Cái Gọi Là Không Quen Không Biết

Chương 16



Editor: Anh Anh

Lúc Trần Lộ nhìn thấy Mao Anh trong phòng huấn luyện thì nhíu mày, đứa bé kia gần đây cao lên không ít, đã hoàn toàn mang dáng vẻ của một thiếu niên, cách hành xử cũng rất trưởng thành. truyện xuyên nhanh

Mao Anh vẫy tay với anh: "A."

Trần Lộ gật đầu, anh nhìn về phía Lâm Mậu, đứa nhỏ đang bóc vỏ ngoài của thanh sô cô la, gương mặt ngoại trừ nghiêm túc vẫn là nghiêm túc.

"Fan đưa." Mao Anh giải thích: "Cháu không ăn đồ ngọt, nên cho Miêu Miêu."

Lâm Mậu vô cảm giơ bảng viết chữ lên: "Tớ thích ~(≧▽≦)/~ "

Trần Lộ trêu chọc: "Thích thì cũng phải ăn ít một chút."

Lâm Mậu: "?"

Trần Lộ: "Ngôi sao phải kiểm soát lượng calo, quá béo thì không dễ nhìn."

Lâm Mậu: "Σ(っ °Д °;) っ "

Lâm Mậu cũng không lo lắng vấn đề có dễn nhìn không, nhưng giám đốc hình tượng FANIL lại rất nghiêm khắc, lúc đo chiều cao anh ta không nhịn được nhéo nhéo hai má Lâm Mậu: "Có phải bé con mập lên rồi không ~ "

Mặt Lâm Mậu bị véo thành đủ hình dạng, Phạm Đồng cau mày không khỏi vỗ tay FANIL: "Mặt vốn không lớn, bị anh nắm như thế cũng thành lớn rồi, đểu vừa thôi."

FANIL ôm tay giả bộ đáng thương: "Phạm Phạm ~ "

Phạm Đồng: "Anh gọi ai đó? Người vợ không có trong hộ khẩu của anh à?"

FANIL: "..."

Sau đó Lâm Mậu lén lút đánh giá cánh tay, đôi chân và vòng eo của mình, cậu viết cho Phạm Đồng xem: "Em mập thật à? ( >﹏<.)~ "

"Có hả?" Phạm Đồng lơ đãng nhìn cậu: "Nếu em thấy mình mập thì đi tập với BOSS đi? Không phải gần đây anh ta hay chạy đến phòng tập thể hình à."

Lâm Mậu vừa nghĩ tới việc đi tập thể hình với Trần Lộ thì lập tức cảm thấy tê cả da đầu, Trần Lộ không cho cậu mang theo bảng viết chữ, mỗi lần nói một câu đều phải thở gấp ba hơi, quả thật mệt muốn hộc máu, lúc Ôn Ngôn tìm Lâm Mậu, nghe thấy đứa nhỏ vẫn luôn đứng thở dài.

"Làm sao vậy?" Ôn Ngôn hỏi cậu.

Lâm Mậu giơ bảng viết chữ: "Hình như em thật sự mập lên QAQ "

Ôn Ngôn đánh giá cậu một phen: "Vẫn tốt mà." Cậu gãi đầu: "Em muốn giảm béo?"

"Muốn đi tập thể hình." Lâm Mậu mặt không cảm xúc viết chữ: "Anh có thể đi với em không?" Cậu giơ bảng, che nửa gương mặt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đối phương như một con mèo đang quanh quẩn làm nũng dưới chân.

Vì vậy Ôn Ngôn mơ mơ màng màng đồng ý, khi quay lại xin nghỉ với Lâu Phong Đài thì đối phương mang vẻ mặt anh muốn chết à...

"Anh đi làm gì?" Lâu Phong Đài lạnh lùng hỏi cậu.

Ôn Ngôn: "Tối đi cùng Lâm Mậu."

Lâu Phong Đài: "Cùng cái gì mà cùng, anh là bé gái cùng nhau đi nhà vệ sinh à?"

"..." Ôn Ngôn hít sâu một hơi, thầm tự nhủ đừng ầm ĩ với cậu ta đừng ầm ĩ với cậu ta, càng ầm ĩ càng tức giận thì mình càng chịu thiệt: "Tôi cũng tiện thể đi tập luyện một chút không được à."

Lâu Phong Đài khinh bỉ hừ một tiếng: "Anh tập? Chờ đến khi anh có tám múi cơ bụng thì Đô Quân có thể gả cho anh à?"

Ôn Ngôn mờ mịt nhếch miệng: "... Đô Quân và tám múi cơ bụng có liên quan gì?"

Đương nhiên Lâu Phong Đài không thể giải thích cái câu cực kỳ nổi trên mạng kia, đợi đến khi tóc ta dài đến eo, thiếu niên cưới ta được không, sắc mặt cậu cứng ngắc nửa ngày, cực kỳ bực bội nói: "Tôi cũng đi."

Ôn Ngôn nghe thế thì có chút không vui, lầm bầm: "Không phải cậu có cơ bụng..."

Lâu Phong Đài liếc mắt một cái, hờ hững nói: "Tôi giúp ngươi tập."

Lúc Lâm Mậu nhìn thấy Lâu Phong Đài đi cùng thì rất kinh ngạc, Ôn Ngôn lúng túng nói: "Cậu ta biết... Tập thể hình thế nào."

Lâu Phong Đài bị xem là huấn luyện viên thể hình lại lạnh mặt một lần nữa.

Lâm Mậu không nghĩ nhiều, cậu và hai người này đi vào phòng tập thể hình, Lâu Phong Đài dường như thật sự quen thuộc, có mấy huấn luyện viên còn chào hỏi cậu, ngược lại Ôn Ngôn và Lâm Mậu thì tay chân lóng ngóng nhiều hơn, hai người quanh quẩn một vòng, phát hiện không có mấy thiết bị thể hình có thể chơi được.

"Vẫn nên dùng máy chạy bộ đi." Ôn Ngôn quyết định chọn hạng mục đơn giản nhất, làm ít sai ít vẫn là chân lý: "Em chạy trước? Anh ấn giúp em?"

Lâm Mậu do dự đứng lên trên, Ôn Ngôn ấn tốc độ hai cho cậu, mức độ gần như là đi nhanh, đứa nhỏ cảm thấy rất thoải mái, vì vậy giơ bảng viết chữ nói: "Nhanh hơn chút nữa ~(≧▽≦)/~ "

Ôn Ngôn tăng lên tốc độ bốn cho cậu, Lâm Mậu chạy chậm một hồi, xem chừng còn có thể nhanh hơn chút nữa: "Tiếp tục ~(≧▽≦)/~ "

Ôn Ngôn một hơi ấn cho cậu lên tốc độ mười, Lâm Mậu chỉ cảm thấy dưới chân "Vụt" một cái như sắp bay lên...

"Tốc độ này thế nào?" Ôn Ngôn thấy cậu vẫn còn có thể chạy lên phía trước, hỏi một câu: "Còn muốn nhanh hơn chút nữa không?"

Lúc này Lâm Mậu hoàn toàn không có cách nào dùng bảng viết chữ, cậu rất muốn nói nhanh hơn chút, kết quả vào trong miệng lại biến thành: "Nhanh, nhanh nhanh..."

Ôn Ngôn vừa nghe, không chút do dự ấn vào tốc độ mười sáu.

Lâm Mậu nắm chặt lấy hai bên tay vịn, hận không thể vùi đầu chạy như bay, Ôn Ngôn đắc ý nói: "Thế này đủ rồi chứ?"

Lâm Mậu: "Không không, không... Nhanh..." Đừng có nhanh hơn nữa! QAQ!!

"Còn không nhanh hả?" Ôn Ngôn nhíu mày, có chút không xác định nói: "Ấn tới hai mươi dù sao cũng nên đủ chứ?"

Lâm Mậu: "..."