Cấm Tình

Quyển 3 - Chương 9



“Đườngtổng, đây là vị hôn thê của ngài sao?”

“Vậycòn Phác Mĩ Thiện tiểu thư thì thế nào?”

“Đườngtổng, vị này cũng là thiên kim tiểu thư nhà tài phiệt phải không?”

“Xinhỏi, Đường tổng đã nhiều lần tuyên bố hôn ước, hơn nữa mỗi lần đều là nhữngngười khác nhau, xin hỏi có nguyên nhân gì đặc biệt không?”

“Đườngtổng...”

Tất cảmọi người đều bày ra vẻ nghi vấn trước mặt chúng tôi, Đường Diệc Diễm mặt khôngchút thay đổi, dùng sự im lặng đáp lại toàn bộ nghi vấn của phóng viên, kéo taytôi xẹt qua người Phác Mĩ Thiện đi lên trên đài, bên dưới là một sự tĩnh lặng,tất cả đều đang nhìn tôi, cảm giác này giống như...

Tôi bấtgiác lui lại phía sau, liếc mắt nhìn Đường Diệc Diễm: “Diệc Diễm, anh đâylà...”

“Cácvị... Bây giờ chúng tôi xin phép mời tổng tài của tập đoàn Đường thị và vị hônthê Diệp tiểu thư tiến hành nghi thức cắt băng!” Người chủ trì lớn tiếng tuyênbố, dưới đài càng thêm náo nhiệt, tôi cầm lấy tay Đường Diệc Diễm, không chịubuông ra, lại nhìn anh lần nữa, vị hôn thê? Nếu không phải anh, người chủ trìsẽ không dám nói như vậy, nhưng... Anh nói vị hôn thê, vậy còn Phác Mĩ Thiện?Cô ấy sẽ thế nào? Sao mọi chuyện lại lập tức chuyển biến đột ngột như vậy?

“DiệcDiễm!”

“Nào,lại đây!” Đường Diệc Diễm kéo tôi, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, tôi túm lấylàn váy đang chấm đất, rụt rè theo Đường Diệc Diễm đi lên, cũng không dám nhìnnhững người ở dưới khán đài, theo lễ nghi tiếp nhận cây kéo cắt băng trong taymột cô gái, cho đến khi dưới đài vang lên vô số tiếng vỗ tay, quả bóng trướcmắt bung ra, ánh sáng không ngừng chiếu vào, tôi mới hiểu được, hiện tại, hiệntại tôi, hiện tại bản thân mình, hiện tại Diệp Sương Phi, đang quang minh chínhđại đứng bên cạnh Đường Diệc Diễm, trước mặt bao nhiêu người!

Tôilặng lẽ đứng, hoàn toàn quên cả phản ứng, mặc cho Đường Diệc Diễm ôm tôi, mặccho những ánh đèn trước mắt...

Tấtcả... giống như cảnh trong mơ!

“DiệcDiễm, sao anh có thể...” Đi theo Đường Diệc Diễm từ trên đài xuống dưới, tôivừa muốn mở miệng, phía xa đã thấy được Phác Mĩ Thiện đi về phía chúngtôi, ôn hòa cười, khóe miệng nhếch lên.

“Chúc mừnghai vị!” Vị hôn thê chúc phúc nghe như thế nào, như thế nào không được tựnhiên, chớ nói cô ấy vẫn là vị hôn thê đương nhiệm của Đường Diệc Diễm, vị hônphu của mình công khai dẫn người phụ nữ khác xuất hiện trước mặt công chúng,chỉ sợ bây giờ cô ấy còn xấu hổ hơn rất nhiều khi còn đứng bên cạnh Đường DiệcDiễm với dáng vẻ cao quý, còn khó xử hơn cả Trương Tuyết Ngưng! Cho dù cô ấymuốn bảo trì dáng vẻ đến thế nào, nhưng trên mặt vẫn che giấu không nổi sự quẫnbách, khó xử.

“DiệcDiễm, anh tùy tiện giải trừ hôn ước của chúng ta, có phải hẳn là nên cùng Hànthị thương lượng một chút hay không?” Phác Mĩ Thiện thong dong nói, ngẩng caođầu, không thèm nhìn tôi một cái, lời của cô ấy nói rất kỳ quái, hôn nhân củahai người cũng đề cập đến Hàn thị, chỉ sợ cô ấy so với bất cứ ai đều rõ rànghôn nhân của mình và Đường Diệc Diễm đại biểu cho cái gì, bây giờ, thứ cô ấy cóthể uy hiếp cũng chỉ có lợi ích của Đường thị, như vậy quả thực rất đáng buồn!

“Tôikhông phải là người tùy tiện, tôi nghĩ cô sẽ hiểu được nhanh thôi!” Đường DiệcDiễm trả lời không chút lưu tình, nhìn sắc mặt Phác Mĩ Thiện ngày càng tệ, kéotay của tôi, xẹt qua người cô ấy, không dừng lại dù chỉ một giây.

“DiệcDiễm!” Một đường yên lặng theo anh đến bãi đỗ xe, tôi hiểu rằng mục đích của ĐườngDiệc Diễm đã đạt được, anh muốn tôi đứng bên cạnh ạnh, xuất hiện trước mặt mọingười, anh muốn...

“DiệcDiễm, anh như vậy, tập đoàn điện tử Hàn thị sẽ...” Tôi đã nói rồi, tôi sẽ khôngđể ý, là thật tâm, thật sự có thể nhẫn nại!

“Anhhiểu, nhưng anh không muốn em tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục!” Đường DiệcDiễm ngắt lời tôi, khẽ dừng một chút: “Em có biết, lúc em ở Nhật nói những lờikia, anh cảm thấy thế nào không?”

NhậtBản? Lúc đó tôi cho rằng đó là biểu hiện cho tình cảm chân thành nhất của tôi,anh lại nghĩ...

“DuyệtDuyệt, như vậy sẽ chỉ làm anh cảm thấy mình khiến em chịu thiệt, em nói nguyệný cùng người phụ nữ khác chia sẻ anh, em thật sự yêu anh sao? Yêu anh, em khôngbiết ghen à? Nhưng tại sao...?” Đường Diệc Diễm dừng bước, nhìn tôi, tayđặt trên đầu vai của tôi: “Em thật sự yêu anh sao?”

Anhnghĩ như vậy, tôi nên nói gì, trong lòng Diệc Diễm vẫn còn băn khoăn đối vớitôi, sai lầm, dây dưa, hiểu lầm, giãy dụa, khiến chúng tôi cho dù đã vượt quatất cả, vẫn không thể tránh khỏi sự ngăn cách, nghi kỵ, tôi không ngờ mình thổlộ tâm tình lại làm anh có cảm giác như vậy!

DiệcDiễm...

“Em yêuanh, em thật sự yêu anh, em nói có thể cùng một người phụ nữ khác chia sẻ anhlà minh chứng tốt nhất của em, thực ra em ghen tị, ghen tị đến phát điên, emkhông muốn có người phụ nữ khác ở bên cạnh anh, em thậm chí thầm nghĩ anh chỉcó một mình em, thật sự, Diệc Diễm, em không muốn anh nghĩ như vậy, em...” DiệcDiễm, bây giờ em thật sự không thể rời khỏi anh, mặc kệ con đường phía trướcgian nan thế nào, em đều phải ở bên cạnh anh, em yêu anh!

Anh tạisao có thể nghĩ như vậy, sao có thể!

“DuyệtDuyệt!” Đường Diệc Diễm nhìn tôi, gắt gao ôm lấy tôi: “Chúng ta kết hôn đi, anhkhông muốn có gì thay đổi, chúng ta kết hôn nhé, sau đó sống một cuộc sống hạnhphúc, hiện tại, không ai có thể ngăn cản chúng ta, nhận lời với anh đi!”

DiệcDiễm... Diệc Diễm, đời này, em sẽ chỉ là vợ của anh, chúng ta đã lãng phí rấtnhiều thời gian, em không sợ, mặc kệ như thế nào, em chỉ muốn ở bên cạnh anh!

Tôi ômchặt Đường Diệc Diễm, không ngừng ở trong lòng anh gật đầu: “Diệc Diễm, chúngta kết hôn đi!” Kết hôn!

“Thậtchứ?” Đường Diệc Diễm dường như không ngờ rằng tôi sẽ dễ dàng nhận lời như vậy,dù sao một khắc trước tôi vẫn còn quá nhiều băn khoăn. Nhưng tôi hiểu, chúngtôi đã trải qua nhiều chuyện, lãng phí nhiều thời gian như vậy, và người đànông xuất sắc này cũng chỉ có lúc ở trước mặt tôi mới không khống chế được, anhvì tôi mà làm tất cả mọi chuyện. Bắt gặp ánh mắt Đường Diệc Diễm nhìn tôithoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, trái tim tôi bỗng thấy đau đớn, lúc này đây, tôicòn có thể làm thế nào, làm thế nào anh mới có thể hiểu được?

“Nếuanh không muốn, em cũng sẽ không từ bỏ ý định!” Tôi chu miệng, lấy tay chọc nhẹlên ngực Đường Diệc Diễm, buồn cười mím môi, như thế nào tôi cũng khôngmuốn buông tay!

“DuyệtDuyệt!” Đường Diệc Diễm vui mừng bắt lấy tay của tôi, giọng nói bởi vì kíchđộng mà run rẩy: “Duyệt Duyệt... Em...”

“DiệcDiễm... Cưới em đi, em không muốn... cùng người phụ nữ khác chia sẻ anh!” Tronglòng, một chút ít cũng không muốn cùng người phụ nữ khác có được anh, em... làcủa anh, anh cũng chỉ có thể là của em!

Nămnăm, người đàn ông này cùng tôi khúc mắc bảy năm, liên tục bỏ lỡ, sau này,chúng ta sẽ đem thời gian mất mát bồi thường gấp bội!

Rốtcuộc... Không xa rời nhau!

“Nhưngem có một điều kiện?”

“Ngoàiđổi ý ra, cái gì cũng được!” Bàn tay Đường Diệc Diễm bắt đầu không an phận tuầntra tới lui trên người tôi!

“Thếnào... Có!” Tôi trốn tránh, mặt đỏ bừng, đứt quãng nói: “Em chỉ muốn một hôn lễnho nhỏ, không cần quá phô trương tốn kém!” Lấy thân phận hiện tại của ĐườngDiệc Diễm, nếu là hôn lễ của anh sẽ oanh động đến cỡ nào chứ, sẽ không hề kémđám cưới của ngôi sao, tôi lại không thích kiểu đó này, không thích những ngườiđó. Thầm nghĩ... được người thân chúc phúc cùng với người đàn ông tôi yêu thếlà đủ!

“Khôngthành vấn đề!” Đường Diệc Diễm tới gần thân thể của tôi, đôi môi cực nóng bứcthiết hôn lên môi tôi. “Cái gì... cũng nghe theo em!”

“DiệcDiễm...”

Nhưngtrên đời gió vẫn lùa tường, từ hôm cắt băng, giới truyền thông đã đánh hơi đượcmùi bất thường, thông minh như bọn họ, mấy ngày trước hôn lễ của chúng tôi, báochí bốn phương tám hướng đã tràn lan tin tức, không thể tránh khỏi.

“Tổngtài mới nhậm chức của tập đoàn Đường thị cưới mối tình đầu!”

“Phunhân Đường thị lần thứ ba đổi chủ, người phụ nữ thần bí cuối cùng cũng bước raánh sáng!”

“Tổngtài Đường thị bỏ rơi vị hôn thê, sắp cưới người thứ ba!”

Thậmchí, còn có người nhảy ra kể nợ cũ, tiết lộ chuyện nhiều năm trước Đường DiệcDiễm đại náo quán bar, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ chứng minh năm đó tôi chínhlà “đầu sỏ” khiến Đường Diệc Diễm tranh giành tình nhân, các tin tức khôngchính xác lại làm cho người ta dở khóc dở cười chiếm lĩnh toàn bộ trang nhấtcác tạp chí!

Chonên, tôi thật sự không thích, không thích bị người ta biến thànhđối tượng để“nghiên cứu”!

ĐườngDiệc Diễm ôm tôi tay lật xem báo chí, cười nhẹ.

“Anhcòn cười được?” Tôi hờn dỗi trừng anh một cái, báo chí hoàn toàn “tô điểm” chotôi trở thành một người vô cùng có sức hút quyến rũ công tử nhà giàu, thành“người phụ nữ kim cương”. Tôi không thể không bội phục “khả năng bóng gió” củacác nhà báo!

“Xemkìa, còn có người đưa tin em đã sinh đứa nhỏ, lại là sinh đôi? Còn có một đứacon gái ba tuổi?” Đường Diệc Diễm thật ra không tức giận, những tin tức này đãquá quen thuộc với anh, bây giờ anh hoàn toàn bình tĩnh mà đối diện, coi như làmột câu chuyện cười.

Anhcười vui vẻ, ôm tôi. “Duyệt Duyệt... Chúng ta cũng không thể khiến bọn họ thấtvọng!” Nói xong, môi anh cố ý chạm nhẹ lên tai tôi, hai bên tai tôi lập tức trởnên đỏ bừng, giờ mà anh còn đùa được! “Đường Diệc Diễm!” Người ta buồn bực muốnchết, anh còn có tâm tư nói giỡn!

Từ hômđó, tâm tình Đường Diệc Diễm trở nên dị thường hưng phấn, giống như chuyện gìđối với anh đều không quan trọng, ngay cả bình thường cũng thường xuyên tươicười, tôi không thể không tán thưởng một chút “quyền lực” của mình!

“Thiếugia, tiểu thư!”

“DuyệtDuyệt!” Giọng quen thuộc, rõ ràng đến như vậy, tôi đang ở trong lòng Đường DiệcDiễm vội quay đầu lại.

“Ba,mẹ!” Đúng là ba mẹ! Đã lâu không găp, tôi kích động nhìn ba mẹ đang đứng cùngngười giúp việc, mẹ nhìn tôi với đôi mắt ngập nước, thân mình run run. Banăm, ba năm rồi chúng tôi chưa gặp!

“Mẹ!Ba!”

Tôiđứng lên, bổ nhào vào lòng hai người, hạnh phúc khóc, ôm mẹ, vẫn là cảm giác ấmáp như vậy, một chút cũng không thay đổi. “Mẹ...!”

Sau đótôi mới biết được, hóa ra vài ngày trước khi tôi có ý định thông báo với ba mẹ,Đường Diệc Diễm đã giấu tôi liên lạc với ba mẹ trước, không biết anh dùng cáchgì, mà ngay cả người luôn nghiêm nghị như ba tôi, dường như cũng đối với con rểrất là vừa lòng. Ở trên mặt anh, tôi khó mà không nhìn thấy được sự vui sướng!

Mà lúcnày, tôi giống như một đứa trẻ, tham lam nằm trong vòng ôm của mẹ, làm nũng:“Mẹ...” Hiện tại, tôi vô cùng hạnh phúc, ba, mẹ, còn có người tôi yêu, và cảtiểu bảo bối sắp sinh của tôi, tôi... hạnh phúc như vậy, lại có chút sợ hãi sẽmất đi!

Ôngtrời, hãy để tôi tham lam một chút đi! Năm ngày sau, tôi rốt cuộc cũng đợi đượcđến ngày này, ngày tôi gả cho người đàn ông này. Hôn lễ của chúng tôi tổ chức ởHoliday Villa, ngoài ba mẹ và những bạn bè thân thiết, người đến cũng khôngnhiều, nhưng hạnh phúc là tốt rồi, không phải sao? Khi tôi mặc áo cưới nắm tayba bước trên thảm đó, nhìn ngườiđàn ông đứng lặng lẽ ở phía trước, đây là người đàn ông tôi yêu, là hạnh phúccủa tôi, ông xã!

ĐườngDiệc Diễm nhìn tôi, chậm rãi đón lấy bàn tay tôi từ trong tay ba, hạnh phúctràn đầy lồng ngực, khiến người ta chóng mặt!

“Conđồng ý!”

“Conđồng ý!”

....

Có lẽvào lúc này, cũng chỉ có ba chữ này có thể biểu đạt niềm vui sướng!

“Bành”LúcĐường Diệc Diễm hôn tôi, những dải băng đầy màu sắc tung bay khắp bốn phía,chứng minh cho hạnh phúc của chúng tôi, tất cả mọi người đều đứng lên, hò hét,vỗ tay!

MôiĐường Diệc Diễm nhẹ nhàng chạm vào tai tôi, khẽ nói: “Hôm nay, anh cho phép bàxã của anh rơi lệ, bởi vì hạnh phúc!”

“Đồngốc!” Nước mắt đã sớm đầy hốc mắt, tôi ôm chặt anh, vui vẻ đón nhận sự chúc phúccủa mọi người.

Mườibảy tuổi quen biết, bảy năm sau, tôi rốt cuộc cũng gả cho người đàn ông này,người đã từng là nỗi đau của tôi, người tôi từng nghĩ là ác ma.

“DiệcDiễm!”

Hạnhphúc... Cách tôi rất rất gần! Bên người tất cả đều là hương vị của “nó”!

Hôn lễxong xuôi, tôi khoác áo của Đường Diệc Diễm, đứng ở cửa nhận lời chúc của bạnbè thân thiết, cùng họ bắt tay nói lời tạm biệt!

Xa xa,tôi nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, là... Đường mẫu. Đường gia, ngoài bà ấy,cha của Đường Diệc Diễm, còn có vài người tôi không biết tên, cũng chỉ có ĐườngTỉ Lễ đến đây, Đường Triết Lý không xuất hiện, tôi cũng không hỏi, dù sao, ôngta có bao nhiêu chán ghét tôi, tất cả mọi người đều biết, ông ta còn chờ nhìnthấy “kết cục” của tôi như thế nào lúc trong thời khắc hạnh phúc nhất?

“Mẹ!”Tôi hô to một tiếng, tôi nghĩ, hiện tại tôi nên gọi bà ấy như vậy, bà ấy hẳn làsẽ không bài xích, dù sao tôi đã gả cho Đường Diệc Diễm, bà ấy tới tham gia hônlễ có phải cũng là thử bắt đầu tiếp nhận tôi hay không? Nếu vậy, tôi là bềdưới, nên thể hiện thành ý của mình trước?

Đườngmẫu thấy tôi gọi bà ấy, rõ ràng là lắp bắp kinh hãi, có lẽ không ngờ tôi sẽ cóthái độ như vậy, có lẽ trong lòng bà ấy, tôi hơn phân nửa là ỷ vào con bà ấysủng ái mà kiêu ngạo, nhất định sẽ đối với bà ấy không hoà nhã, cho nên, lúctôi chân thành gọi bà ấy như vậy, bà ấy ngược lại có chút hoảng hốt!

Trênmặt bà ấy hiện lên một chút dị thường, ánh mắt quái dị nhìn tôi, mím môi!

“Mẹ…”Đường mẫu do dự nhìn tôi, muốn nói lại thôi, bà ấy có chuyện muốn nói với tôiư? Ngay lúc tôi muốn tiến thêm một bước hỏi Đường mẫu, sắc mặt của bà ấy lạinhanh chóng biến đổi, ánh mắt nhìn Đường Diệc Diễm đang chậm rãi tới gần.

Bàấy...

“DiệcDiễm!”

“Mẹ!”Đường Diệc Diễm bình thản nhìn liếc mẹ mình một cái, ánh mắt lạnh lẽo, ít nhấtkhi nhìn mẹ tôi, anh còn dễ chịu hơn, luôn mang theo ý cười, nhưng khi nhìn mẹcủa mình...

Anh làkhông phải ghi hận trước kia Đường mẫu đối với tôi như vậy mà...

“DuyệtDuyệt, em lên xe trước chờ anh, nói với ba mẹ một tiếng, anh sẽ lên sau!” Tôicảm cảm giác được khi Đường Diệc Diễm nói những lời này, thân mình Đường mẫunhẹ nhàng biến đổi, đôi mắt thoáng qua... hoảng sợ?

Tôinghĩ, có cơ hội tôi vẫn nên nói chuyện với Diệc Diễm, dù sao, Đường mẫu đã bắtđầu muốn tiếp nhận tôi, tuy rằng chúng tôi trước kia rất không thoải mái, nhưngít nhất, bây giờ tôi gọi bà ấy là “mẹ”, bà ấy cũng không phản đối!

“Bàthông gia ở bên kia sao?” Tôi vừa ngồi vào trong xe, mẹ bèn chỉ vào hai bóngngười ở bên ngoài. “Duyệt Duyệt, chúng ta có cần qua đó một chút không?”

“Khôngcần đâu! Diệc Diễm bảo con không cần!”

“Vậyđược không? Cùng người có tiền kết thông gia thật đúng là phiền toái !” Mẹ độtnhiên thở dài, nhìn quần áo trên người. “Quần áo đắt tiền này mặc đúng là khóthở!”

Tôi buồncười kéo tay mẹ, nhẹ nhàng nói khẽ: “Thật sự, con cũng cảm thấy như vậy!”

Mẹ nhìntôi, chúng tôi nhìn nhau cười, cha ngồi đằng trước có chút không hài lòng: “Haimẹ con mỗi lần đều gạt tôi sang một bên, nhưng may mắn bây giờ tôi đã có conrể!” Trên mặt ba tràn đầy đắc ý, đây vẫn là lần đầu tiên tôi thấy ba nhắc tớimột người, mà trên mặt lại có biểu tình tán dương như vậy. Xem ra, Đường DiệcDiễm thật sự khiến họ vui vẻ!

Nhưng,nếu họ biết khúc mắc trước kia của chúng tôi, không biết còn có thể vui vẻ nhưvậy không, tôi vụng trộm le lưỡi, trước kia... Đó là chuyện rất lâu, hiện tại,tôi đã kết hôn, lại sắp làm mẹ ,tất cả... giống như một giấc mơ, lúc tôi nghĩtới những thời khắc khó khăn nhất, thời gian hạnh phúc của tôi bỗng nhiên lạiđến!

“Ba mẹ,hai người nói chuyện gì vậy?” Đường Diệc Diễm không biết khi nào đã trở lại,ngồi vào bên người tôi, dặn dò lái xe, tôi theo trực giác nhìn thoáng quabên ngoài: “Diệc Diễm, mẹ đâu?” Anh không phải cùng bà ấy nói chuyện sao?

“À, bàấy đã trở về!” Đường Diệc Diễm thản nhiên nói, xoay người, càng không ngừngcùng mẹ tôi nói gì đó, hai lão nhân thật sự vui vẻ, âm thanh trên xe đềulà chuyện tình khoái trá.

Lúc xevề đến Đường trạch, tôi gần như đã ngủ, tuy rằng Đường Diệc Diễm đã uống bớtrất nhiều rượu giúp tôi, tôi vẫn không thể thoát được. Mắt cá chân lại bắt đầutruyền đến cơn đau nhức. Sắp xếp cho ba mẹ xong, Đường Diệc Diễm bèn dặn ngườigiúp việc bưng tới một chậu nước ấm cho tôi ngâm chân.

“DiệcDiễm!” Mí mắt của tôi nặng trĩu, trên mặt Đường Diệc Diễm mang theo một tia ửngđỏ, vài sợi tóc đen rủ xuống. Anh mềm nhẹ xoa bóp cho tôi, không ngừng làm dịumắt cá chân của tôi. “Có thoải mái không?”

Tôi khẽgật đầu, cảm động ôm cổ anh: “Diệc Diễm, anh nên nghỉ ngơi một chút đi!” Hômnay anh thoải mái chè chén, một bàn tiếp một bàn kính rượu, nhất định cũng mệtchết rồi.

ĐườngDiệc Diễm gật đầu, xoa xoa bàn tay, thoải mái nằm xuống bên người tôi, sau đókéo cả cơ thể tôi xuống, chúng tôi lập tức song song ngã trên giường. Tay anhnắm lấy bàn tay của tôi, ánh mắt nhìn lên trần nhà, ngây ngốc cười, khóe miệngcong lên!

“Anhđang nghĩ gì thế?” Tôi tò mò cũng nhìn lên trần nhà, không hiểu có gì, sao lạikhiến anh cười kỳ quái như vậy!

“DuyệtDuyệt... Em biết không? Mỗi khi em ngủ, anh đều thích nhìn em từ trong gương!”Tôi nhìn kỹ, giữa các chùm hoa chạm khắc quả thực có một mặt gương, tưởng nhưkhuôn mặt của chúng tôi được nạm trên gương, giống như một bức tranh. Bên trongchỉ có chúng tôi!

“Lúc đóanh nghĩ, như vậy thật giống một bức ảnh cưới!” Miệng anh nhếch lên một chút,anh quay đầu, hàng lông mi dài chạm tới mắt tôi, hơi thở nóng bỏng thổi trênmặt của tôi, hương vị nguyên chất của rượu làm cho người ta say.

Thânmình Đường Diệc Diễm khẽ chuyển, nhẹ nhàng đặt trên người tôi, bàn tay anh vuốtve khuôn mặt của tôi. “Và bây giờ, cuối cùng em cũng là vợ của anh, anhchờ ngày này đã lâu!” Ánh mắt anh mê loạn, ngón tay vuốt nhẹ, như thế nào cũngxem không đủ, đúng vậy, ngày này đợi đã lâu, lâu đến nỗi cũng không nghĩ rằngnó sẽ đến.

“DiệcDiễm!”... Sau này, nhất định sẽ hạnh phúc! Nhất định!

Tấmgương trên trần nhà phản chiếu hình ảnh chúng tôi ôm lấy nhau, hạnh phúc đãđến!

“DiệpSương phi, em cuối cùng cũng là của anh, vĩnh viễn!”

oOo

Thuyếtphục Đường Diệc Diễm đi vào nơi này thực sự mất rất nhiều công sức, chúng tôiđến nghĩa trang thăm Qua Nhan trước, nói cho cô bé tin chúng tôi đã kết hôn,sau đó, chúng tôi tới mộ của Việt Phong, nhưng, một màn hí kịch lại xảy ra!

“Côgiáo!” Tôi lặng lẽ nhìn trước mộ Việt Phong có cô giáo còn cả... Đường Tỉ Lễ.Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt quái dị, vẻ mặt nghiêm nghị, khẽ gật đầu, rồi lập tứctiếp đón Đường Diệc Diễm.

Sao họlại đến?

“Chúcmừng em đã kết hôn!” Cô giáo thân mật vươn tay về phía tôi: “Không ngờ em còncó thể tới nơi này!”

“Cám ơncô!” Ngày hôm qua, Đường Tỉ Lễ tham gia hôn lễ, cô giáo không tới, bởi vì cô ấykhông thể đóng giả làm thư ký của Đường Tỉ Lễ để tham gia lễ khai mạc giống lầntrước, lần này, cô ấy không có lý do gì cùng hắn đứng chung một chỗ, không thểquang minh chính đại đứng bên người đàn ông mình yêu!

“TiểuPhi, là Việt Phong của chúng ta không có phúc, nhưng cô vẫn cảm tạ em còn nhớđến nó!” Trong mắt cô giáo lóe ra nước mắt, lại nắm lấy tay của tôi. Tôi nhìncô. Cô giáo, cô có biết... em cố chấp như thế, đều là bởi vì trong lòng luôn áynáy, cô có biết, người đàn ông mà cô yêu là một kẻ tiểu nhân ti bỉ như thếnào...

Côgiáo...

Đem bóhoa đặt trước mộ Việt Phong, mặt trên, anh vẫn cười ấm áp như trước, bộ dángvân đạm phong khinh. Việt Phong, em kết hôn, em gả cho Đường Diệc Diễm, nếu emnói với anh, bây giờ em cảm thấy rất hạnh phúc, anh sẽ chúc phúc cho em chứ?

“Diệptiểu thư, tất cả chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm được chứ?” Đường Tỉ Lễ vàĐường Diệc Diễm đã đi tới. Đường Diệc Diễm kéo tay của tôi qua: “Chúng ta cùngbọn họ ăn một bữa cơm?”

Tôi khẽgật đầu, không nhìn Đường Tỉ Lễ: “Được!”

Trướckhi đi, tôi do dự nhìn mộ Việt Phong, khóe mắt liếc thấy Đường Tỉ Lễ phủ thêmcho cô giáo một chiếc áo choàng chống lạnh. Người đàn ông này... có thể bỏ quacho hắn như vậy sao? Việt Phong, bởi vì lời nói của cô giáo, anh còn hy vọng emtrả thù hắn không?

“DuyệtDuyệt!” Đường Diệc Diễm nhìn thoáng qua biểu tình ngây dại của tôi, theo tầmmắt của tôi nhìn lại, không hờn giận cong môi: “Không được nhìn!” Nói xong, bàntay anh dùng sức kéo tôi rời đi.

“DiệcDiễm!” Lực đạo của anh làm cho tôi đau đến mức khẽ kêu lên. Đường Diệc Diễmcũng không quay đầu, kéo tôi bước đi, bóng dáng thoạt nhìn rất lãnh đạm. Dườngnhư đối với Việt Phong vẫn rất kiêng kị, muốn rời khỏi nơi này sớm một chút. Dùsao, phải nhớ tới Việt Phong cũng khiến anh không thoải mái!

Chỉ làanh không rõ, tôi đã gả cho anh, trái tim đã sớm thuộc về anh, tôi buồn cườilắc đầu, bước chân nhanh hơn vượt qua bước chân của anh, tay kéo cánh tay anhlại: “Ông xã!”

ĐườngDiệc Diễm cúi đầu nhìn nụ cười trên mặt tôi, khuôn mặt dịu đi không ít, khôngnói gì nắm chặt tay của tôi. Khóe miệng bởi vì câu nói của tôi mà chậm rãinhếch lên.

Ông xã,gọi rất thoải mái!