Cẩm Tú Kỳ Bào 2 Thế Thân

Chương 32: Nhật ký của Tống Tử Minh (1)



Quay về nhà Hữu Đức.

Anh đã chuẩn bị sẵn bữa tối chờ cô quay về. Lúc ngồi ăn hai người không nói gì nhiều, vì chuyện xảy ra đêm qua nên Lâm Hàn đột nhiên cảm thấy xa lạ với anh, cũng không muốn nhắc tới chuyện nhà họ Hà với anh.

Ăn cơm xong Lâm Hàn chủ động đứng lên dọn bát đĩa, Hữu Đức muốn giúp nhưng Lâm Hàn từ chối, cô không biết phải nói chuyện gì với anh. Mùi tinh dầu bạc hà trên cơ thể Hữu Đức phảng phất trong không gian khiến Lâm Hàn trở nên lúng túng, không biết để chân tay vào đâu, thế là cứ rửa đi rửa lại một cái bát đã sạch.

“Phì”, Hữu Đức cuối cùng cũng không nhịn được cười: “Em còn rửa lại nữa chắc cái bát đó sẽ vỡ mất thôi”.

Lâm Hàn xấu hổ quá nên đâm ra bực bội, ném chiếc khăn rửa bát vào bồn nước rồi quay người đi ra khỏi bếp. Lúc qua cửa, Hữu Đức giữ tay cô lại rồi kéo vào lòng mình, lo lắng nói: “Anh thừa nhận là anh sai, anh xin lỗi, em trừng phạt anh như thế nào cũng được, đừng giận nữa nhé?”.

Thấy anh nói vậy, những sự ấm ức tích tụ suốt cả ngày trong lòng Lâm Hàn chợt trào hết cả lên, cô không sao kìm chế được, tựa vào ngực anh khóc thành tiếng.

“Tất cả là tại anh không tốt, không kể cho em nghe những chuyện trước đây. Anh và Ngọc Ngọc lớn lên cùng nhau, trước đây anh luôn nghĩ rằng bọn anh chính là một đôi thanh mai trúc mã, nếu như không phải… Nếu như không có nhiều trắc trở như vậy, chắc bọn anh đã rất hạnh phúc rồi. Em có đôi mắt rất giống cô ấy, mắt cũng to và hai mí”.

Hữu Đức nói hết ra mọi chuyện, trái lại còn khiến Lâm Hàn thấy khó chịu hơn. Cô khẽ đẩy anh ra, lầm rầm với vẻ đầy oán trách: “Hóa ra em chỉ là một kẻ thế thân”. Nói dứt lời, ngay chính bản thân cô cũng giật thót mình. Từ nhỏ tới lớn cô lúc nào cũng sống một cách thẳng tuột, chưa bao giờ quá lưu tâm đến bất kỳ người nào hay sự việc nào. Hồi năm thứ hai bắt đầu yêu, bạn trai nói cô giống như khúc gỗ, thậm chí còn bắt cá hai tay sau lưng cô. Mấy đứa bạn thân học cùng cô đều vô cùng tức giận vì chuyện này, nhưng riêng cô lại cười nhạt, hệt như đó là chuyện của người khác chứ không phải của mình. Đây là lần đầu tiên Lâm Hàn ghen tuông, không ngờ lại là ghen với một người đã chết.

“Anh với Ngọc Ngọc sống cùng nhau suốt hơn hai mươi năm, nếu như bây giờ anh nói với em là anh đã quên tất cả mọi thứ liên quan đến cô ấy thì em thấy anh có xứng đáng là người để em gửi gắm cả đời mình không?”, Hữu Đức lại ôm cô vào lòng, nói với vẻ hơi thương cảm.

Cả đời! Anh lại có thể nhắc đến từ cả đời, đó chẳng phải là cách nói khác để thể hiện tình yêu và lời hứa của mình hay sao. Mặt Lâm Hàn đỏ lựng lên, cô khẽ giãy giụa trong lòng anh, rầy rà: “Thôi được rồi, không nói nữa, không rửa bát thì sắp đến giờ ăn đêm rồi đấy”.

Lâm Hàn thấy lời anh nói cũng đúng, nếu như anh có thể quên đi một người mà mình từng yêu tha thiết nhanh đến vậy thì làm sao xứng đáng để cô gửi gắm cả đời mình? Cô không thể xóa đi hết quá khứ của anh, ai bảo cô là người đến sau kia chứ? Đương nhiên nếu như cô không thể chấp nhận quãng đời đã trôi xa đó của anh thì có thể chấp nhận rời xa anh. Chỉ có điều vì một người đã chết mà lại bỏ lỡ mất tình yêu của mình thì có đáng hay không? Cô còn cả một cuộc đời mênh mông phía trước, lẽ nào lại sợ đấu không lại một người đã chết? Nghĩ vậy nên Lâm Hàn cũng thấy nhẹ lòng hơn.

Những sự hiểu lầm giữa hai người nhanh chóng tiêu tan.

Lâm Hàn kể lại cho Hữu Đức nghe một lượt về chuyện nghe được ở nhà họ Hà, suy nghĩ của anh cũng giống hệt như cô. Hữu Đức búng lên mũi Lâm Hàn trêu chọc: “Em nói xem, rốt cuộc em và nhà họ Hà có quan hệ như thế nào? Mẹ con lão phu nhân chỉ quan tâm đến một mình em thôi, mà dù em có hoàn toàn không đón nhận, họ cũng vẫn nhất quyết không buông, chả lẽ em với họ là bạn vong niên à? Lẽ nào cái đó gọi là duyên phận đã được ngầm mặc định? Một hôm lão phu nhân bỗng nhiên tạt qua nhà em, nhìn thấy em khi đó còn nằm trong tả lót, thế là chọn luôn: Sau này nếu nhà họ Hà của ta không còn ai nữa thì để cho con bé này kế thừa sản nghiệp…”.

Lâm Hàn gạt tay anh ra: “Đi đi đi, người ta nói chuyện tử tế với anh, anh lại còn làm rối tinh rốt mù lên”.

“Phải rồi, chẳng phải em nói nhặt được cuốn sổ của ông Tống Tử Minh hay sao? Biết đâu bên trong đó lại có thứ gì cho chúng ta lời giải”.

“Khi ông Tống Tử Minh chết thì em vẫn còn chưa ra đời, cái đó thì liên quan gì đến em”, thấy Hữu Đức nhìn mình cười đầy ẩn ý, Lâm Hàn đột nhiên bừng tỉnh: “Em biết rồi, là anh nghĩ trong đó có thể ghi chép về mối quan hệ của nhà họ Hà với nhà em có đúng không? Cái đó cũng không phải, khi ông ấy chết mẹ nuôi em mới vài tuổi, mà mẹ nuôi với mẹ em cũng ngang ngang tuổi nhau, còn bố em thì dù lớn hơn một chút nhưng chắc cũng chỉ mười tuổi là cùng”.

Hữu Đức gạt gạt đầu mũi Lâm Hàn, cười nói: “Cô bé rắc rối ạ, em tự hỏi tự trả lời cũng nhanh thật đấy, em không xem thì làm sao mà biết đáp án được chứ? Nói không chừng nhà em cũng có quan hệ lâu đời với nhà họ Hà như nhà họ Trịnh vậy, biết đầu đời cụ kỵ lại thân thiết với nhau, có khi còn là anh em kết nghĩa nữa ấy. Anh thấy khả năng này có vẻ khá lớn, nếu không thì nhà họ Hà làm sao lại đặt vào tay em một sản nghiệp đồ sộ như vậy được”.

Lâm Hàn ấp a ấp úng: “Cái gì mà đặt vào tay em, chẳng qua chỉ là trông nom giúp, ngộ nhỡ em cũng vắn số như Thanh Lâm thì sao… hic…”.

Hữu Đức lập tứ bịt miệng cô lại, giọng trầm xuống: “Anh không cho phép em nói mình như vậy, anh đã mất Ngọc Ngọc, không thể để mất cả em nữa”.

Lâm Hàn ngọt ngào kéo tay anh ra, cười nói: “Sao mà anh phải căng thẳng như vậy, em cao số lắm, hồi còn nhỏ ngã xuống sông còn không chết kia mà”. Nói xong, Lâm Hàn lại nhớ đến người anh lớn tuổi chết đuối nên sắc mặt bỗng trở nên ảm đạm, tâm trạng buồn bã bao trùm.

Mỗi người ôm một tâm sư trong lòng.

Nét chữ của Tống Tử Minh viết rất ẩu nên để đọc được khá khó khăn. Từ dấu tích in hằn trên mặt sau của từng trang gấy cũng có thể cảm giác được nỗi căm hận dâng lên trong lòng người viết:

“Năm năm trước khi mình mở mắt ra, tất cả mọi thứ xung quanh đều xa lạ, trong đầu chỉ là một khoảng trống không. Khủng khiếp nhất là đến mình là ai cũng không nhớ nổi. Có người ở bên cạnh trông nom, liên tục hỏi mình có chuyện gì không. Khuôn mặt của anh ta có vẻ như rất quen thuộc, nhưng mình không nhớ ra nổi tên. Câu hỏi cứ lặp đi lặp lạ là: Tử Kiệt, Tử Kiệt, em thực sự không nhớ gì hay sao? Thực sự không nhớ gì hay sao?

Sau này người đó nói với mình: Cậu họ Tống, tên là Tử Kiệt, là anh em sinh đôi với anh. Thực ra lúc đó mình cảm thấy điều mà anh ấy nói không đúng lắm, nhưng không đúng ở chỗ nào thì mình không biết. Ở sau gáy nổi lên một bọc lớn như quả trứng gà, chắc chắn là bị tụ máu nên mỗi khi đứng dậy đều thấy hoa mày chóng mặt”.

Vừa đọc đoạn mở đầu, cả Lâm Hàn và Hữu Đức đều bị nội dung đó làm cho giật bắn người, quay sang đưa mắt nhìn nhau. Lâm Hàn không thể nào tin nổ, tự nói với mình: “Hóa ra…”.

Hữu Đức ra hiệu bảo cô đọc tiếp.

“Mình hỏi anh ấy: Anh , vậy anh tên là gì? Anh ấy nói, anh là Tống Tử Minh. Vừa nghe thấy cái tên này mình đã cảm thấy rất quen tai, còn quen hơn cái tên Tử Kiệt. Khi đó mình nghĩ, chắc là vì anh ấy đối xử rất tốt với mình nên nghe tên anh ấy còn thân quen hơn cả tên của chính mình.

Anh ấy đưa mình đến bệnh viện trong thị trấn, kết quả kiểm tra cho thấy tất cả đều bình thường, máy móc không thể nào dò được ra chứng mất trí nhớ. Bác sĩ khuyên nên đưa ra thành phố lớn điều trị.

Anh Tử Minh nói nhà chúng ta ở vùng núi, mình còn có một vợ và anh trai, nhưng mình hoàn toàn không có ấn tượng gì vể họ cả. Cái người mà được bảo là vợ mình ấy, thậm chí mình còn thấy sợ khi ở một mình với cô ấy. Vết thương trên đầu đã khỏ hẳn, nhưng mình vẫn không thể nhớ ra bất cứ chuyện gì. Anh Tử Minh có gia thất ở Thượng Hải, khi mình bình phục, anh ấy phải quay về thành phố, trước khi đi còn nói ra Thượng Hải tìm được bệnh viện tốt sẽ đón mình ra đó điều trị.

Còn nhớ đêm đầu tiên ngủ chung với vợ, cô ấy gọi tên mình phải gọi đến mấy lần mình mới biết là đang gọi mình. Cô ấy cảm thấy ấm ức, bèn khóc nói: Nếu sớm biết anh sẽ như thế này với em thì ngày có đánh chết em cũng không trốn khỏi nhà để cùng anh đến cái vùng núi thâm sơn cùng cốc nghèo kiết xác này.

Nơi này quả thực rất nghèo, một ngôi nhà ngói bốn gian, cuộc sống thanh đạm.

Mình rất sợ phụ nữ khóc than, song lại cũng không biết cách dỗ dành, để làm cô ấy chuyển hướng chú ý, hơn nữa mình cũng muốn được nghe những chuyện trước đây, biết đâu lại có ích trong việc phục hồi trí nhớ, thế nên hỏi cô ấy: Ngày trước? Vậy em có thể nói cho anh bết chuyện của chúng ta trước kia không?

Thấy mình hỏi như vậy, cô ấy chuyển khóc thành cười, nghiêng đầu trong rất đáng yêu: Hồi đó chúng ta cùng học đại học với nhau ở Tây An, anh trông chân chất vụng về, những đứa bạn cùng lớp suốt ngày trêu chọc. Có lần trên đường về em gặp một tên du đãng, thực ra cũng chẳng phải du đãng gì, mà nhà hắn với nhà em có mối quan hệ lâu đời, hai bên cha mẹ đã hứa hôn từ khi bé xíu. Em ghét cái bộ dạng lười nhát vô công rỗi nghề của hắn, học thì dốt, không thi nổi đại học, hàng ngày đều lang thang chơi bời với bọn lông bông. Hôm đó hắn chặn đường em, nói muốn rủ em đi hóng gió. Em không đi, hắn bèn co kéo. Đột nhiên em nghe thấy tiếng con trai quát lớn: Bỏ cô ấy ra!

Cô ấy nhìn mình, nở nụ cười hết sức ngọt ngào: Khi đó em quay đầu lại nhìn thì thấy anh, hơi sợ vì lo anh sẽ bị thiệt thòi, với lại thực ra hắn cũng không dám làm gì em. Sau đó thì không biết thế nào mà anh xông vào đánh nhau với hắn. Em còn tưởng anh sẽ thua, không ngờ anh đấm hắn sưng vù hết mặt mày.

Sau này thì sao? Mình hỏi cô ấy.

Cô ấy đỏ bừng mặt lên: Sau này, sau này chúng ta trở nên thân thiết. Em biết là bố mẹ sẽ không đồng ý, thế nên cố tình đợi đến khi chúng ta tốt nghiệp xong mới đưa anh về gặp họ. Vậy mà họ vẫn đuổi anh ra, sau đó gấp gáp lo đám cưới cho em và gã kia. Em bị nhốt trong nhà, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội thoát ra. Gia đình em dù là một họ nhỏ, nhưng gia đình hắn ta lại rất có thế lực ở Tây An, thế nên không thể ở lại Tây An được. Chính vì vậy mà anh đã đưa em về đây, quê hương anh.

Vậy em sống ở đây có quen không? Mình hỏi.

Không quen thì cũng đã đến đây rồi, con cũng đã sinh rồi, em còn mặt mũi nào mà quay về nữa? Giờ đây ngoài anh ra thì em chẳng có bất cứ thứ gì. Cô ấy nói xong liền ghé sát vào lòng mình. Trong đầu mình chợt hiện lên một hình ảnh hết sức mơ hồ: một cô gái mặc váy liền màu trắng, dáng người cao ráo, mái tóc buông dài đến tận eo lưng. Còn cô ấy lại cắt tóc ngắn. Thế là mình hỏi: Trước đây em có để tóc dài không? Có mặc váy trắng không?

Cô ấy nghe thấy vậy lền quay lưng lại với mình, mãi lâu sau mới bực bội nói: Trước đây em để tóc dài nhưng vì anh bảo trông xấu nên em mới cắt đi. Còn váy thì em có tới mười mấy cái, đỏ vàng lục lam chàm tím có cả nhưng màu trắng thì không có.

Bất kể là mình có nhớ ra cô ấy hay không, nhưng cũng đều không muốn làm tổn thương một người phụ nữ, hơn nữa cô ấy lại là con gái ở thành thị, đã chịu theo mình về đây sống, chịu khổ trăm bề, thực chẳng dễ dàng gì. Nghĩ vậy nên mình dỗ dành: Không phải là anh không nhớ bất cứ chuyện gì đâu, đợi đến khi anh Tử Minh tìm được bệnh viện tốt, điều trị xong sẽ nhớ ra tất cả mọi chuyện thôi. Chúng ta sẽ lại tốt đẹp như xưa.

Cô ấy nghe nói vậy cũng không nói gì thêm nữa, từ đó trở đi cũng không khóc than gì, có thể những lời nói của mình khiến cho cô ấy an lòng, hoặc là hoàn toàn tuyệt vọng.



Cứ vậy nửa năm trôi qua, người anh nói là sẽ tìm bệnh viện chữa trị cho mình lại bặt vô âm tín. Tiểu Phong lớn lên từng ngày, càng ngày càng đán gyêu, mình cũng càng ngày càng yêu thằng bé. Chỉ có cô ấy là vẫn xa lạ như cũ. Mình thường xuyên có một giấc mơ lặp đi lặp lại: Trong mơ là một ngôi nhà rất lớn, còn có cả cô gái mặc chiếc váy trắng đi lại trong vườn hoa, tuy nhiên lần nào cũng chỉ nhìn thấy phía sau lưng. Mình nghĩ, chắc là vì mình không nhớ ra nổi người đó là ai nên không thể nào nhìn thấy mặt. Mối nghi ngờ đó cứ đè nặng trong tim, vừa đau khổ, lại vừa sợ hãi mơ hồ… Trực giác mách bảo mình rằng mình hoàn toàn không yêu người phụ nữ đang sống bên cạnh mình một chút nào, có thực là ngày xưa mình với cô ấy đã làm những chuyện động trời đó hay không? Mình sợ một ngày kia khi ký ức bỗng nhiên trở lại, mới phát hiện ra người mình yêu là người khác. Khi đó mình biết đi đâu về đâu đây?

Thế nên trong suốt nửa năm trời, mình còn chưa chạm vào tay cô ấy lấy một lần.

Cô ấy cũng càng ngày càng trở nên lặng lẽ.

Mối quan hệ của mình với cô ấy có cơ hội thay đổi vào khoảng chín tháng sau, hôm đó Tiểu Phong bị sốt cao, sốt cao tới nỗi còn bị co giật. Mình cõng Tiểu Phong, cô ấy cầm ô, hai đứa bước thấp bước cao vật lộn mãi mới đến được bệnh viện tư cách nhà năm dặm. Khi bác sĩ tiêm cho con xong, trời đã dần hửng sáng. Cô ấy tựa vào vai mình ngủ thiếp đi, dưới ánh đèn vàng vọt, mình thấy khóe mắt cô ấy đã hằn sâu mấy nếp nhăn, còn trên mái tóc mới cắt ngắn đã thấp thoáng những sợi bạc. Cô ấy mới chỉ ba mươi tuổi, nếu như ngày trước không bỏ nhà cùng mình đến đây, thì làm sao có tóc bạc sớm như vậy được? Một cảm giác tội lỗi chợt trào lên trong lòng, đời người đươc mấy chốc, nếu như đến tận khi cô ấy bạc hết mái đầu mà mình vẫn không nhớ lại được chuyện gì, hoặc đến khi ký ức được phục hồi, mình mới phát hiện ra cô ấy chính là người mình yêu thương nhất, liệu có quá muộn màng không? Mình thầm nói với lòng mình rằng bất kể thế nào, thì mình cũng không thể phụ lòng người phụ nữ này được nữa.

Có lẽ vì những thay đổi bên trong suy nghĩ mà từ đó về sau, người con gái trong giấc mơ của mình dần dần mang khuôn mặt của cô ấy. Dần dần mình cũng không còn quan tâm đến việc tới khi nào anh Tử Minh mới đưa mình đi chữa bệnh nữa, nó gần như đã trở thành việc không liên quan đến mình. Lúc này gia đình nhỏ với ba thành viên của mình đã sống rất êm ấm hòa thuận, có nhớ những chuyện trước kia hay không cũng chẳng hề gì.

Cho đến một ngày…

Dưới dòng chữ đó là nửa trang giấy để không, bên trên có vẽ mấy vòng tròn, nét bút hằn sâu xuống mặt giấy, thậm chí có mấy chỗ còn bị cào rách cả ra. Từ hình ảnh đó có thể thấy khi ấy tâm trạng Tống Tử Minh đã có biến động lớn đến thế nào.

Lâm Hàn khẽ khàng vuốt lên trên những vòng tròn đó, thở dài thườn thượt: “Em quả thực không muốn đọc tiếp một chút nào. Những chuyện sau này có thể đoán được đến tám chín phần rồi. Có thể nói gì được đây? Lòng người ác hiểm quá. Ôi…”.

Hữu Đức cũng bày tỏ sự đồng ý. Hai người không hẹn mà cùng bỏ qua trang đó.