gia. Mười năm nhanh chóng trôi qua, hiện nay ta quan(góa vợ) ngươi quả, có thể thấy được ý trời sâu xa bên trong, nàng cho ta thêm một cơ hội nữa, gả cho ta, một nhà ba người chúng ta cùng hưởng vinh hoa?"

Tô Cẩm nhìn nam nhân tuấn mỹ đang quỳ xuống đất cầu xin nàng trước mặt, không thể không thừa nhận, Thẩm Phục đối với nàng coi như có mấy phần thật lòng, lúc công thành danh toại thì nguyện cùng với một quả phụ như nàng nối lại tiền duyên.

"Ngươi không chê ta đã từng gả cho Phùng Thực, còn sinh cho hắn một nhi nữ?" Thái độ Tô Cẩm mềm mại xuống, mở to mắt thương cảm hỏi.

Cổ họng Thẩm Phục tắc nghẹn, nắm tay nàng nói: "Ta chỉ hận còn trẻ hồ đồ mà đánh mất nàng."

Tô Cẩm trầm mặc.

Thẩm Phục không nhịn được quỳ gối dịch chuyển đến phía trước: "Cẩm nương. . . . . ."

Bất kể nghèo khó hay là phát đạt, Thẩm Phục chưa từng hạ thấp mình quỳ gối cầu xin ai, nhưng đối với Tô Cẩm, quỳ bao nhiêu lần hắn cũng cam nguyện.

Tô Cẩm đột nhiên rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn, rời ghế ngồi cực nhanh, tránh ra mấy bước đưa lưng về phía hắn nói: "Ngươi... ngươi tới quá đột ngột ta không hề chuẩn bị, như vậy đi, ngươi trở về trước để cho ta suy tính tỉ mỉ, chờ ta nghĩ rõ rồi đích thân ta sẽ cho ngươi câu trả lời chắc chắn, trước đó ngươi đừng tới phiền ta."

Giọng nói của tiểu phụ nhân u oán, cử chỉ hiện rõ khó xử và phiền não, Thẩm Phục nghĩ thầm thật ra nàng đã bằng lòng, chẳng qua là không muốn dễ dàng tha thứ cho hắn. Tô Cẩm đã làm mẹ hài tử nhưng trong xương vẫn nhõng nhẽo như vậy.

"Được, nàng cứ từ từ suy nghĩ, bất kể bao lâu ta cũng sẽ chờ nàng." Thẩm Phục cúi đầu cam kết.

Tô Cẩm vẫn đưa lưng về phía hắn, giống như thờ ơ.

Cuối cùng Thẩm Phục nhìn bóng dáng nữ nhân mình nhớ thương, nói lời từ biệt rời đi.

Nghe hắn đã đi xa, Tô Cẩm mới xoay người lại, trên khuôn mặt xinh đẹp động lòng người làm gì có chút do dự phiền não nào?