Cấm Tình

Quyển 3 - Chương 17



“Khôngtrách chị, em thật sự không trách chị!” Trước mắt, khuôn mặt của Qua Nhan xuấthiện vô cùng chân thật. Rõ ràng là ở ngay trước mắt, con bé đang cười, thảnnhiên mỉm cười, nhìn tôi bằng vẻ ấm áp, giống như bao lần trước đây con bé vẫnchăm chú nhìn tôi, “Chị, chị vĩnh viễn là chị gái của em. Cho nên em khôngtrách chị, không trách chị đâu!”

Tôigiật thót, nhìn Qua Nhan cười với tôi, buồn bã lắc đầu. Sao có thể, sao có thểkhông trách chị. Là chị, chính chị đã hại chết em, người mà chị quyến luyến sâusắc, ác ma tự tay đẩy em xuống địa ngục. Đừng nói rằng em không trách chị, emhận chị đi! Hãy oán hận chị đi, bằng không, linh hồn của chị sẽ vĩnh viễn khôngđược giải thoát, Qua Nhan, em hận chị đi, nguyền rủa chị đi!

Nhưngđừng tha thứ cho chị, là chị đã kết liễu sinh mệnh tuổi trẻ của em ở tuổi mườisáu, là chị... tất cả mọi sai lầm đều do chị!

Đều làchị mang đến điềm xấu, chị vô tình thương tổn, lại mang trên lưng một thân nợmáu, chị biết phải hoàn trả thế nào đây, làm thế nào mới có thể trả hết?

“QuaNhan!” Tôi muốn tiến lên, vươn hai tay muốn chạm đến khuôn mặt xinh đẹp kia,nhưng vẫn chỉ có khoảng không trống rỗng. Qua Nhan chân thật như vậy, chân thậtlàm cho người ta muốn chạm vào...

“QuaNhan, Qua Nhan!” Tôi không ngừng gọi con bé, hai tay vươn mạnh ra, nhưng tạisao, gần đến như vậy, rõ ràng như thế, tôi vẫn không thể chạm tới. “Qua Nhan,Qua Nhan!” Tôi vội vàng gọi, càng muốn chặt chẽ bắt lấy, lại càng cảm giác vôlực. Dần dần, hình dáng của Qua Nhan bắt đầu mơ hồ, thậm chí ngũ quan trên mặtcũng bắt đầu biến hóa, giãn ra, kéo dài, vặn vẹo... rồi chậm rãi biến thành mộtkhuôn mặt khác, một khuôn mặt đầy u oán!

“Cô...cô giáo!” Tôi nghiêng người, trước mặt, cô giáo đang nhìn tôi, cái gì cũngkhông nói, trong mắt chứa đầy sự ảm đạm và cô đơn, đủ để lòng tôi băng hàn.Đừng, đừng nhìn em tàn nhẫn như vậy! Đừng, không! Cầu xin cô, em xin cô! Tôilui về phía sau, thân mình vốn dĩ đang run rẩy lại bắt đầu kịch liệt chớp lên,tựa như lá mùa thu sắp rụng.

Côgiáo, đừng nhìn em như vậy, không! Cầu xin cô, em xin cô...

“DuyệtDuyệt, Duyệt Duyệt...”

Ai? Còncó ai... Còn ai gọi tôi như vậy nữa...

Làmộng?

Phútchốc cả kinh, tôi chậm rãi mở mắt ra, trước mặt vẫn là bóng tối hư ảo, ĐườngDiệc Diễm lo lắng nhìn tôi, tay hắn đặt lên má tôi, vỗ nhẹ. Tôi cảm giác đượctrên mặt một trận lạnh lẽo, khóe mắt vẫn còn ẩm ướt.

Thật làmộng, thì ra ngay cả khi ngủ, cơ thể cũng sẽ khóc, cũng sẽ áy náy!

Trướcmắt, Đường Diệc Diễm vẫn nhìn tôi, ánh mắt lộ ra nỗi ưu thương khôn kể, tay hắnvuốt hai má tôi, miệng khẽ lẩm bẩm tên tôi.

Bỗngnhiên tôi rất muốn biết, lúc hắn ngắm nhìn tôi ngủ sẽ như thế nào? Đau khổ, tuyệtvọng, hay là...

Nướcmắt lại không khống chế được mà rơi xuống, lan tràn càng ngày càng dữ dội!

“Khôngđược khóc!” Hắn dùng ngón cái hung hăng lau đi nước mắt của tôi. Có lẽ hắn đangvô lực phát hiện ra bản thân mình đã không thể mang lại niềm vui cho tôi, lạithay đổi một cách thức khác để ngăn cản nước mắt của tôi, là đe dọa sao? Lầnnày lại định dùng cái gì đến uy hiếp tôi? Nhưng tôi còn có thể khống chế sao?Tôi còn khống chế nổi cơ thể đang sầu bi không nói nên lời này sao?

Tôi đauđớn nhắm mắt lại, hiện tại, nhìn thấy hắn, cảm giác được hơi thở của hắn ở bênngười, chính là sự tra tấn bi thương nhất dành cho tôi. Tôi biết đối mặt nhưthế nào, như thế nào với cái mà hắn gọi là yêu. Hắn lấy tình yêu làm cái cớ đểđeo lên lưng tôi những gông xiềng nặng trịch, hắn muốn tôi cũng giống như hắn,chịu sự dày vò trong lò lửa của địa ngục, suốt đời không được cứu thoát!

“Mở tomắt, nhìn anh, nhìn anh đây!” Thân mình bỗng nhiên bị một lực mạnh mẽ làm choloạng choạng, tôi vô lực nức nở, không chịu mở mắt, trong lòng là sự rối rắmcùng nỗi đau đớn tột cùng. Vì cái gì tôi còn chưa ngừng thở, vì cái gì còn cóthể sống ở trên đời này, vì cái gì…

“Mởra!” Tiếng của Đường Diệc Diễm gần như biến thành gào thét, hơi thở của hắn trởnên hỗn loạn, tôi bị hắn ôm vào trong ngực, gắt gao như vậy, nhưng vẫn chỉ cómột cơ thể đã muốn chết lặng, tâm lại càng xa cách, không thể cùng xuất hiện.

“DuyệtDuyệt, Duyệt Duyệt...” Đường Diệc Diễm không ngừng lẩm bẩm bên tai tôi, hắn đauđớn, cho dù đang gắt gao ôm tôi, hắn cũng cảm giác được lực bất tòng tâm cùngcảm giác xa cách. Hắn có thể khống chế cơ thể của tôi, nhưng trái tim, trái timđã sớm thu lại, ngay cả tôi cũng không có cách nào chạm đến. Cùng nhau chờ đợimột ngày nào đó được giải thoát, hoặc là cho đến tận lúc chết!

“Anhsai rồi, anh sai rồi, Duyệt Duyệt.... Anh sai rồi, đừng... đừng đối xử với anhnhư vậy... xin em!” Tiếng nghẹn ngào của Đường Diệc Diễm truyền đến bên tai,mang theo cả sự khổ sở không thể kìm nén: “Anh sai rồi, anh sai lầm rồi...”

Muộnrồi, tất cả đều đã muộn! Người chết không thể sống lại, trái tim bị tàn phácũng không thể chữa trị, tôi đờ đẫn để mặc hắn ôm chặt tôi, môi hắn run run bồihồi áp lên cánh môi của tôi. Cảm giác lạnh lẽo, cho dù nhiệt tình đến thế nàocũng chẳng thể khơi mào trái tim đã nguội lạnh của tôi!

“DuyệtDuyệt, em nhìn anh đi, đừng tàn nhẫn như vậy, không!” Đường Diệc Diễm tiếp tụcnói, cổ họng khó khăn nuốt xuống, đôi ngươi tinh tường nhìn tôi chằm chằm.“Duyệt Duyệt, anh yêu em, anh yêu em... Đừng... như vậy... Không cần!” Đầu hắnvùi vào cổ tôi, tôi vẫn bất động, ánh mắt trống rỗng mở to, không có tiêu cự,mặc hắn kêu gọi đến thế nào, tôi cũng không có phản ứng.

Tôi đãmuốn là một khối cơ thể chết lặng, tâm đã chết, thể xác cũng không muốn đau khổsống ở trên thế giới này. Cùng nhau chịu dày vò đi!

Muộnthật rồi, tất cả đều quá muộn!

“Tôi đãkhông còn yêu anh!” Không dám yêu, cũng không thể yêu!

oOo

Tôi đờđẫn đứng ở hoa viên rộng lớn của Đường trạch, vườn hoa được xây đắp bằng tiềntài này quả nhiên là sắc màu rực rỡ, mùi hoa vương vấn khắp xung quanh. Muônhoa đua nở, lại là... mùa xuân sao? Ngày hiệp định thật đúng là mau! Một nămmới lại đến, nếu con người cũng giống như bốn mùa, không ngừng mà luân hồi lặplại… Rõ ràng biết sẽ phát sinh tất cả nhưng lại vô lực đi ngăn cản, như vậy cóphải càng thêm thống khổ hay không? Ngay từ đầu, đã biết rõ người đàn ông bênngười không phải là nhân vật tầm thường. Hắn lớn lên trong môi trường chỉ toàntranh đấu, sớm đã thành thói quen nhược nhục cường thực với những quy tắc tànkhốc. Tôi có thể nói, Đường Diệc Diễm hôm nay làm tất cả đều là bởi vì bản năngcủa hắn sao? Hắn là vì sinh tồn, mang theo tư tưởng gốc rễ, có thể nói hắn saisao? Làm sai ư? Người sai vốn dĩ là tôi, tôi không có tư cách trách bất cứ ai,tất cả đều do tôi, tính cách yếu đuối, do dự hết lần này đến lần khác, liên tụchoang mang, cho nên mọi việc mới đi đến bước đường ngày hôm nay. Ba mạng ngườivô tội đã mất, họ không phải do tôi giết, nhưng đều vì tôi mà chết. Cả đời này,tôi sẽ không được cứu rỗi, cho dù là trả bằng tính mạng, tôi vẫn không trả đủ?

Hiệntại, chúng tôi đã gần như hai người xa lạ, không cùng xuất hiện. Hắn không cònthường xuyên trở về Đường trạch nữa, cho dù trở về, cũng không cùng tôi đồnggiường, tôi tựa như một người lạ ở cùng hắn dưới một mái nhà. Tình yêu, làm chochúng tôi vốn dĩ là xa cách mà xích lại gần nhau, nhưng thương tổn lại làm chochúng tôi rời xa nhau, khoảng cách, thậm chí so với lúc đầu còn y nguyên!

Cứ nhưvậy, hắn thà đem nhốt tôi trong căn phòng “thủy tinh” đầy hoa lệ, cũng khôngchấp nhận trả tự do cho tôi, giống như hắn đã từng nói, cho dù tôi có hối hận,hắn cũng sẽ không buông tay. Thực ra tôi không hối hận, tôi yêu hắn, vẫn luônyêu hắn, nhưng... Cũng chính bởi vì hắn làm ra chuyện như vậy, khiến cho tôivứt bỏ tư cách yêu hắn. Tôi không thể tìm được lý do để thuyết phục bản thântiếp tục yêu kẻ đã gián tiếp hại chết bạn bè của tôi, đẩy tôi rơi vào vạn kiếpbất phục. Thứ duy nhất chúng tôi còn lại, chỉ có thể là tra tấn, tra tấn lẫnnhau đến tận lúc chết!

“Phunhân...” Chú Lý bỗng nhiên vội vàng chạy tới, lo lắng gọi tôi: “Thiếu gia...Thiếu gia...”

Lòngtôi cả kinh! Đường Diệc Diễm!

Đi theochú Lý đến phòng khách, mùi rượu nồng nặc lập tức sộc thẳng vào mũi tôi, trảirộng mỗi một góc phòng. Trong phòng khách, nơi nơi đều là một mảnh hỗn độn, tấtcả mọi người sợ hãi đứng một bên, kinh hoàng nhìn người đang phẫn nộ kia.

“Toànbộ cút hết cho tôi, cút cho tôi!” Đường Diệc Diễm đưa lưng về phía chúng tôi,quơ loạn xạ, bất kể là vật quý giá gì đó đều bị hắn xem như công cụ để pháttiết, đồ sứ, bình hoa, bàn, ghế dựa... Tiếng thủy tinh rơi vỡ không ngừng vanglên, hắn muốn làm gì? Ngay cả nơi này hắn cũng muốn hủy hoại sao?

Tôinhíu mi, người làm vừa thấy tôi tiến đến, đều dùng ánh mắt xin giúp đỡ nhìntôi.

“Phunhân...”

“Để tôiđến xử lý đi!” Tôi bình tĩnh khoát tay, thở dài, bước về phía Đường Diệc Diễm.

“Tôibảo các người...” Đường Diệc Diễm nhấc bình hoa bằng gốm sứ định ném tới, hắnxoay người, nhìn rõ ràng người đang đứng trước mặt là tôi, tay lập tức dừnglại, lạnh lùng cười, đau thương: “Thì ra là Đường phu nhân đấy à!”

“ĐườngDiệc Diễm, anh đừng làm người khác khó xử!” Hắn định làm cái gì, tới nơi nàyphát tiết sao? Tuy rằng đây là nhà của hắn, hắn muốn phá thì phá, nhưng tại saolại muốn ở ngay trước mặt mọi người? “Tinh Vũ vừa mới ngủ, anh sẽ đánh thứcthằng bé!”

“TinhVũ... Em nói đến con anh sao?” Đường Diệc Diễm buông bình hoa, nhìn tôi. “Đúngvậy, anh có bà xã, còn có con trai, không phải sao? Anh rất hạnh phúc!” Thânmình hắn khẽ lay động, mùi rượu lại theo người hắn tản ra, cánh tay đong đưa,làm cho người ta choáng váng.

“Đi...Tỉnh táo một chút!” Tôi thản nhiên bỏ qua ánh mắt của mọi người, thấy hắn dườngnhư sẽ không tiếp tục nổi điên nữa, tôi xoay người muốn đi, tay hắn lại mạnh mẽtúm chặt lấy cánh tay của tôi, lực không nhẹ. “Em đi đâu, em là bà xã của anh,không phải nên hầu hạ anh sao?”

ĐườngDiệc Diễm quật cường kéo tôi qua, gắt gao túm lấy. Hắn làm sao vậy? Mượn rượugiả điên? Tôi khó xử nhìn người làm trong phòng, thỏa hiệp, ngừng giãy dụa, vẫnlà dụ hắn đi nghỉ ngơi, sau đó để người làm dọn dẹp nơi này một chút vậy!

“Lênlầu thôi!” Tay tôi chuyển qua đỡ lấy thân mình lảo đảo của hắn, Đường Diệc Diễmphức tạp nhìn tôi một cái, trong mắt không biết là thanh tỉnh hay mê loạn,nhưng thật ra vẫn rất hợp tác theo tôi lên lầu. Tôi đỡ hắn đi về phía phòng ngủcho khách, hiện tại, hắn chỉ cần về nhà là sẽ ở tại căn phòng đó.

“Đi vàotrong đó làm gì!” Đường Diệc Diễm phản ứng rất dữ dội, vội dừng bước. “Em cònmuốn đuổi anh đi sao? Phải không?”

Tôiđuổi hắn? Có sao? Rõ ràng là chính hắn tự mình chuyển qua đó ở. Nhưng tôi cũngkhông phản bác, lúc này đầu óc hắn không tỉnh táo, nói cũng vô dụng, vì thế tôixoay người, lại đỡ hắn về phòng ngủ!

ĐườngDiệc Diễm vừa nằm xuống giường, thân mình tôi còn chưa kịp đứng thẳng, hắn đãduỗi tay ra, đem tôi kéo lại, áp lên người hắn.

“ĐườngDiệc Diễm!” Tôi giãy dụa muốn đứng lên, hắn lại không chịu buông tay. “Anh muốnem ngủ cùng với anh!”

“Anh...uống rượu!” Tôi cố hết sức ngăn chặn bàn tay không an phận của hắn.

“Khôngcó...”

“Anh điđường còn...”

“Anhnói không chính là không có!” Đường Diệc Diễm lập tức bị kích khởi tính tình,thân mình vừa lật, tôi đã vững vàng nằm dưới thân hắn. Hơi thở cực nóng của hắnxuy phất trên mặt tôi, tay đặt bên tai tôi. “Anh không uống rượu, có cần anhchứng minh không?” Hắn vừa nói xong, tôi cảm giác được hạ thân của hắn gắt gaoép chặt tôi, là xúc giác quen thuộc. Hai tai tôi đỏ bừng, nhắm mắtlại. “Không cần... Đừng như vậy!” Vẫn là làm người xa lạ đi! Không cầntiếp tục dây dưa liên lụy!

“DuyệtDuyệt... Duyệt Duyệt...” Hơi thở của Đường Diệc Diễm trở nên dồn dập, tay hắnvuốt hai má của tôi, chăm chú nhìn tôi, cổ họng không ngừng lăn lộn: “DuyệtDuyệt...” Hắn ôm chặt lấy tôi. “Anh không thể không có em, anh không thể đốimặt với việc mất em, anh sợ, sợ em nói không còn yêu anh, tàn nhẫn quá!” Cuốicùng, thanh âm của hắn biến thành nức nở, tôi cảm giác được thân mình trênngười run run , Đường Diệc Diễm buộc chặt hai cánh tay ôm tôi.

Nỗi đautrong lòng lại nặng nề xẹt qua miệng vết thương, tôi mở mắt, không cần phải nhưvậy, muốn như thế nào anh mới có thể hiểu được, chúng ta không phải yêu haykhông yêu, mà là… Hai mạng người, chúng ta phải vượt qua như thế nào, từ bỏ thếnào?

“DuyệtDuyệt!” Đường Diệc Diễm ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt như mong đợi. “Anh biết, emyêu anh, em còn yêu anh! Đúng không?” Khi hắn nói hai chữ cuối cùng, thái độ lànhẹ nhàng mà đấu tranh, thật cẩn thận.

Đúngvậy, em còn yêu anh, nên chết còn yêu anh!

“Đường DiệcDiễm, tôi mệt mỏi, không muốn tiếp tục dây dưa nữa!” Tôi cố nén sự rối rắmtrong nội tâm, lạnh lùng mở miệng.

“DuyệtDuyệt...” Hắn không cam lòng, hắn rõ ràng cảm giác được, Đường Diệc Diễm khôngchịu bỏ qua: “Duyệt Duyệt! Duyệt Duyệt!”

“Thậtsự, thật sự không yêu, không yêu!”

“Emthật độc ác!” Đường Diệc Diễm chống thân mình, nhìn chằm chằm ánh sáng loé ratrong mắt tôi. “Em độc ác quá, Diệp Sương Phi, vì cái gì? Vì cái gì lại lừa dốilòng mình nói không yêu anh, em không mệt mỏi sao? Em không đau khổ sao?”

Đauđớn, khó chịu, nhưng đáng lắm, tôi đáng phải sống như vậy!

“Khôngphải, em còn yêu anh!” Đường Diệc Diễm thấy tôi đờ đẫn không mở miệng, bỗngnhiên giống như nổi điên hôn tôi, ý đồ muốn gợi lên nhiệt tình trong tôi, taykhông ngừng ở trên người tôi co quắp âu yếm. “Không, sẽ không, em còn yêu anh,yêu anh...”

Có cáigì đó lạnh lẽo rơi trên mặt tôi, có giọt lệ nào đó đánh vào mi mắt tôi, tụ lại,thấm ướt lông mi, sau đó hoà vào trong mắt tôi, bao vây dòng nước mắt sắp trànxuống của tôi. Đường Diệc Diễm bất khả tư nghị nhìn tôi, nước mắt rơi xuống,hắn cười, nặng nề cười: “Em nói đi, Diệp Sương Phi, nói em yêu anh, nói đi! Emhãy nói đi!”

Nói cáigì, nói cái gì, nói tôi có bao nhiêu đau khổ sao? Nói tôi có bao nhiêu mơ hồsao, nói tôi...

“Tôihận anh!”