Cấm Tình

Quyển 3 - Chương 13



Hoảngloạn trở lại Đường trạch, ngoại trừ chú Lý lo lắng hỏi tôi đi đâu, dường nhưkhông có điều gì khác thường. Đường Diệc Diễm cũng chưa trở về, hình như vẫnđang trong cuộc họp hội nghị, cho nên lúc tôi bỏ đi, chú Lý cũng không gọi điệnthoại đến.

Tôi chỉthản nhiên nói với chú Lý rằng đi gặp một người bạn cũ, nhất thời hưng phấn nênquên. Nếu Diệc Diễm có hỏi, tôi sẽ nói là bị rơi điện thoại. Tôi sợ anh lo lắngnên mới dùng di động của chú Lý gọi cho anh, chú Lý cũng ngầm đồng ý, dù anh cóphát hiện ra một chút không thích hợp, nhưng tôi hiện tại vẫn bình an đứng ởchỗ này. Dù gì đi nữa, vì muốn bo bo giữ mình, vì không thích phức tạp, anhcũng đành chấp nhận lời nói của tôi.

Sắp xếpổn thoả mọi việc, tôi đi đến phòng ngủ của Tinh Vũ xem thằng bé, sau đó mệt mỏitrở về phòng. Đi vào phòng tắm, tôi lại tắm rửa kĩ càng một lần nữa, khôngngừng dùng sữa tắm chà sát, cho đến khi làn da trở nên đỏ hồng, đến khi xácđịnh trên người không còn hương vị xa lạ ghê tởm, tôi mới chậm rãi cuộn mình ởtrên giường, ngửi được mùi hương quen thuộc xung quanh mới yên tâm thở ra,nhưng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi xuống. Không chỉ vì vừa mới trải qua nỗi khuấtnhục và khủng hoảng, mà còn vì trong lòng càng ngày càng không thể bình ổn sựbất an. Hình như tôi đang nhìn thấy hạnh phúc bắt đầu từ cơ thể tôi tách ra,phiêu đãng, càng ngày càng xa, khiến cho tôi dù có duỗi tay dài đến đâu, nó vẫnvô tình theo những khe hở trốn mất. Tất cả đều bất lực như vậy!

“DuyệtDuyệt, tất cả sẽ không chấm dứt, tất cả sẽ không dễ dàng chấm dứt như vậy đâu!”

Khi sựmỏi mệt bắt đầu đột kích, trong đầu tôi bỗng nhiên hiện lên câu nói của GiangMinh, nó giống như ma chú quanh quẩn trong não tôi, chậm rãi khuếch tán. Đâycũng là lần đầu tiên, tôi ngay cả một chút khí lực tỉnh táo để xem lại cũngkhông có, xụi lơ nằm trên giường, mơ mơ màng màng ngủ...

Khôngbiết qua bao lâu, trong phòng bỗng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng chậmchạp. Tôi tỉnh, nhưng cũng không muốn mở to mắt, hai chân bất giác co lên, gậpvề phía trước ngực, ngón tay túm chặt chăn đệm, cảm giác có chút ánh sáng củađèn khẽ loé lên, sau đó có tiếng nước vang lên trong phòng tắm. Diệc Diễm đãtrở lại, tôi hơi hơi mở mắt ra, liếc nhìn kim đồng hồ trên tường đang chỉ mườihai giờ hơn, đã trễ thế này rồi sao? Mỗi ngày, anh đều vất vả như vậy ư?

Khôngbiết có phải vì bất an không ngủ được hay không, đầu óc tôi có chút đần độn,một động tác rất nhỏ đã tác động làm đau nhức khắp tứ chi, tôi lơ đãng thoángnhìn vùng bị sưng đỏ chỗ khuỷu tay, đó là vết thương lúc tôi giãy dụa... Tôinhanh chóng đưa tay vào trong chăn, bao bọc khắp người, lúc này, đèn phòng tắmchợt tắt, lòng tôi run lên, vội nhắm chặt mắt lại. Bây giờ tôi không có dũngkhí đối mặt với Diệc Diễm, càng sợ bị nhìn thấu sự chột dạ của bản thân mình. Nếunhìn anh, tôi sẽ nhịn không được mà bật khóc, Diệc Diễm biết, nhất định sẽ giậnchó đánh mèo tất cả mọi người, tất cả những người vô tội. Vốn dĩ, hạnh phúc củachúng tôi chính là được tạo lập trên sự hy sinh của người khác, tôi không muốntiếp tục mang trên lưng sự áy náy!

Một látsau, tôi cảm giác được giường hơi lõm xuống, mùi sữa tắm trên người Đường DiệcDiễm lan đến mũi tôi, bàn tay ấm áp của anh tuần tra tới lui trên hai má củatôi. Cuối cùng, môi anh nhẹ nhàng chạm lên trán tôi, cảm giác cực nóng làm chotai người ta cũng phải nóng lên theo. Ngón tay anh xẹt qua cánh môi của tôi,giây tiếp theo, giường lại giật giật, anh không nằm xuống mà là đứng dậy, nhẹnhàng mở cửa phòng ngủ. Tôi lén lút quay đầu, gian phòng nhỏ liên thông vớiphòng ngủ toả ra một chút ánh sáng mỏng manh, chỉ cần tôi ở nhà, Diệc Diễm đềucó thói quen ở đó làm việc.

Nhưngmuộn như vậy rồi, anh còn không nghỉ ngơi sao? Mọi khi tôi đều sớm ôm con đivào giấc ngủ, căn bản không rõ Đường Diệc Diễm nửa đêm còn làm việc, đèn trongphòng mở ánh sáng rất yếu, cẩn thận nghe mới có thể cảm nhận được những âmthanh “xoát xoát” lật giở văn kiện và tiếng gõ bàn phím rất nhỏ. Tất cả đều mềmnhẹ như vậy, anh không muốn quấy rầy tôi!

Mắt tôitrống rỗng nhìn lên trần nhà, mặt gương chỉ còn in lại bóng đen của một mìnhtôi, nhớ tới đêm tân hôn...

DiệcDiễm, thật sự rất muốn tất cả cứ dừng lại như vậy, không cần tranh đấu, khôngcần nghĩ…

Khóemắt dần ẩm ướt, tôi lén lút lau đi, dễ dàng rơi lệ như vậy, có phải muốn nóirằng đã đem nước mắt của cả một đời người lưu xong rồi, sau nãy chỉ còn lạicười vui?

DiệcDiễm... Chúng ta sẽ có tương lai sao? Có sao?

oOo

Ngày đóqua đi, lại qua vài ngày nữa, trong lòng vốn dĩ buộc chặt lại bởi vì không cógì khác thường mà dần dần lơi lỏng. Tuy rằng lời Giang Minh nói vẫn không ngừngquanh quẩn, nhưng tôi vẫn cố khuyên bảo chính mình, có lẽ đó chỉ là một hìnhthức phát tiết của hắn. Về phần Đường Tỉ Lễ, hắn không hề xuất hiện, gần nhưhoàn toàn biến mất. Sự nghi hoặc làm cho tôi hoang mang không thôi, nhưng từngngày trôi đi, tôi trở nên càng cẩn thận so với trước kia, căn bản không hề đira ngoài. Muốn đi cũng cố hết sức đi cùng Diệc Diễm. Sau khi trải qua chuyệnnhư vậy, tôi muốn bảo vệ thật tốt cho bản thân mình và con. Đó cũng chính làgiúp Diệc Diễm san sẻ ưu sầu , tôi không muốn mình trở thành gánh nặng, thànhchướng ngại vật của anh. Dù sao, anh thật sự rất vất vả!

Cho nênmỗi ngày cứ như vậy hoảng loạn qua đi, tuy rằng rất do dự, nhưng ít nhất cũngđược bình tĩnh, cho đến khi...

“Lễtang?” Tôi không thể tin nói khẽ vào điện thoại, những thanh âm bi thương đứtquãng ở đầu bên kia vang lên. Trong đầu tôi là một mảnh đục ngầu, không thể nàotin được, dại ra ngồi ở sô pha, tôi... Đây là di động của cô giáo, cũng làngười thân của cô, người phụ nữ đó nói cho tôi biết... nói cho tôi biết côgiáo... đã qua đời!

Đấttrời như xoay chuyển, sao có thể, sao có thể... Nước mắt bất giác chảy xuống,tôi nghẹn ngào hỏi địa chỉ, lập tức ngắt điện thoại. Muốn tôi phải chấp nhận,phải tin tưởng như thế nào đây? Cô giáo... cô giáo đã qua đời?

Sao cóthể, sao có thể! Sao có thể khiến tôi tin một sinh mệnh vẫn đang sống bỗngnhiên không còn? Không phải lần đầu tiên đối diện với cái chết, là vì thân nhânbên cạnh đã mất đi không ít, trái tim dường như đã trở nên chết lặng. Vậy màkhi tôi nhìn chăm chú vào di ảnh của cô giáo trên dàn tế lễ, tim giống như bịdao cắt, nước mắt rốt cuộc cũng không kìm được mà rơi xuống. Trong khung ảnh,khoé miệng của cô vẫn nở nụ cười như trước đây, vậy mà cơ thể đã lạnh lẽo nằm đó.Đây... vẫn là người mới mấy hôm trước còn vui sướng nói với tôi, sẽ cùng ngườiâu yếm xa chạy cao bay sao? Giờ phút này, vì cái gì cô lại lạnh băng nằm ở nơinày? Vì cái gì lại đột nhiên như vậy? Vì cái gì?

“Diệptiểu thư!” Tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên sau lưng, tôi xoay người, người phụ nữtrước mắt này tôi chưa từng quên, là chị của cô giáo, cũng là mẹ của ViệtPhong, tôi và bác ấy đã gặp mặt nhiều năm trước, đúng vào ngày Việt Phong quađời.

Khôngthể tưởng tượng được, chúng tôi lại gặp lại nhau, vẫn châm chọc là đều vì thânnhân rời đi.

“Bácgái!”

“Là bácgọi điện cho cháu, Khinh nhi lúc sắp chết có dặn bác, nhất định phải giao thứnày cho cháu!” Dứt lời, bác gái rút ra một phong thư đưa cho tôi.

“Tạisao... sao lại đột ngột như vậy?” Tôi dại ra tiếp nhận phong thư, gắt gao niếttrong tay, miệng không ngừng nỉ non. Muốn tôi phải tin tưởng như thế nào đây,đột nhiên lại...

“Khinhnhi... là tự sát!” Trong mắt bác gái hiện lên một tia bi thương, giọng run run.

“Tựsát?” Tôi trừng lớn mắt, tự sát?

“Bácgái, bác có biết cô giáo tại sao lại...”

“Khinhnhi cái gì cũng không nói... Cho đến lúc chết cũng không nói... Chỉ không ngừngxin lỗi bác...” Bác gái vừa nói xong đã nghẹn ngào không ra lời, con trai khôngcòn, bây giờ ngay cả cô em ruột duy nhất cũng... Người đau khổ nhất lúc này hẳnlà bác ấy!

“Bácgái, bác đừng quá đau buồn!” Tôi đau lòng ôm bả vai của bác. Cháu xin lỗi, bácgái, cháu vẫn không kịp nói với bác, cháu xin lỗi, là cháu... Việt Phong là vìcháu mới... Nhưng cháu lại không có dũng khí nói cho bác, chỉ có thể ở tronglòng giải thích với bác, cháu xin lỗi, vô cùng xin lỗi!

Cháu đãhại chết con trai bác, hiện tại, cô giáo lại lìa trần, sẽ không...

Liệu cógì liên quan đến tôi hay không? Tôi quả thực không dám tưởng tượng.

Ở linhđường an ủi bác gái một hồi, Diệc Diễm lại gọi điện thoại tới. Tôi không muốnlàm anh lo lắng, đành phải từ biệt bác gái. Trước khi đi tới cửa, một cô béchạy đến đưa cho tôi một chiếc hộp, không đợi tôi kịp hiểu, cô bé đó đã chạynhanh như chớp, đây là...

“ChúLý, về nhà đi!” Vào trong xe, tôi nói với chú Lý, nhìn bóng dáng cô đơn của bácgái đứng lặng bên ngoài cửa xe, trong lòng tôi dâng lên một trận chua xót, nhắmmắt lại, gắt gao nắm chặt phong thư trong tay. Do dự một lát, tôi vẫn quyếtđịnh mở ra xem, những nét chữ xinh đẹp hiện ra trước mắt tôi.

“TiểuPhi!

Khi emđọc được những dòng thư này, cô nghĩ, cô đã ở trên thiên đường chúc phúc choem. Thực ra, không biết cô như vậy có thể lên thiên đường được không? Tiểu Phi,cô xin lỗi, mấy năm nay thật vất vả cho em. Cô tự cho là đã xem em như ngườithân, nhưng ngay cả nỗi khổ trong lòng em, cô một chút cũng không cảm nhậnđược. Người ích kỷ nhất chính là cô, cho nên hãy buông tất cả đi, đau khổ hãyđể một mình cô nhận, để cô mang theo sự đau thương và áy náy này vĩnh viễn rờiđi, vĩnh viễn mai táng đi!

TiểuPhi, phải hạnh phúc em nhé!

GìKhinh tuyệt bút.”

Đâylà... Cô giáo đã biết cái gì sao? Tôi run run cầm bức thư, nước mắt từng giọtrơi xuống mặt giấy, thấm nhoè cả chữ. Những dòng chữ của cô giáo đều là ưu sầuvô hạn. Tôi thậm chí có thể tưởng tượng được cô đã khóc rống như thế nào khiviết xong bức thư ngắn này. Nhưng mà cô đã biết bao nhiêu, tại sao cô có thểbiết được? Vì cái gì... Vì cái gì muốn tự sát? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tạisao cô lại lựa chọn con đường này? Cho dù cô đã biết chuyện của Việt Phong, vậyĐường Tỉ Lễ thì sao? Đúng vậy, trong lễ tang, tôi cũng không nhìn thấy Đường TỉLễ, hắn đã biến đâu rồi? Tất cả đều hỗn loạn không chịu nổi, tôi đau đớn tựavào lưng ghế, nhắm mắt lại, cô giáo... tại sao nghĩ không thông suốt, tại saolại đột ngột như vậy!

“Thiếuphu nhân!” Chú Lý lo lắng liếc nhìn tôi qua gương chiếu hậu, tôi lắc lắc đầuthở dài: “Cháu không sao, chú Lý, về nhà không cần nói cho thiếu gia, cứ báorằng cháu chỉ đi tham dự tang lễ của một người bạn!”

Chú Lýco quắp nhìn tôi một cái, thong thả gật đầu.

Tôibỗng nhiên nhớ còn có chiếc hộp, lại vội vàng mở ra.

Một cáiđĩa? Tôi nhìn bên trong loé lên ánh sáng gì đó, đúng là đĩa, cái này... còn kèmtheo một bức thư.

Tôi bócra, một dòng chữ được viết to: “Tôi nói rồi, chúng ta còn gặp lại!”

GiangMinh! Tôi vo tờ giấy lại. Đúng rồi, chuyện của cô giáo liệu Giang Minh có liênquan đến không, hắn cố ý nói cho cô giáo sự thật về cái chết của Việt Phong,sau đó cô giáo cảm thấy áy náy nên...

Nhưngsự tình chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Có thể ư? Có lẽ, mọi đáp án sẽ có ngaytrong chiếc đĩa này. Tôi gắt gao cầm chặt trong tay, giống như khoai lang nóng,bên trong... bên trong... Tôi sợ hãi, nhưng lại không đủ dũng khí mở nó ra, bởivì tôi cảm giác được, cảm giác được vô cùng sâu sắc, chỉ cần nhìn thứ này, tấtcả sẽ không còn giống nhau, tất cả sẽ long trời lỡ đất, tất cả lo lắng sẽ trởthành sự thật, tôi thật sự có thể mặc kệ sao? Có thể sao?

Trở lạiĐường trạch, Diệc Diễm hôm nay trở về rất sớm, vừa thấy tôi vào cửa, lập tức từsô pha đi tới nắm lấy tay tôi. “Bà xã, sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”

Tôi mệtmỏi lắc đầu, ngả thân mình vào lòng anh. “Diệc Diễm, em mệt mỏi quá, muốn nghỉngơi một chút!”

“Được,chúng ta trở về phòng!” Đường Diệc Diễm đỡ tôi trở lại phòng ngủ. Ngay cả khithân thể tôi đã nằm trong chăn bông mềm mại, sự lạnh lẽo trong lòng vẫn khôngcó một chút ấm áp. Cho dù tôi không ngừng vùi vào trong vòng ôm của Diệc Diễm,cảm giác rét lạnh vẫn cùng với máu lan tràn khắp tứ chi.

Trongchiếc đĩa kia rốt cuộc có cái gì? Mà Giang Minh, hắn muốn làm cái gì? Làm cáigì đây?

Baonhiêu nghi hoặc, bao nhiêu lo lắng làm tôi thật sự mỏi mệt không chịu nổi, ngănkhông được cảm giác kiệt sức xâm nhập, tôi nặng nề ngủ trong lòng Diệc Diễm,chỉ mơ mơ màng màng cảm giác được anh ôm sát cơ thể tôi, nhẹ nhàng dựa vàongười tôi. Nếu, vẫn tiếp tục như vậy, thật là tốt biết bao! Vẫn như vậy!