Cấm Tình

Quyển 3 - Chương 16



Hôm naylà ngày lĩnh lương, tôi mua đồ ăn ngon hơn, tâm tình vui vẻ trở về nhà , xa xachợt nghe thấy tiếng khóc “ô ô”, có phải Tinh Vũ hay không, tôi sợ tới mức chạyngay vào trong nhà, chị Trương đang vừa nghe điện thoại vừa khóc, còn con ởtrong nôi ngủ. Tôi nhẹ nhõm thở ra, sau đó nhìn về phía chị Trương, nhíu mi:“Chị Trương!”

“TiểuPhi...” Chị Trương lúc này hình như đang nói chuyện điện thoại, hai mắt đẫm lệnhìn tôi: “Tiểu Phi!”

Ôm thânmình run run của chị Trương, tôi không biết làm thế nào để trấn an cảm xúc củachị ấy, đã xảy ra chuyện gì?

“ChịTrương, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Là...Là con của chị... Con của chị ở trường đã xảy ra chuyện!” Chị Trương nứcnở. “Vừa rồi, chủ nhiệm lớp của nó gọi điện thoại cho chị, nói... nói con chị ởtrường học té xỉu, kết quả... Kết quả kiểm tra... Là... Là... Bệnh máu trắng!”Lúc chị Trương nói xong lời cuối cùng đã hoàn toàn khóc không thành tiếng.

Bệnhmáu trắng! Đầu óc của tôi choáng váng, ung thư!

Tạisao... tại sao chuyện đáng sợ như vậy lại xảy ra trong gia đình của người phụnữ hiền lành này!

“ChịTrương!”

“Làmsao bây giờ, Tiểu phi, chị chỉ có đứa con này, ba nó mất sớm, chị vất vả lắmmới nuôi nó lớn khôn... Dũng Sĩ của chị, nó xuất sắc như vậy... Tiềnđồ... Tiền đồ của nó...”

“ChịTrương, không nên gấp!” Tôi gắt gao ôm chị ấy, bệnh máu trắng! Phải làm sao bâygiờ, làm sao bây giờ? Gia đình chị Trương làm sao có thể tri trả tiền thuốc menđắt như vậy!

Còntôi... Tôi có năng lực gì giúp chị ấy, báo đáp chị ấy đây...

“TiểuPhi!” Nghe chị Trương khóc đến tê tâm liệt phế, trái tim của tôi như bị bópchặt, hiện tại... hiện tại... chỉ có hắn có thể cứu con của chị Trương,nhưng... Tôi trăm phương nghìn kế thoát đi, mà giờ.... phải trở về sao? Trở vềcái lồng đó?

“DũngSĩ, con tôi, ba nó, em thực xin lỗi anh !”

“...”

“ChịTrương, chị ở chỗ này chờ em một lát!” Tôi đỡ chị ấy ngồi xuống, đi đến chỗ đểđiện thoại, đứng thật lâu, cuối cùng, tôi cầm lấy điện thoại, vừa muốn bấm mộtdãy số, lại nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng ô tô, trực giác cho tôi biết...chuyện tôi lo lắng đã xảy ra, nhưng lần này điều đó không quan trọng, dù sao,không phải tôi cũng đang muốn tìm hắn sao?

Đặtđiện thoại xuống, tôi nhếch miệng, bình tĩnh xốc bức màn ở cửa lên, bước rasân, quả nhiên nhìn thấy một bóng người cao lớn từ trong chiếc xe đỗ ngoài cổngđi ra.

“DuyệtDuyệt!” Đường Diệc Diễm giương mắt, vừa vặn nhìn thấy tôi đứng trước mặt hắn,khẽ cất tiếng: “Về nhà!”

Đúngvậy, “về nhà!” Tôi về nhà, trở về nhà giam, ngoan ngoãn trở về cùng ĐườngDiệc Diễm, điều kiện là tôi muốn hắn giúp con của chị Trương tìm được tủy thíchhợp, phụ trách tất cả chi phí điều trị, điều này đối với hắn mà nói đương nhiênlà việc nhỏ. Chị Trương kinh ngạc nhìn tôi ngồi vào trong xe, tôi nói với chịấy, sẽ có người đến giúp chị ấy, chị ấy tuy rằng nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn vẫytay với tôi: “Hẹn gặp lại!”

Gặplại? Còn có cơ hội sao? Tôi phiền muộn nhìn ngôi nhà nhỏ nơi tôi đã ở haitháng, cuối cùng, vẫn phải theo ác ma trở về!

ĐườngDiệc Diễm gắt gao nắm chặt tay tôi, tôi không nói gì, hắn cũng không giảithích, giải thích gì đây? Tôi đều biết hết, còn có cái gì mà giải thích? Tất cảđiều này đều là do hắn làm, hắn còn có thể trốn tránh sao?

Tôicười lạnh, không thèm liếc mắt nhìn Đường Diệc Diễm một cái, từ lúc xe khởiđộng cho đến lúc chạy về thành phố tội lỗi ấy, tôi không hề nói chuyện,cũng không nhìn hắn. Xe dừng, tôi ôm con đi thẳng vào nhà, Đường Diệc Diễmcũng không lên tiếng, chỉ đi theo ở phía sau, với hắn mà nói, tôi trở về là tốtrồi, về phần xa cách giữa chúng tôi, ai lại để ý?

“Chuyệnanh đã hứa với tôi, nhất định phải làm được!” Đặt con vào nôi, vú Trương tiếpnhận, dỗ con đi vào giấc ngủ, vì chị Trương, tôi liếc mắt nhìn Đường Diệc Diễmđang tựa ở cửa, dặn dò thêm lần nữa, thật sự là muốn báo đáp chị ấy, vĩnh viễncũng giống như dệt hoa trên gấm, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!

“Anhnói được sẽ làm được!” Hắn là như vậy, không chút lưu tình nói được thì nhấtđịnh làm được!

LúcĐường Diệc Diễm trả lời tôi, hắn có chút đăm chiêu, lặng lẽ nắm tay tôi kéo vềphía phòng ngủ, tôi im lặng đi theo, không phản kháng, mà có thể phản khángsao?

Trở lạiphòng, Đường Diệc Diễm kéo tôi ngồi xuống giường, nhìn tôi, bàn tay nhẹ vuốt vehai má của tôi, một lúc lâu sau, hắn thở dài, buông tay.

Hắnđứng dậy, đi vào phòng tắm, bên trong vang lên tiếng nước ào ào. “Đi tắm rửamột chút trước đã, anh sẽ gọi người làm mấy món em thích ăn!”

Tôicũng đứng dậy, yên lặng đi về phía phòng tắm, không nhìn hắn, chỉ lúc xẹt quathân mình hắn, tôi nói nhanh: “Ăn cái gì cũng như nhau!” Như vậy, cuộc sống còncó gì đáng nói!

ĐườngDiệc Diễm nghe tôi nói, vội nắm chặt tay của tôi, vòng ra sau lưng tôi. Khuônmặt Đường Diệc Diễm nhìn nghiêng mặt có vẻ cô đơn, lát sau, giọng hắn mang theobất đắc dĩ vang lên: “Em... không thể quên đi sao?”

Quên?Quên hắn tàn nhẫn cỡ nào, tuyệt tình cỡ nào ư?

“Anhkhông thấy băn khoăn à? Không biết áy náy sao?” Một chút cũng không có, tuyrằng họ không có quan hệ gì với hắn, nhưng cũng là hai sinh mệnh vô tội vìhắn mà chết!

“Tìnhyêu sẽ biến con người thành kẻ điên!” Cho nên, hắn muốn giành được tình yêu củatôi, thì sẽ hại chết người thân bên cạnh tôi?

“ĐườngDiệc Diễm!” Tôi phẫn hận hất tay hắn ra. “Anh lấy tôi làm cái cớ, không thấyquá gượng ép à? Anh đem tranh đấu của anh áp đặt lên người tôi, anh cảmthấy tôi còn chưa đủ áy náy phải không? Anh thật tàn nhẫn!”

“DuyệtDuyệt!”

“Đừnggọi tôi như vậy, anh làm tôi ghê tởm! Anh mới là người không có trái tim, anhthương tổn người khác cũng không cảm thấy áy náy sao?” Tôi giận dữ rít gào vớihắn, máu lạnh!

“Không,ngoài em ra, không ai có thể làm anh áy náy!” Lúc này mà hắn vẫn còn nói nhưvậy!

“Vậyanh biết rõ tôi sẽ bị tổn thương, anh còn làm thế, ông của anh nói đúng, anhcăn bản chính là một dã thú!”

“DiệpSương Phi!” Đường Diệc Diễm siết chặt tay tôi, tôi giãy dụa, hắn lại gắt gao ômlấy tôi. “Ai cũng có thể trách anh, nhưng chỉ có em là không thể!”

“Tôicàng muốn! Anh là ma quỷ máu lạnh!” Ác ma!

“Vếtthương đau đớn nhất không thể nhìn thấy từ bên ngoài, em biết trong lòng anhkhông đau đớn sao? Có thể sao? Anh chỉ là muốn em luôn luôn ở bên cạnh anh, đóđều là bất đắc dĩ!”

“Bấtđắc dĩ, anh giết hại người khác mà còn nói đó là bất đắc dĩ? Qua Nhan mới có 16tuổi, anh dựa vào cái gì mà phán tội chết cho con bé, còn cô giáo thì sao? Côgiáo đã làm sai cái gì?”

“Vậyanh là cái gì? Anh còn không phải lần lượt coi tôi như công cụ, chỉ đổ thừa côgiáo là người phụ nữ của cậu anh!” Cho nên, hắn đã lợi dụng cô giáo để đả kíchĐường Tỉ Lễ!

“Anh đãnắm giữ Đường thị, Đường Tỉ Lễ căn bản không thể uy hiếp đến anh! Anh còn tànnhẫn như vậy?” Đuổi tận giết tuyệt, Đường Tỉ Lễ vẫn không thấy xuất hiện,có phải là do Đường Diệc Diễm hay không, ai cũng biết!

“Đúng,nhưng ai bảo hắn muốn ám sát anh, ai bảo hắn dám đối xử với em như vậy, ai bảohắn ngay từ đầu dùng Trần Việt Phong đến đối phó anh!” Đường Diệc Diễm cũngrống lên.

Tôingẩn ngơ, hắn... đều biết, biết Đường Tỉ Lễ làm tất cả, cho nên hắn mới trảthù, ngày đó... ngày đó ở bãi đỗ xe, tôi đã nhìn thấy hung thủ cũng là đi gặphắn, ngày đó nhìn thấy Đường Tỉ Lễ sắc mặt khó coi như vậy, là hắn nói gì đóvới Đường Tỉ Lễ, ông ta mới có thể sợ hãi đến thế!

Chonên, chuyện của tôi, Đường Tỉ Lễ muốn quay phim tôi cũng là do Đường Diệc Diễmlần nữa bức bách mà ra, vì tự bảo vệ mình?Cuốn băng kia chỉ là cái cớ để ĐườngDiệc Diễm đối phó với Đường Tỉ Lễ. Ngay từ đầu, hắn đã hạ quyết tâm muốn trảthù Đường Tỉ Lễ!

“Ác ma,ác ma! A!” Đường Diệc Diễm nhanh chóng ngăn chặn miệng tôi, tôi liều mạngné tránh, không muốn hắn gần tôi thêm chút nàonữa, không muốn hắn nhìn thấy tôi!

“A!”Đường Diệc Diễm nhanh chóng đẩy tôi ra, khóe môi bị tôi cắn nát. “Diệp SươngPhi!”

“Anhcút ngay! Cút ngay!” Tôi thuận tay nắm gì đó bên người ném về phía hắn.

“Em khálắm! Định mặc kệ người phụ nữ kia và con của cô ta phải không?” Ngăn không đượctôi, Đường Diệc Diễm rõ ràng biết hắn có lợi thế... Uy hiếp!

Quảnhiên, tôi ngừng tay. Chị Trương! Đúng vậy, hiện giờ, con của chị Trương chỉ cóthể dựa vào sự hỗ trợ của Đường Diệc Diễm! Tôi cắn chặt răng, buông đồ trongtay xuống.

“Bỉổi!”

ĐườngDiệc Diễm nhìn tôi, chậm rãi thong thả bước đến bên cạnh tôi, tôi trừnghắn, áp lực đau đớn và phẫn hận trong lòng.

ĐườngDiệc Diễm yên lặng ôm chặt tôi, run run, nhưng gắt gao.

Tôinhắm mắt lại, Đường Diệc Diễm, tại sao, thứ anh đem lại cho tôi vĩnh viễn chỉcó thương tổn nhiều hơn, chứ không phải hạnh phúc!

Vẫnphải trở lại, vẫn về tới địa ngục! Điều đáng mừng là một tháng sau, chị Trươnggọi điện thoại cho tôi, nói cho tôi biết con chị ấy đã tìm được tủy thích hợp,cảm ơn tôi và Đường Diệc Diễm đã giúp đỡ. Tôi thản nhiên an ủi chị ấy vài câu,cũng không nói thêm điều gì, tôi nghĩ, muốn cho họ sống những ngày an bình, tốtnhất, sau này không nên cùng họ có liên hệ gì. Tôi không thể tưởng tượng được,Đường Diệc Diễm sẽ có biện pháp gì bức bách tôi, tôi không muốn liên lụy đếnhọ. Cho nên, chị Trương, cảm ơn chị đã chăm sóc em, em vô cùng cảm kích, nhưng,sau này, chúng tôi đừng nên gặp lại, bởi vì... Bên người em là một ngườiđàn ông ma quỷ, hắn sẽ tàn nhẫn thương tổn mỗi một người có ơn đối với tôi, emkhông thể... Không thể lại mạo hiểm!