Cẩm Tú Điền Viên: Nông Nữ Muốn Lên Trời

Chương 117: Huynh đi đi



Túc Tử Thần không chỉ không buông tay, động tác càng thêm càn rỡ.

Chỉ thấy hắn đặt một tay lên chỗ thắt yếm của Phượng Chỉ U, uy hiếp nói: "Thành thật một chút."

Trong lòng Phượng Chỉ U hoảng hốt: "Huynh......"

Mặt nàng đỏ ửng, nhưng không dám lên tiếng nữa, để mặc Túc Tử Thần xử lý vết thương cho nàng.

Mà nàng cũng không thấy được nụ cười trên khóe miệng hắn.

Và cũng không nghĩ tới, khi bị hắn uy hiếp như vậy, trong lòng nàng thậm chí còn hơi buồn bực.

Chẳng qua nàng biết, Túc Tử Thần là vì tốt cho nàng, vết thương sau lưng lớn như vậy nếu không kịp thời xử lý, ngày sau để lại sẹo chuyện nhỏ, nếu là nhiễm trùng phát bệnh thì rất không tốt.

Túc Tử Thần cẩn thận từng li từng tí xử lý vết thương cho nàng, sắc mặt hơi phức tạp.

Qua hơn nửa ngày, Túc Tử Thần mới nhàn nhạt nói: "Được rồi, ta quay lưng lại, nàng mặc quần áo vào, cẩn thận bị cảm lạnh."

Phượng Chỉ U hơi ngẩn ra, chẳng qua trái tim treo lơ lửng của nàng cuối cùng cũng có thể yên ổn, cẩn thận ngẫm lại Túc Tử Thần này coi như là một quân tử đó.

Nàng không đáp, giơ tay lên cầm lấy quần áo mặc vào, sau khi đã chỉnh sửa ổn thỏa, nàng lại ngồi xuống sưởi ấm, căn bản không muốn để ý tới Túc Tử Thần.

Khi Túc Tử Thần quay đầu lại, cũng không tức giận, hơi mỉm cười: "U nhi, hôm nay cám ơn nàng."

Phượng Chỉ U đang cúi đầu dùng một cành củi khô chọc chọc vào đống lửa, giống như đang suy tư gì đó.

Nghe thấy lời của hắn, nàng chỉ hỏi lại: "Tiếp theo huynh định làm gì?"

Tuy nói Túc Tử Thần đối xử với nàng không tệ, có đôi khi nàng nghĩ, nếu Túc Tử Thần là người bình thường, vậy thì nàng...

Nhưng hiện thực chung quy vẫn là hiện thực, cho dù nàng không suy nghĩ cho bản thân, cũng phải suy nghĩ cho những người quan tâm nàng.

Kẻ địch sau lưng đã với tay tới Phượng gia, lần này là đệ đệ, lần sau là ai? Đời này nàng sống lại, nếu ngay cả người nàng quan tâm, cũng không bảo vệ được, vậy nàng kiếm nhiều tiền hơn nữa cũng có ý nghĩa gì?

Túc Tử Thần khẽ cười, ánh mắt tùy ý nhìn nàng ý: "Nàng cảm thấy thế nào?"

Phượng Chỉ U nhíu nhíu mày, nàng làm sao biết được hắn nghĩ thế nào? Chẳng qua ngoài miệng vẫn nói: "Phải trở về?"

Túc Tử Thần nhíu mày, trong lòng biết Phượng Chỉ U muốn đuổi hắn đi, nhưng cũng không có gì bất mãn, mà còn rất tùy ý: "U nhi đã giúp ta giải độc hai lần, lần đầu tiên nếu như không có nàng, ta chắc chắn đã đi gặp Diêm Vương rồi, mà lần này, cũng sắp bước vào Quỷ Môn Quan, muốn nói là lấy thân báo đáp ân cứu mạng, nhưng trong mắt người ngoài ta và nàng vẫn là phu thê, U nhi, nàng cảm thấy ta sẽ nhẫn tâm rời đi, để cho nàng phải thủ tiết sao?"

Phượng Chỉ U đỏ mặt: "Nói vớ vẩn, ai thủ tiết vì huynh."

Túc Tử Thần cười khẽ, đôi mắt sâu không thấy đáy kia đang mang theo chút ý cười: "Phu thê chúng ta, vốn là một thể, U nhi nàng có thể cùng ta chung hoạn nạn, hôm nay vì sao phải nói lời như vậy?"

Phượng Chỉ U thoáng sững lại, nàng cho rằng tất cả mọi người đều là người thông minh, Túc Tử Thần tự nhiên có thể nghe hiểu lời nàng, nhưng lại thật không ngờ rõ ràng hắn đã nghe hiểu, còn muốn giả vờ hồ đồ trước mặt nàng, vậy muốn nàng đáp lại như thế nào đây?

Suy nghĩ một chút, cuối cùng ánh mắt nàng trở nên kiên định, không nhìn hắn nữa, sau đó lại nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của nàng vang lên: "Ta không cược nổi."

Hai hàng mi Túc Tử Thần khẽ run lên, ánh mắt cũng xẹt qua vài tia căng thẳng: "U nhi, nàng không tin ta?"

Phượng Chỉ U khẽ thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ, trong nháy mắt tiêu tán, nàng đảo mắt, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người nam tử trước mắt, cho dù trong lòng nàng có vô số lưu luyến, thậm chí còn có một chút quyến luyến, nhưng nàng vẫn nhẫn tâm nói: "Ta tin huynh, nhưng ta có đại ca đại tẩu, còn có đệ đệ nữa, ta không hy vọng liên lụy đến họ, huynh biết không?"

Cảm xúc của Túc Tử Thần hơi phức tạp, lúc này cũng không còn vẻ tùy ý nữa, mà nghiêm túc hỏi: "Nàng là đang đuổi ta đi, đúng không?"

Phượng Chỉ U trầm mặc nửa ngày, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm: "Đúng vậy, huynh đi đi."

Lúc này nàng cũng rất khó chịu, hai người ở chung cũng được một đoạn thời gian rồi, lòng người cũng không phải là sắt đá, trong lòng nàng cũng không muốn làm quá quyết liệt, nhưng nàng có thể làm sao bây giờ...

Một mặt là vì sự an toàn của đại ca đại tẩu còn có đệ đệ của nàng nữa, mặt khác là mối quan hệ mơ hồ không rõ ràng giữa bọn họ, nàng cũng không sợ bị người ta chỉ trỏ nói lời khó nghe với nàng, nhưng nàng không thể lấy tính mạng của người thân ra làm tiền đặt cược.

Huống chi bọn họ vốn không phải là người của cùng một thế giới, hai con người nội tâm lạnh lùng, làm sao có thể sưởi ấm cho nhau được.

Nàng không muốn nhìn hắn, cũng không muốn nói thêm dù chỉ một chữ, nhưng khi nghĩ tới bên ngoài còn có người muốn giết hắn đang tìm hắn, thế nên lại lên tiếng: "Chờ những người đuổi giết huynh tản đi, thì huynh cũng rời đi đi."

Rõ ràng là lời nói ra rất lạnh lùng, nhưng lại làm cho đôi mắt vốn còn hơi mất mát của Túc Tử Thần chợt thay đổi hiện lên ý cười, hắn cứ như vậy nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt: "U nhi, nàng vẫn quan tâm ta, đúng chứ."

Nếu như không quan tâm hắn, nàng vì sao không đuổi hắn đi ngay bây giờ, nếu như không quan tâm hắn, nàng vì sao cứ một lần hai lần cứu hắn trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng? Vẻ mặt Phượng Chỉ U thoáng sững lại, nhưng chốc lát đã khôi phục, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ lạnh nhạt đáp: "Mặc kệ huynh nói thế nào, dù sao chúng ta đã quen biết một đoạn thời gian rồi, cũng xem như là bằng hữu, ta không muốn để huynh lúc này đi ra ngoài chịu chết, chỉ là suy nghĩ của chúng ta bất đồng, hoàn cảnh sống cũng không giống nhau, ta và huynh cũng không phải người cùng một thế giới, ta không muốn ta và người nhà của ta bị huynh liên lụy."

Nói đến câu cuối cùng, trong lòng Phượng Chỉ U vẫn rất khó chịu, thật ra nàng thật sự không sợ bị nam nhân này liên lụy, nhưng người thân của nàng thì khác.

Nếu trước sau gì bọn họ cũng không thể cùng một chỗ, không bằng nhanh chóng chặt đứt đoạn tình cảm mới chớm này, để tránh nó tiếp tục nảy mầm, hôm nay có thể chỉ là chút rung động nhè nhẹ, nếu để đến khi yêu đến không thể kiểm soát, vậy thì biết làm thế nào cho phải, hết thảy cứ phải ra tay càng sớm càng tốt.

Ánh mắt Túc Tử Thần càng lúc càng tối lại, cứ chăm chú nhìn nàng như vậy, nhưng nàng lại không nhìn hắn lấy một cái, thật lâu sau, tiếng thở dài của hắn cũng truyền đến tai nàng, ánh mắt Phượng Chỉ U khẽ run, nhưng vẫn không nhìn hắn, sau đó Túc Tử Thần đi tới trước mặt, trịnh trọng nói: "Ta sẽ không đi."

Phượng Chỉ U lập tức phản bác: "Không thể!"

Túc Tử Thần lắc đầu: "U nhi, đã muộn rồi, hiện tại bọn chúng đã biết, nàng chính là điểm yếu của ta, mà người thân của ngươi lại là điểm yếu của nàng, nếu như bắt được người thân của nàng, liền đồng nghĩa với khống chế được nàng, mà khống chế nàng chính là đồng nghĩa với việc khống chế được ta, kết quả cuối cùng bọn họ vẫn sẽ lợi dụng các nàng tới đối phó ta, việc hiện tại ta có thể làm được chính là đảm bảo sự an toàn cho tất cả các nàng, một khi ta rời khỏi nàng, bọn họ cũng sẽ làm thế, sẽ làm ta mệt mỏi, U nhi, hết thảy đã không kịp nữa rồi, xin lỗi nàng."

Nghe giọng điệu trịnh trọng của hắn, Phượng Chỉ U nhíu mày: "Ta không tin."

Ánh mắt Túc Tử Thần xẹt qua vài tia bất đắc dĩ: "Sao ta phải lừa nàng?"

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

#Cẩm có lời muốn nói: Ngày mai một chương nữa thôi là mình bù hết hai chương nợ hôm chủ nhật nha mọi người. Hihi. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nhé ^^.