Cấm Tình

Quyển 3 - Chương 10



Một mànsương trắng, đây là nơi nào? Tôi bối rối nhìn xung quanh, bốn phía ngoài sươngtrắng, cái gì cũng không thấy được, thoạt nhìn là mê mang và cả quỷ dị! Tôi mặcmột chiếc váy trắng, bước chân nhẹ nhàng, cảm giác như đi trong mây!

“Đừngđi!” Có người ở phía sau gọi tôi, giọng nói này...

Tôinhanh chóng quay lại, không thể tin được nhìn người trước mắt... Những giọtnước mắt nóng hổi trào ra.“Việt Phong... Việt Phong!” Trước mặt, Trần ViệtPhong xuất hiện rõ ràng trước mắt tôi, nụ cười của anh, cơ thể của anh…

“ViệtPhong...” Tôi muốn đến gần anh, Việt Phong lại từng bước lui về phía sau.

“TiểuDiệp, đừng lại đây!” Anh lắc đầu, chỉ vào đầu kia của màn sương trắng, nơi đócó một cánh cổng đang mở, ánh sáng khác thường phát ra từ đó.

“ViệtPhong... Việt Phong... Anh có khỏe không?” Khỏe không? Nhiều năm như vậy rồi,khỏe không? Tôi che miệng lại, kích động nhìn anh. Rốt cuộc cũng gặp được, từngvô số đêm muốn mơ thấy anh.

“TiểuDiệp... Trở về đi, em quên còn có ai đang chờ em sao?” Trên khuôn mặt ViệtPhong lộ ra nét cười ấm áp. “Anh rất ổn... Ổn lắm... Tốt lắm... Tiểu Diệp, quênhết tất cả đi, quên mối thù của anh... Anh không trách em, thật sự không tráchem!”

“Nhưng...”Nếu không vì tôi, anh sẽ không chết, không vì tôi, anh sẽ có cuộc sống vui vẻ,không vì tôi...

Sao tôicó thể quên được, sao có thể quên! Áy náy đã sớm ép tôi tới không thở nổi,nhiều năm như vậy vẫn không thể tiêu tan. Tra tấn nhiều năm như vậy, sao có thểnói quên là quên!

“ViệtPhong…”

“TiểuDiệp... Giờ anh đang ở thiên đường, anh ở thiên đường dõi theo em, chúc phúccho em... Cho nên... Nhất định phải hạnh phúc!” Dần dần, khuôn mặt Việt Phongbắt đầu mơ hồ, cuối cùng, nụ cười của anh biến mất trước mặt tôi, thân mình anhcũng dần dần tan đi. Tôi muốn tiến lên, nhưng cơ thể lại bất động, chỉ cóthể bất lực đứng đó, trơ mắt nhìn Việt Phong tan biến.

“ViệtPhong... Việt Phong...”

“TiểuDiệp... Nhất định phải hạnh phúc!”

...“DuyệtDuyệt... Duyệt Duyệt…” Ai không ngừng gọi tôi, bi thương như vậy, thống khổ nhưvậy. Chậm rãi mở to mắt, đôi mắt ưu thương của Đường Diệc Diễm chợt sáng ngời, nắm tay tôi run run.“Bà xã... Bà xã...” Mắt Đường Diệc Diễm sưng đỏ, anh đã khóc?

Ngốcquá, sao lại cho rằng tôi sẽ chết chứ? Tôi suy yếu mấp máy môi, cố gắng muốnnắm chặt tay anh, nhưng thật sự là lực bất tòng tâm, chỉ có thể nhẹ nhàng màgọi: “Ông xã...”

“Bácsĩ, bác sĩ!”

oOo

Tỉnhlại đã hai ngày, bác sĩ cũng nói tôi đang hồi phục, nhưng Đường Diệc Diễm lạicố chấp muốn tôi tĩnh dưỡng, thậm chí kinh khủng hơn là, anh không cho tôi điđến phòng ấp thăm con. Tỉnh lại, y tá nói cho ta biết, tôi đã sinh được một embé béo khỏe. Tôi muốn nhìn con, nhưng lại bị Đường Diệc Diễm ngăn cản. Đứa nhỏcần mẹ chăm sóc, Đường Diệc Diễm cũng chỉ nói là anh đã sắp xếp, chính là cố ýbắt tôi nằm trên giường.

Mặc dùkhông tình nguyện, tôi vẫn phải ngoan ngoãn nằm trên giường, tôi nghĩ thân thểkhỏe một chút là có thể gặp con, con, giọt máu của tôi!

Lúcnày, y tá cầm một một bó hoa đi vào, thay nước cho bình hoa, cắm hoa. “Tiểuthư, tiên sinh thật chu đáo, mỗi ngày đều gọi người đưa hoa tới!” Trongmắt cô ấy tràn đầy ngưỡng mộ, nhìn bó hoa cười.

“TiểuLâm, cô có thể đưa tôi đi thăm con không?” Tôi thật sự rất muốn gặp con. TiểuLâm nhất định biết ở nơi nào, hiện tại rất muốn xem nó có bộ dáng gì, nhất địnhrất đáng yêu!

“Nhưng,Đường tiên sinh đã dặn…” Y tá khó xử nhìn tôi... Một lát sau mới ấp úng nói:“Tiểu thư... Đường tiên sinh thật sự đối với cô tốt lắm, nhưng đối với đứanhỏ...”

Đứanhỏ? Anh đối đứa nhỏ như thế nào? Anh không phải rất thương yêu con sao?Tôi cả kinh, trực giác biết Tiểu Lâm nhất định biết cái gì.

“TiểuLâm, cô nói cho tôi biết đi, rốt cuộc sao lại thế này?” Tôi chỉ là cảm thấy kỳquái. Kỳ quái tại sao Đường Diệc Diễm không cho tôi đi thăm con.

“Tiểuthư... Lần đó cô mất máu nhiều, thiếu chút nữa đã mất mạng, Đường tiên sinhkhông thèm nhìn đứa nhỏ, mỗi ngày đều ở bên cạnh cô. Đứa nhỏ ngài ấy căn bảnkhông quan tâm, lúc cô hôn mê, ngài ấy thậm chí nói là không cần đứa nhỏ. Ngàiấy yêu cô, nhưng đứa nhỏ thật đáng thương, ngoài chúng tôi chăm sóc, một ngườithân cũng không có!” Giọng nói của Tiểu Lâm đầy thổn thức, một mặt cảm động vìtình cảm của chồng tôi, mặt khác lại cảm thông cho con trai của tôi.

Thếnhưng anh... Đường Diệc Diễm, đó là con của chúng ta!

“Saovậy?” Đường Diệc Diễm vừa vào cửa đã cảm giác được tôi khác thường, lo lắng đếnbên người tôi, tôi chụp mạnh bàn tay của anh, ngẩng đầu, nước mắt tràn đầy hốcmắt. “Đường Diệc Diễm, sao anh có thể như vậy?” Nó là con của chúng ta, sao anhcó thể nhẫn tâm như vậy!

“DuyệtDuyệt...” Đường Diệc Diễm không rõ tại sao bỗng nhiên tôi lại như vậy, ngây dạinhìn tôi.

“Emmuốn gặp con, em muốn gặp con em...” Tôi liều mạng đánh vào ngực anh.“Nó cònnhỏ như vậy, sao anh có thể đối với nó như vậy... Đáng giận... Đáng giận!” Tôiđã khóc hết hơi, Đường Diệc Diễm đau khổ ôm tôi. “Duyệt Duyệt...”

“Emmuốn gặp con!”

“Được...Được... Gặp con!”

Cáchmột tấm kính phòng ấp, tôi nhìn chiếc giường nhỏ và một đám trẻ con mới sinhbên trong, tất cả đều đang nhắm mắt.

“Ởkia!” Đường Diệc Diễm chỉ sang một chiếc giường nhỏ, trên giường lộ ra mộttấm thẻ đáng yêu, mặt trên viết “Đường Tinh Vũ”, một cái tên trong gia phả Đườnggia!”

TinhVũ, con tôi. Nó rất nhỏ, trên mặt vẫn còn nhiều nếp, lòng tôi đau đớn, nhìn quatấm kính... Tinh Vũ, mẹ đến thăm con .

“DuyệtDuyệt... Thân thể của em...” Đường Diệc Diễm lo lắng đỡ tôi. Tôi tức giận nhìnanh: “Không cần lo cho em, anh đối đãi với con thế à!”

“DuyệtDuyệt…”

“Từmai, em muốn ở bên cạnh Tinh Vũ!”

“Nhưng thânthể của em...”

“Mặckệ, cho dù anh không đồng ý, em vẫn sẽ làm như vậy, nó là con của chúng ta, saocó thể để nó một mình ở trong này!” Tôi lại liếc mắt nhìn Tinh Vũ, con còn nhỏnhư vậy, nếu sau này biết cha bởi vì mẹ mà từng muốn vứt bỏ nó, nó sẽ thươngtâm nhiều lắm!

“DuyệtDuyệt…”

“ĐườngDiệc Diễm, nếu anh không cần đứa nhỏ, chúng ta lập tức ly hôn!”

“DiệpSương Phi!” Đường Diệc Diễm rốt cuộc tức giận cầm lấy tay của tôi, nghiến răngnghiến lợi: “Em nói lại lần nữa xem, sau này em còn nói như vậy, anh sẽ...”

“Sẽ thếnào...” Tôi ấm ức đến đỏ mắt. “Ai, em thật đáng thương, sinh con xong đã bịchồng uy hiếp, con cũng không được gặp...”

“Anh....”Đường Diệc Diễm đuối lí, bất đắc dĩ ôm tôi. “Được rồi, anh biết rồi... biếtrồi...”

“Saoanh có thể đối xử với con như vậy!”

“Được,được... là anh sai... anh sai!”

Ở bệnhviện tĩnh dưỡng ba tuần, rốt cuộc tôi cũng ôm con gần đầy tháng về nhà. Trongnhà bởi vì có thêm trẻ con mà náo nhiệt không ít, mọi người đều lộ vẻ vuisướng, thay phiên đến chơi với con. Tinh Vũ khiến mỗi người đều vui vẻ,ngoài... Tôi thật sự không rõ tại sao Đường Diệc Diễm lại đem chuyện không maycủa tôi trút lên người con, hơn nữa, tôi cũng không có việc gì, anh vẫn khôngmuốn chăm sóc Tinh Vũ, buộc anh ôm con, anh sẽ có vẻ mặt không tình nguyện. Mẹđến thăm cháu vài lần, có thể nhìn ra được, bà ấy rất vui vẻ, nhưng bà ấy vàDiệc Diễm vẫn không nói gì với nhau. Bây giờ tôi mới phát hiện, chồng mình thậtsự không kinh doanh với người nhà, anh cố ý thu hẹp vòng tròn giữa tôi và anh,ngay cả con cũng không được phép bước vào!

“DiệcDiễm, vài ngày nữa con đầy tháng, chúng ta mời mẹ đến đây, còn cả người thâncủa anh, mẹ em nói hai người ở bên Mỹ có một cuộc thi viết thư pháp, cha vàovòng chung kết, không thể bay về thăm cháu ngoại!”

Tôiluôn cố gắng để giảm bớt không khí căng thẳng giữa anh và những người thântrong gia đình, nhưng dường như không thực sự hiệu quả.

“Nếuvậy, chúng ta đi thăm ba mẹ, cơ thể em cũng hồi phục rồi, chúng ta coi như đihưởng tuần trăng mật!” Đường Diệc Diễm buông tờ báo trong tay, ôm chầm lấy tôi.“Đem tên tiểu tử kia đưa cho ba mẹ, chúng ta đi hưởng tuần trăng mật!”

Hóa ra,anh lại có chủ ý này, tôi lườm anh một cái. “Con còn chưa đầy tháng, sao ba mẹcó thể trông được?”

“Nó cầnbao nhiêu người chăm sóc, anh đều có thể mời đến cho nó, riêng em không được.Em mỗi ngày đều ở cùng với nó!” Biểu tình của Đường Diệc Diễm giống như mộtngười đang ghen, ăn dấm chua với chính con của mình?

“Sớmbiết như thế, sẽ không sinh nó ra!” Vẻ mặt của anh không giống như nói giỡn.

Tôi bấtđắc dĩ lắc đầu, xem ra, muốn Đường Diệc Diễm thay đổi cái nhìn, vẫn cần một ítthời gian. Tôi bĩu môi: “Như vậy, em phải đi chuẩn bị công thức nấu ăn cho ngàyđó!” Nói xong, tôi đứng lên, đi đến sân sau, con đang ở sân sau cùng mọi ngườichơi đùa, dù anh không cho đi!

“DuyệtDuyệt…” Đường Diệc Diễm đáng thương ở phía sau gọi tôi, tôi giả mắt điếc taingơ. Xú gia hỏa! Nhẹ nhàng phe phẩy chiếc nôi của con, con đang ngủ, bàn taynhỏ bé nắm chặt, tôi ngọt ngào vuốt ve thân mình của con. Đây là bảo bối củatôi, tiểu bảo bối tôi mang thai mười tháng mới sinh ra... Rất đáng yêu, con tôisau này nhất định sẽ là người đàn ông đẹp nhất thế giới...

TinhVũ... Khi nào thì con mới có thể goi mẹ đây?

“Bàxã!” Giọng nói u oán của Đường Diệc Diễm vang lên ở phía sau, bóng anh cao lớntựa vào cạnh cửa phòng.

“Anh cóthể đi, đừng nói, thằng bé vừa mới ngủ, chưa được một tiếng đâu!”

Tôikhông xoay người, phe phẩy nôi của con, nhìn mặt con đang say ngủ,ngây ngốc cười, cho đến khi Đường Diệc Diễm không kiên nhẫn trực tiếp lại gầnôm lấy thân thể của tôi. “Em trước hết cũng nên để cho chồng em ăn no đã!” Dứtlời, anh không tha kháng cự ôm tôi ra ngoài, mạnh mẽ đóng cửa phòng lại.

“Anh sẽđánh thức con!” Tôi nhíu mi, ở trong lòng Đường Diệc Diễm.

“Bắtđầu với những điều tốt đẹp, đêm nay không được lại đây nhìn nó không ngừng nữa,vú Trương sẽ chăm sóc nó!” Đã có vết xe đổ, Đường Diệc Diễm thông minh cảnh cáotôi một phen.

Từ đóvề sau, cuộc sống của chúng tôi cơ bản là như thế này.

“Bàxã...” Trở về phòng, Đường Diệc Diễm động tình ôm tôi, đặt tôi trên giường, giởtrò, tôi thẹn thùng ở trong lòng anh mấp máy. “Đừng... Diệc Diễm!” Vừa mới sinhxong, thân hình rất xấu!

“Khôngđược, anh đã nhịn lâu như vậy!”

ĐườngDiệc Diễm không để ý giãy dụa của tôi, nhẹ nhàng nâng thân thể của tôi lên, bàntay tiến vào trong áo tôi, nụ hôn mềm nhẹ rơi trên ngực của tôi, nơi đó bởi vìmới sinh sản mà lớn lên không ít, tôi khó nhịn khẽ dịch người. Ngay khiĐường Diệc Diễm mong muốn tiến vào, bỗng nhiên, tôi di chuyển thân mình. “Hìnhnhư Tinh Vũ khóc!” Nói xong, tôi hoàn toàn không để ý tới dục hỏa đốt trênngười chồng, chạy đi ra ngoài.

“DiệpSương phi!” Nửa ngày, sau khi ngây dại, Đường Diệc Diễm mới lấy lại tinhthần.