Cách Vách Địa Cầu Có Ma Vật

Chương 3: Người đàn ông thần bí



Buổi tối 7 giờ, nhà ăn.

Mọi người Lâm gia cùng Mãn Tình, bạn học của Lâm Nguyệt Dụ Thừa Phong, sáu cá nhân cùng nhau ngồi ở nhà ăn ăn bữa tối, đồ ăn không tồi, người cũng rất nhiều, nhưng không khí lại khá xấu hổ.

Mãn Tình không có tính cách thanh lãnh như người ở Lâm gia, cô thích náo nhiệt, cho nên có chút chịu không nổi không khí an tĩnh như vậy, vì thế ăn nhanh đồ ăn trong chén cơn, tính toán sau khi ăn xong sẽ về phòng của mình xem di động.

"Con ăn cơm trưa không no sao?" Ba Lâm nhíu mày hỏi.

"Ách......" Mãn Tình sửng sốt một chút, nhìn nhìn chiếc đũa trong tay nói, "Chính là...... Có chút đói."

"Ăn từ từ." Ba Lâm nhìn đứa con nhỏ ngồi bên cạnh con gái lớn, hơi hơi nhíu nhíu mày. Con gái lớn của hắn trên người không thấy một tia hồn lực dao động, nếu nhìn không thấy hồn lực dao động, hắn liền không thể liếc mắt một cái nhận thấy được tình trạng thân thể của đứa con gái này. Cha Lâm lại nhìn thoáng qua con gái thứ hai Lâm Nguyệt, Lâm Nguyệt tuy rằng dáng người gầy ốm, bất quá trên người hồn lực ổn định sung túc, hiển nhiên thân thể cùng tinh thần trạng thái đều rất tốt.

Như vậy người thường như Mãn Tình có phải là quá gầy hay không.

Mãn Tình cũng không biết mình một năm mới thấy một lần, rõ ràng xa cách như vậy nhưng cha lại lo lắng cho tình trạng thân thể của mình, cô lúc này hơi xấu hổ. Sao lại làm trò răn dạy mình trước mặt người ngoài, làm cho mình có vẻ thiếu giáo dưỡng, nghĩ nghĩ, Mãn Tình lặng lẽ liếc mắt một cái nhìn vị khách đối diện.

Dụ Thừa Phong tựa hồ nhận thấy được có người lén nhìn mình, ánh mắt tinh chuẩn nhìn lại, Mãn Tình hoảng sợ, vội vàng xấu hổ cười cười. Dụ Thừa Phong tuy rằng kỳ quái, bất quá vẫn là gật gật đầu xem như đáp lại.

Một bữa cơm ăn xong, đã là hơn nửa giờ sau, đây không phải là thời gian ăn dài nhất của Mãn Tình, nhưng tuyệt đối là khó nhất. Bất quá cuối cùng ăn xong rồi, đang định hoả tốc trở về phòng, lại bị cha Lâm bỗng nhiên gọi lại.

"Mãn Tình, cùng ba tới thư phòng một chút." Cha Lâm nói xong liền lập tức hướng thư phòng lầu hai đi đến.

Mãn Tình không có cách nào, liền nhìn qua Lâm Hạo chớp chớp mắt, đi theo phía sau cha Lâm cùng nhau vào thư phòng.

Lâm phụ ngồi ở án thư to rộng, nhìn con gái lớn đang đứng đối diện có dáng vẻ yêu kiều, trong lòng có chút hoảng hốt. Đã bao nhiêu năm, chính mình chỉ một năm trở về xem một lần, phảng phất nhoáng mắt một cái cô liền lớn như vậy, hơn nữa càng ngày càng giống mẹ của mình.

"Ba?" Tiến vào trong chốc lát, Mãn Tình thấy cha Lâm tri thức nhìn chằm chằm cô, cũng không nói lời nào, nhịn không được ra tiếng nhắc nhở một chút.

"À." Lâm phụ hoàn hồn, chỉ một cái chớp mắt liền thu lại thật tốt tâm tình phiền muộn, hắn nhìn Mãn Tình hỏi, "Con....đang học năm mấy?"

"Năm hai." Mãn Tình đã lười nhắc lại cho ba mình, cô chỉ hơn con gái đầu quả tim của hắn một tuổi mà thôi, không đến mức không biết cô năm mấy đi.

"Còn có ba năm liền tốt nghiệp?" Cha Lâm lẩm bẩm nói.

"Đúng vậy."

"Con tốt nghiệp xong thì tính toán làm cái gì?" Cha Lâm không tự giác chà xát ngón cái cùng ngón trỏ.

"Sau khi tốt nghiệp? Con còn chưa có nghĩ tới." Mãn Tình trước nay không phải là người suy xét đến lâu dài, loại chuyện tốt nghiệp này, đương nhiên là năm bốn mới phiền não rồi. Hiện tại, cô dành thời gian tận tình chơi đùa.

"Có muốn....giúp việc trong nhà?" Cha Lâm thử hỏi.

"Trong nhà?" Mãn Tình cũng có chút ngoài ý muốn, kỳ thật nhiều năm như vậy, Mãn Tình chỉ biết nhà mình rất lớn, rất có tiền, hơn nữa sự nghiệp phần lớn ở nước ngoài. Nhưng là cụ thể rốt cuộc là làm gì, Mãn Tình hoàn toàn không biết gì cả. Cơ mật đến loại trình độ này, thậm chí một lần, Mãn Tình hoài nghi gia đình mình kiếm tiền không rõ nguồn gốc.

Cũng may sau lại biết gia đình mình là tổ truyền gia nghiệp chạy dài trăm năm, Mãn Tình lúc này mới yên tâm. Rốt cuộc thì tổ chức phạm tội cũng khoing tồn tại được một trăm năm.

"Ý cha là? Sau khi con tốt nghiệp đại, cùng mọi người đi nước ngoài?" Mãn Tình có chút kích động hỏi.

"Không phải." Cha Lâm lắc đầu, "Ở lại thành phố S, giúp trong nhà xử lý việc làm."

Mãn Tình trong mắt còn chưa hoàn toàn bậc lửa ánh sáng, nháy mắt lại dập tắt. Cô nhịn không được ở trong lòng cười lạnh, thật là quá ngây thơ rồi, nhiều năm như vậy, chính mình vô số lần đề nghị muốn ra nước ngoài cùng bọn hắn, bọn họ nào đồng ý? Thậm chí một cái địa chỉ cũng không cho cô. Ngăn cách hoàn toàn như vậy, mình rốt cuộc còn chờ mong cái gì.

"Ba." Đúng rồi, Lâm Hạo cùng Lâm Nguyệt

đều là kêu phụ thân, chỉ có mình xưng hô khác bọn họ, "Chuyện sau này con còn chưa suy nghĩ, bất quá, con cũng không có năng lực gì, khả năng làm không được việc gì trong nhà. Vẫn là để em trai cùng em gái tới làm đi, bọn họ so với con ưu tú hơn nhiều."

"Con suy nghĩ vậy sao?" Cha Lâm xác nhận nói.

"Vâng." Mãn Tình gật đầu.

"Trước khi tốt nghiệp đại học, nếu con thay đổi suy nghĩ, có thể nói với ba bất cứ lúc nào." Cha Lâm suy xét trong chốc lát, còn nói thêm.

Mãn Tình bỗng nhiên nghẹn đến mức hoảng, cô nhìn cha cô đang đứng đối diện nói với vẻ đương nhiên, bỗng nhiên rất muốn lớn tiếng chất vấn, chất vấn hắn rốt cuộc có biết hay không chính mình một năm chỉ có thể thấy hắn một lần, có biết hay không tùy thời nói với hắn lời nói này cũng chỉ là một loại hy vọng xa vời. Nhưng là cô cuối cùng vẫn nhịn xuống, cô nửa nói giỡn hỏi:

"Gọi điện thoại cho ngài sao?"

Cha Lâm sửng sốt, nửa ngày gật đầu nói:

"Gọi điện thoại cũng có thể, con nói cho trợ lý Uông, hoặc là nói cho quản gia đều được."

"Được, con đã biết." Mãn Tình hoàn toàn thất vọng rồi, quyền lợi gọi trực tiếp cho ba mình cũng không có, ông còn muốn cho tôi dung nhập trong nhà này làm sao.

"Cái kia, ba, ngài lần này sẽ ở nhà ngốc mấy ngày?" Mãn Tình đột nhiên hỏi.

"Lần này thời gian không nhiều lắm, chỉ có thể ở ba ngày, lần sau trở về có thể ở lâu một ít."

"Thật là thực không khéo." Mãn Tình căn bản không để bụng thời gian dài ngắn, "Tuần nào con có kì thi diễn ra vài ngày, khả năng không thể ở nhà cùng mọi người."

"Thi?" Lâm phụ nhíu mày.

"Vâng, kì thi rất quan trọng, không thể bỏ lỡ. Xem ra, con chỉ có thể tranh thủ ba ngày sau trở về đưa mọi người." Mãn Tình cười khổ nói.

Kỳ thật cô làm gì có kì thi, đại học nào sẽ an bài kì thi ở tháng 10, nhưng là Mãn Tình không sợ bị vạch trần, bởi vì cha sẽ không phát hiện, mà cô cũng không muốn lại ngốc tại cái nơi gọi là nhà.

"Vậy con cứ đi, thi tốt." Cuối cùng cha Lâm nói.

Không ngoài dự liệu, Mãn Tình ra thư phòng, cơ hồ là một khắc đều không nghĩ nhiều hơn. Về phòng xách lên ba lô còn chưa kịp mở ra rồi xoay người liền rời đi. Đi tới cửa, Mãn Tình bước chân bỗng nhiên dừng một chút, sau đó xoay người từ trên tủ đầu giường cầm lấy chủy thủ Lâm Hạo đưa cho cô. Cô tùy tay cất vào áo túi, lúc này mới xoay người tiếp tục xuống lầu.

Bãi đỗ xe, Mãn Tình ngoài ý muốn đụng phải Lâm Nguyệt, Lâm Hạo cùng với vị khách Dụ Thừa Phong đang muốn ra cửa.

"Chị cả, chị muốn đi đâu thế?" Lâm Hạo ra tiếng hỏi.

"À, ngày mai chị còn có kì thi, cho nên hôm nay về trường học." Mãn Tình không hề áp lực nói dối, thuận tiện hỏi ngược lại, "Các em đây là muốn đi đâu?"

"Anh Thừa Phong có một người bạn ở trong thành, chúng ta đưa anh ấy qua." Lâm Nguyệt bỗng nhiên nói tiếp nói.

Dụ Thừa Phong cũng biết trong Lâm gia vị đại tiểu thư này là người thường không có hồn lực, cho nên đối với cái cớ của Lâm Nguyệt, không nói thêm gì, gật gật đầu, tỏ vẻ cam chịu.

Thật là...... Lừa quỷ hả!

Hiện tại hơn 8 giờ tối, từ nơi này lái xe đến nội thành hơn một giờ, nhà ai thăm hỏi bạn bè buổi tối.

Bất quá so nói dối, đại gia tám lạng nửa cân, ai cũng đừng khinh thường ai: "Như vậy à, chị phải đi trước, bằng không ký túc xá liền phải đóng cửa."

Mãn Tình đem mũ bảo hiểm mang lên, soái khí sải bước lên xe máy Halley, chuyển động chân ga, sau đó tiêu sái vung tay lên, cúi thân xuống, người và xe cùng nhau chạy trốn đi ra ngoài, đảo mắt liền biến mất ở trang viên cửa, chỉ có tiếng nổ xe vang vang lớn ở rất xa truyền đến.

"Chúng ta cũng nên đi." Lâm Nguyệt nhàn nhạt nhắc nhở nói.

Mãn Tình không có về trường học, cô điều khiển xe máy Halley ở trên đường điên cuồng chạy, hóa thành một đạo hồ quang, cùng tiếng vang động cơ ầm ĩ, không ngừng phát tiết buồn bực trong lòng.

Thẳng đến xăng xe máy Halley dùng hết, tâm tình Mãn Tình cũng dần dần bình phục, cô lúc này mới thay đổi hướng về trong thành chạy tới, tính toán về nhà mình thuê ở tạm một đêm.

Chờ đến khi Mãn Tình trở lại nhà mình thuê ở tiểu khu phụ cận, đã là 12 giờ, xung quanh đều là khu dân cư, im ắng không có người, Mãn Tình vì không muốn làm ồn đến cư dân chung quanh, lặng lẽ hạ thấp chân ga, làm động cơ không vang dội nữa.

"Ủa?" Mãn Tình vội vàng xuống xe, đem xe ngừng ở một cái tường cao trước mặt.

"Nơi này khi nào có cái tường cao như vậy?" Con đường này Mãn Tình thường xuyên đi, cô nhớ rõ nơi này rõ ràng không có tường vây, mà là một cái đường lớn nối thẳng tiểu khu bọn họ.

Mãn Tình càng nghĩ càng không thích hợp, cô đem xe để ở một chỗ, gỡ mũ bảo hiểm, tò mò đi đến chân tường từ phía dưới lên.

Hửm? Vách tường này thoạt nhìn có chút cũ, nhìn không giống như là mới kiến tạo gần đây, chẳng lẽ mình lạc đường? Nơi này không phải tiểu khu phụ cận của mình, đó là nơi nào? Phương hướng của mình cũng không tệ lắm, sao lại đi sai đường, cũng không đến mức đường về nhà cũng không biết, kì quái nha.

Mãn Tình càng nghĩ càng cổ quái, quyết định dùng di động xem xét bản đồ. Móc di động ra, Mãn Tình một bên cúi đầu xem xét bản đồ, một bên vô cùng tự nhiên dựa trên tường, sau đó......

Sau đó cả người cô liền rớt vào tường.

......

"Sao lại thế này?" Mãn Tình lảo đảo, thiếu chút nữa điện thoại rớt xuống mặt đất, thật vất vả ổn định thân hình chính mình, quay đầu lại đánh giá hoàn cảnh xung quanh, sắc mặt chợt đột biến, di động cũng không rảnh nhìn, xoay người, cướp đường chạy như điên.

Một con thật lớn, Mãn Tình trước nay chưa thấy qua, tựa phi điểu, cõng ánh trăng từ không trung đáp xuống, móng vuốt sắc bén thẳng tắp hướng về Mãn Tình cào.

Cánh mang theo gió, đem Mãn Tình một phen ném trên mặt đất. Mãn Tình lăn ngay tại chỗ, duỗi tay từ trong túi móc ra chủy thủ Lâm Hạo đưa cho cô. Không kịp nghĩ nhiều nhảy lên không trung chém lung tung.

Chim khổng lồ tựa hồ có chút sợ hãi chủy thủ, thân thể né tránh. Sau đó, một lần nữa bay trở về giữa không trung, rồi sau đó điều chỉnh tư thế, lại lần nữa hướng tới Mãn Tình té ngã trên mặt đất mà lao tới. Cánh mang theo gió to, chẳng những thổi Mãn Tình đứng dậy không nổi, càng là thổi cô không mở ra được đôi mắt.

Mãn Tình biết cô lúc này cần đứng lên, bằng không thật sự chết ở chỗ này, thời điểm cô muốn giãy giụa đứng lên, một trận huyết vũ* bỗng nhiên từ trên trời giáng xuống, vẻ mặt cô kém đi.

*Mưa máu.

Gió chợt ngừng, Mãn Tình nghi hoặc mở mắt ra, sau đó cô thấy một màn suốt đời khó quên.

Trên lưng chim khổng lồ không biết khi nào bỗng nhiên có một người, người nọ cực kỳ thô bạo kéo chim khổng lồ hạ cánh, rồi sau đó tùy tay ném, ngay sau đó lại là một quyền, trực tiếp đánh nát chim đầu khổng lồ.

Chim khổng lồ nháy mắt giống như máy bay mất lửa, từ giữa không trung ầm ầm rơi xuống đất.

Một quyền liền đánh chết?

Mãn Tình kinh ngạc, nam nhân dẫm lên thi thể chim khổng lồ, phảng phất vượt qua thây sơn biển máu chậm rãi mà đến.

Y phục màu nâu, tóc dài, dính máu tươi mà đến.