Cấm Tình

Quyển 3 - Chương 12



“Vũ,con xem, cái này được không?” Tôi cầm lấy một món đồ trên kệ đùa với Tinh Vũ,con ở trong lòng tôi cười “hì hì” , bàn tay mũm mĩm nghịch ngợm cầm lấymón đồ chơi trong tay tôi. Hôm nay, khó có cơ hội đưa Tinh Vũ ra ngoài, nhưngtôi vẫn không quên dặn trước với Diệc Diễm, lúc ra khỏi cửa, chú Lý vẫn đitheo chúng tôi. Tuy rằng không rõ tại sao Diệc Diễm phải phòng bị như vậy,nhưng ít nhất cũng không giống những người khác, ra khỏi nhà là mang theo mườimấy người bảo vệ, thật đúng là khoa trương!

Đi dạomột lát, tôi mua cho Tinh Vũ không ít đồ, thực ra vẫn hy vọng Diệc Diễm có thểcùng đi, một nhà ba người chúng tôi đi dạo... Như vậy mới là hạnh phúc thực sự!

NếuDiệc Diễm chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, như vậy... Chúng tôi cóthể sẽ hạnh phúc hơn hay không? Ha ha ha, tôi suy nghĩ cái gì vậy, con ngườikhông nên qúa tham lam, hiện tại, tôi không phải đã có hạnh phúc mà rất nhiềungười mong muốn có được hay sao? Tuy rằng... có chút bất an, nhưng... thời khắcvui vẻ vẫn rất nhiều, không phải sao?

Chú Lýđón lấy một đống lớn “chiến lợi phẩm” trong tay tôi đặt vào trong xe, bởi vìcòn muốn mua một chiếc xe cho trẻ con tập đi, chú Lý đã phải lắc đầu sau khitiếp xúc với những thứ công nghệ cao. Tôi ôm Tinh Vũ lên xe, vừa ngồi vào,chợt nghe thấy những tiếng ồn ào cách đó không xa truyền đến. Tôitheo vị trí thanh âm phát ra nhìn lại, hình như có người đang tranhchấp gì đó. Vài mét trước xe của tôi, một cô gái vô cùng hung dữ, nổi giận đùngđùng túm lấy cổ áo của một người đàn ông cao gầy, người kia đưa lưng về phíatôi, bóng dáng vô cùng quen thuộc, tôi nhíu mày, trong đầu có đến mấy chụcđáp án, nhưng chỉ là nghĩ không ra ai...

Ngaykhi tôi còn đang nghi hoặc, người đàn ông đó bỗng quay mặt lại, khuôn mặtkia hiện ra ngay trước mắt tôi một cách rõ ràng, mang theo bất đắc dĩ...

“Bộp”Tôi nghe được thanh âm thứ gì đó bị chặt đứt, thậm chí, tôi đã quêncả thở, nhìn khuôn mặt phía trước, không thể tin được...

Là...Là...

Tôi ngạcnhiên, đặt con trai mình xuống ghế, bước xuống xe, không có thời gian chơi đùanữa, tôi còn không kịp nghe tiếng gọi của chú Lý, đã nhanh chóng chạy vềphía trước. Việt Phong, là Việt Phong! Khuôn mặt kia, bóng dáng kia, cảm giácquen thuộc kia, nhưng... Vì cái gì... Sao có thể!

Chẳnglẽ, anh không chết?

“ViệtPhong!” Nhưng ngay khi tôi muốn tới gần, người đàn ông đang tranh chấp cùng côgái kia đã kéo va li thoát khỏi sự kiềm chế, bỏ chạy! Tôi nhịn không được gọito, bước chân nhanh hơn để đuổi theo. Tại sao? Nếu là Trần Việt Phong, tạisao khi nhìn thấy tôi lại bỏ chạy?

Không,rốt cuộc sao lại thế này, tôi nhất định phải biết rõ ràng! Bước chân của tôinhanh hơn, nhưng đối phương lại chạy trốn càng nhanh, vì cái gì phải chạy, vìcái gì nhìn thấy tôi phải chạy?

Không,rốt cuộc sao lại thế này, tôi nhất định phải biết rõ ràng! Tôi chạy thậtnhanh để đuổi theo, nhưng đối phương trốn rất mau, vì cái gì muốnchạy, vì cái gì nhìn thấy tôi lại muốn chạy?

“ViệtPhong, Việt Phong!” Tôi liều mạng đuổi theo phía sau, bất tri bất giác đi theoanh ta quẹo vào một cái ngõ nhỏ.“Việt Phong...”

Ngườiphía trước đang chạy bỗng nhiên ngừng lại, đứng tại chỗ nhìn tôi. Nhìn gần tôimới phát hiện, hắn... không phải Việt Phong, nhiều nhất chỉ là bộ dạng giốngnhau mà thôi, nhìn xa xa, đương nhiên không nhận ra sự khác biệt,nhưng cẩn thận xem xét, rõ ràng thấy khác, thần thái của hắn, bộ dáng, chỉlà tương tự mà thôi, hắn...

Ngườiđàn ông kia nhìn tôi, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên, một cỗ dự cảm không yên,tôi vội vàng muốn quay lại chạy đi, nhưng đã muộn, sau lưng bỗng nhiênxuất hiện mấy người đàn ông, đem đường lui duy nhất của tôi chặn lại.

Tôi rốtcuộc hiểu được vì sao trong mắt người đàn ông kia có ý cười!

Tôi sợhãi lui về phía sau, cho đến khi lưng đụng vào tường, không thể lùi. Tôi từ từdi chuyển gần hơn với đám người đó, một người không thể tưởng tượng đột ngộtnổi xuất hiện trước mặt tôi.

ĐườngTỉ Lễ! Tôi kinh ngạc nhìn người đàn ông đứng ở chính giữa, tất cả đều do hắnbày ra? Đều là hắn... Vì cái gì?

“Nhưthế nào, Đường phu nhân, chúng ta lại gặp mặt!” Đường Tỉ Lễ hướng đến gần tôi,trong tay giữ một chiếc...DV* màu đen?

Hắnmuốn làm gì, tôi sợ hãi nhìn hắn, lại nhìn những người đang đứng xungquanh với vẻ mặt không có ý tốt, bọn họ...

“ĐườngLỉ Lễ, ông muốn làm gì, ông không sợ tôi nói với cô giáo sao?” Tôi không ngừnglui về phía sau, mặc dù đã sớm không có đường lui.

“Nói?Tôi nghĩ qua ngày hôm nay, cô sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời!” Đường Tỉ Lễ tuyênbố, hướng ánh mắt về phía mấy tên tay sai đang đứng bên cạnh. Mấy ngườiđàn ông lập tức đi tới, mặc cho tôi giãy dụa như thế nào vẫn gắt gao giữ chặtcánh tay tôi.

“Cácngười muốn làm gì, buông ra, buông!”

“DiệpSương Phi, cô chớ có trách tôi, là do ông chồng tốt đẹp của cô bức tôi!” khuônmặt Đường Tỉ Lễ trở nên dữ tợn, ngón tay hắn nhẹ nhàng nhấn. “Ba”, đènflash lóe lên, tôi nhìn thấy rõ hình ảnh mình đang giãy dụa trên mànhình.

Hắnmuốn... Không... Không... Tôi lập tức đoán được điều hắn sắp sửa làm, không...Không, hắn nhất định điên rồi, điên rồi!

ĐườngTỉ Lễ, Đường Diệc Diễm sẽ không bỏ qua cho ông, anh ấy sẽ giết ông!

“Ha haha, Diệp Sương Phi, chỉ cần có tiết mục phấn khích này trong tay tôi, tôi nghĩngười chồng thân ái của cô sẽ phải dè chừng! Muốn trách thì trách hắn khôngchịu buông tha cho tôi. Tôi đã quyết định bỏ đi, tại sao hắn còn muốn đau khổdây dưa!” Đường Tỉ Lễ lời nói cuối cùng gần như biến thành rít gào, nổi giậnđùng đùng trừng tôi. “Là hắn bức tôi, là hắn!” Nói xong, hắn hướng vềnhững tên thủ hạ còn lại hô to: “Ra tay đi!”

“Không...Không cần, đừng...” Tôi ra sức giãy dụa, kêu thét. “Đường Tỉ Lễ, ông đốivới tôi như vậy, ông sẽ hối hận, cứu mạng... Cứu mạng!”

“Cô rấtồn ào!” Đường Tỉ Lễ vừa dùng DV quay tôi, vừa hướng về phía thủ hạ chỉ huy, mộtngười đàn ông nhanh chóng bịt kín miệng của tôi lại. “Ưm... ưm...”

“Tê!”Tiếng quần áo bị xé đột ngột vang lên, tôi cố gắng dùng hết sức phản kháng,nhưng sức lực của những người đàn ông này quá lớn. Không… đừng, súc sinh, súcsinh!

Nhữngkhuôn mặt đáng khinh ở trước mặt tôi chớp lên, ghê tởm, làm cho người ta buồnnôn.

DiệcDiễm, Diệc Diễm...

“Cởiquần áo của cô ta ra, động tác nhanh lên!” Đường Tỉ Lễ gần như đã lâm vào điêncuồng, dùng DV quay tôi, nở nụ cười điên dại. Hắn điên rồi, hắn điên rồi sao?Hắn nghĩ như vậy là có thể uy hiếp đến Đường Diệc Diễm sao? Như vậy, sẽ chỉ làmhắn chết không có chỗ chôn.

“Ưm...ưm...”

“A…”Tôi giãy dụa, cắn tay của người đàn ông đang che miệng tôi, hắn quát to mộttiếng, thuận tay cho tôi một bạt tai, đánh cho tôi hoa mắt chóng mặt.

“Không,xin ông, xin ông... Buông tha tôi!” Tôi bất lực cầu xin Đường Tỉ Lễ, lệ rơi đầymặt. “Thả tôi đi, hãy nghĩ đến cô giáo...”

“Câmmiệng!” Đường Tỉ Lễ cắt ngang lời cầu xin của tôi. “Diệp Sương Phi, ai bảo côbiết nhiều như vậy, ai bảo cô là vợ của Đường Diệc Diễm, điều này cô chỉ có thểtrách chính mình!”

“Không!”Đám súc sinh kia đã sắp cởi được áo của tôi, xé rách áo của tôi, bọn họgiống một đám bệnh hoạn tới gần tôi, ngăn chặn chân của tôi, giữ chặt tay tôi,quần cũng bị bọn họ cởi bỏ, một người đàn ông đã nhanh chóng cởi quần của mìnhra...

“Không...Đừng...”

DiệcDiễm, Diệc Diễm!

Vào lúchắn sắp sửa chen vào hai chân của tôi, tôi tuyệt vọng nhắm mắt lại, răng nanhgắt gao cắn đầu lưỡi, tình nguyện chết, cũng không muốn sống nhục nhã như vậy!

“Ba!”Nhưng đúng lúc này, đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của mộtngười đàn ông, tôi nhanh chóng mở mắt ra, người đàn ông một giây trước cònhướng tôi quát tháo giờ đã đau đớn ôm đỉnh đầu, máu tươi đỏ sẫm từ trên tháidương hắn chảy xuống, nhìn thấy ghê người, mà đứng ở phía sau hắn lại là...Giang Minh!

“GiangMinh!” Tôi giống như thấy được cứu tinh, giữa bốn phía hỗn loạn, bổ nhào vàotrong lòng Giang Minh, không ngừng run run.“Giang Minh!”

“Chúngmày là lũ súc sinh!” Giang Minh ôm tôi, hướng tới những người đó rít gào. Sắcmặt Đường Tỉ Lễ trở nên dị thường khó coi, hung ác nhìn Giang Minh. “GiangMinh, giờ cậu đã không còn như xưa, cậu còn muốn một mình làm anh hùng cứu mỹnhân sao?”

“ĐườngTỉ Lễ, ông phải hiểu được, đối phó với ông, lấy năng lực hiện tại của tôicũng thừa sức!”

“Ôngdùng tiền để thuê những người này, tôi cũng có thể dùng tiền sai bảo bọnhọ!” Giang Minh nói xong nhìn về phía những người đó: “Người đàn ông này chocác người bao nhiêu, tôi sẽ trả gấp đôi!”

“GiangMinh!” Thấy tiền, mấy tên kia bắt đầu do dự, sắc mặt Đường Tỉ Lễ càng khó coihơn, hắn rống lên, sau đó không cam lòng liếc tôi một cái: “Tôi nói cho côbiết, đừng tưởng rằng cô có thể không coi ai ra gì, một ngày nào đó, cô cũng sẽbị tên dã thú Đường Diệc Diễm kia cắn!” Nói xong bèn xoay người theo ngõ nhỏ đira ngoài, đám đông vừa rồi chỉ nhìn nhau, Giang Minh lấy áo khoác trên ngườihắn khoác cho tôi. “Chúng ta đi!”

GiangMinh ôm tôi đi ra phía ngoài, lúc xẹt qua những người đó, tôi thấy hắn nhìn bọnhọ, hắn muốn...

GiangMinh đưa tôi về chỗ hắn ở, một căn phòng không lớn, bài trí đơn giản. Sau khiQua Nhan mất, hắn vẫn ở nơi này? Sám hối sao?

“Có thểcho tôi mượn một bộ quần áo không?” Tôi kéo áo khoác trên người, đem thân mìnhlui vào trong, xấu hổ mở miệng.

“Chịcòn muốn gạt hắn?”

Tôi cúiđầu, không nói gì, cho Đường Diệc Diễm biết, người bị thương tổn sẽ không chỉcó Đường Tỉ Lễ. Đường Tỉ Lễ đáng giận, nhưng... Tôi không muốn liên lụy ngườivô tội, nếu Diệc Diễm biết... Tôi quả thực không thể tưởng tượng.

“DiệpSương Phi, ngay cả chính chị cũng cảm thấy sợ hãi sao?” Giang Minh buồn cườilắc đầu, ngồi vào bên cạnh tôi. Đáng sợ? Đúng vậy, Đường Diệc Diễm đối với tôigần như yêu vô cùng độc đoán, có đôi khi sẽ làm tôi có cảm giác không thở nổi,tình yêu của anh tôi không hề nghi ngờ, chỉ là... Anh sẽ liều lĩnh làm liên lụyđến người vô tội.

ĐườngTỉ Lễ nói đúng, hắn bị dồn ép từng bước đến ngày hôm nay, hiển nhiên là do bảntính của hắn, nhưng phần lớn nhất định là do Đường Diệc Diễm bức bách, anh cóthù tất báo. Nhưng, Đường Tỉ Lễ có nghĩ tới điều này không? Chiêu này của hắnkhông phải đẩy hắn vào con đường chết thì cũng chính là sự dày vò vô tận, nếumưu kế kia của hắn thật sự thực hiện được, dùng để uy hiếp Đường Diệc Diễm thìđiều này vĩnh viễn sẽ trở thành ác mộng của hắn!

“DiệpSương Phi, giờ chị lại vì bảo vệ ai, chị vĩnh viễn sẽ không hiểu được, sự mềmlòng của chị hoàn toàn chỉ làm hại tới người chị muốn bảo vệ, đối với ngườikhác mềm lòng là nhân từ, đối với địch mềm lòng chính là ngu xuẩn!”

“GiangMinh!” Tôi cắt ngang lời nói của hắn, hiện tại nói điều này có ý nghĩa gì, muốntôi như thế nào, phải đi gọi cho Đường Diệc Diễm để anh báo thù cho tôisao? Biến thành gà chó không yên ? Hiện tại tất cả trở thành như vậy, tôi khôngcó tư cách trả thù bất kì ai, thậm chí là chuyện của Qua Nhan tôi cũng khôngthể chỉ đổ thừa cho Giang Minh, chính bản thân tôi cũng là kẻ đồng lõa!

GiangMinh buồn bã nhìn tôi, một lát sau, hắn chậm rãi đứng lên.“Chị chờ ở đây, tôiđi mua cho chị bộ quần áo khác!” Thân mình thon dài của hắn đứng thẳng, phủbóng lên khuôn mặt của tôi. Tôi không nhìn.

Sau khiGiang Minh rời đi, tôi nhìn quanh bốn phía, nơi này thật sự rất nhỏ hẹp,bài trí đơn giản, toàn bộ có vẻ yên tĩnh, tiêu điều, không có sinh khí. Hắn vẫnở nơi này, trốn tránh tất cả? Nếu hắn biết tập đoàn Giang Nguyên phásản, trở thành công ty cổ phần của Đường thị, nói đúng hơn, tập đoàn GiangNguyên bây giờ đã thuộc về Đường thị !

Tuyrằng không mong muốn, nhưng tôi không thể không thừa nhận, nếu lần nàykhông gặp được Giang Minh, kết cục của tôi là không thể tưởng tượng nổi.Nhớ lại cảnh vừa rồi, thân thể của tôi nhịn không được mà run run, dạ dày từngcơn buồn nôn kéo đến.

Di độngkhông biết đã rơi ở chỗ nào, nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ dần hạ xuống, Diệc Diễmtìm không thấy tôi nhất định rất sốt ruột , còn cả Tinh Vũ nữa, có phải lạikhóc nháo rồi không? Chú Lý vẫn ở đó sao?

Ngaylúc tôi lo lắng bất an, cửa bỗng mở ra, Giang Minh cầm một túi lớn trong tayđưa cho tôi, tôi yên lặng tiếp nhận, nhanh chóng đi vào phòng trong thay quầnáo, thực vừa người, không rộng không chật!

Lúc đira, Giang Minh đã ngồi trên sô pha , ánh mắt đang nhìn TV bỗng rời đi, nhìn vềphía tôi.

“Hômnay... Cám ơn cậu!” Hắn đã cứu tôi, tôi cũng nên nói lời cảm ơn này.

“Phảivề bên chồng sao?” Giang Minh dựa lưng vào sô pha, biểu tình đùa cợt: “Hôn nhânrất hạnh phúc? Hạnh phúc khiến cho chị ngay cả mối thù của Trần ViệtPhong cũng quên luôn rồi à? Thậm chí Đường Tỉ Lễ đối với chị như vậy, cònđịnh buông tha hắn, chị thật đúng là rộng lượng!”

Tôi mímmôi, nhìn mặt Giang Minh như cười như không. “Giang Minh, cậu cảm thấy số ngườibị thương tổn còn chưa đủ nhiều sao? Chúng ta đã mất Qua Nhan, cậu mất đi tậpđoàn Giang Nguyên, còn muốn thương tổn bao nhiêu người vô tội nữa?” Quả thực,hiện tại tôi ích kỷ, tham lam muốn bảo vệ cho hạnh phúc của mình, quên đi thùhận.

“DuyệtDuyệt, tất cả sẽ không chấm dứt, sẽ không dễ dàng chấm dứt như vậy, cho dù tôimuốn, người chồng thân ái của chị cũng sẽ không từ bỏ ý đồ, điều ấy chị so vớibất kì ai đều rõ ràng nhất!”

Tôi dodự nhìn về phía hắn, không sai, hắn nói đúng, dục vọng trong lòng mỗi người,một khi bị mở ra, sẽ không ngừng mà đoạt lấy cho đến lúc chết, cho đến khi dụcniệm khô kiệt. Đường Diệc Diễm cũng không ngoại lệ, huống hồ địa vị của anh hiện tại cũng không cho phép anh nhân từ, không chỉ Giang Minh, không chỉngười Đường gia cùng anh có huyết mạch tương liên, còn rất nhiều người khôngbiết tên, đều như hổ rình mồi nhìn chằm chằm khối “thịt béo” Đường thị này, đâylà quy tắc rừng mưa tàn khốc, nhược nhục cường thực, thích giả sinh tồn*.

Thànhphố này vốn dĩ chính là một tòa thành tràn ngập hỗn loạn giống như rừng mưanguyên thủy, hạnh phúc của tôi ở trong đó là nhỏ bé như vậy, Trái Đất sẽ khôngvì hạnh phúc của tôi mà chuyển động, lại càng không bởi vì ý nguyện củatôi mà ngừng chuyển động.

Điềunày tôi đều rõ ràng, chỉ là không muốn đối mặt.

GiangMinh, tôi có thể nói, chỉ cần hắn đồng ý buông tha tất cả, tôi có thể nói vớiĐường Diệc Diễm tha cho hắn sao? Tôi nghĩ, tôi vẫn là không thể, bởi vì hắn sẽkhông từ bỏ, hắn không cam lòng, lại càng không buông tha cho dã tâm của mình,sẽ không bỏ qua Đường Diệc Diễm, tập đoàn Giang Nguyên làm hắn mất đi Qua Nhan,hiện tại, hắn muốn một lần nữa bắt đầu sao?

Hắnmuốn đối phó với Diệc Diễm thế nào, tập đoàn cùng với người thân bị hủy mà hắncòn chưa chấp nhận sao?

“Cậucảm thấy bây giờ cậu còn có năng lực để hoàn thành dã tâm của cậu sao?” Tậpđoàn Giang Nguyên phá sản , hắn đã hai bàn tay trắng, trong khoảnh khắc hắntưởng chừng đã đoạt được mọi thứ lại thua toàn bộ.

“Hiệntại... không phải cơ hội lại tới nữa sao? Duyệt Duyệt, ba năm trước đây, chúngta bắt được thời cơ, ba năm sau cũng giống như vậy, hoàn toàn có thể!” Trongmắt Giang Minh lóe ra ánh sáng kỳ dị , mang theo tự tin, hắn nói cơ hội là cáigì? Là tôi sao? Hắn muốn làm gì?

“GiangMinh, cậu đã không còn gì có thể uy hiếp tôi!” Tôi bối rối thở, vì cái gìphải sợ một người hai bàn tay trắng, một tổng tài tiền nhiệm của một tập đoànphá sản, hắn có cái gì có thể uy hiếp đến tôi... Không có, nhưng tại sao tôi lạicảm thấy bất an như vậy?

Tôitheo dõi hắn, Giang Minh chậm rãi đứng lên, xẹt qua tôi, mở cửa, tao nhã làm tưthế “mời”. “Duyệt Duyệt, tôi nghĩ chúng ta sẽ gặp lại nhanh thôi!”

GiangMinh, thật sự... không thể buông tha sao? Buông tha tôi, cũng buông thacho chính mình?

*1 DV= Digital Video,một thiết bị quay phim chuyên nghiệp

*2 Yếu làm mồiăn cho kẻ mạnh, kẻ muốn sinh tồn phải trải qua sự chiến thắng kẻ thù địch. Cálớn nuốt cá bé.