Cách Vách Địa Cầu Có Ma Vật

Chương 2: Em trai đáng yêu



Ăn cơm sáng xong vẫn chưa thấy người trở về mặc dù nói là sáng sẽ trở về.

Lúc đầu Mãn Tình còn ở trong phòng khách ngồi chờ, rốt cuộc quản gia nói buổi sáng sẽ trở về, Mãn Tình liền cảm thấy hẳn là chính là trước hoặc sau cơm sáng, kết quả mắt nhìn đã 9 giờ, người nên xuất hiện vẫn như cũ không xuất hiện. Mãn Tình cũng lười đi hỏi quản gia, quyết định qua phòng chơi game để giết thời gian.

Trong phòng trò chơi có phương tiện phong phú, góp nhặt từ lúc Mãn Tinh còn nhỏ đến giờ. Tuy nói ba cô không đối đãi với cô giống Lâm Nguyệt cùng Lâm Hạo, nhưng là ở khoảng tiền bạc từ trước đến nay không có bạc đãi cô, chỉ cần muốn là có. Dùng một câu để nói chính là, vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề.

Mãn Tình chơi được vài phút, đổi nhân vật cùng máy tính chiến đấu, cũng không biết đánh mấy trận, phía sau bỗng nhiên vang lên một thanh âm thiếu niên trong trẻo.

"Chị cả."

Mãn Tình quay đầu lại, liền thấy một tiểu quỷ đứng ở cửa từ khi nào, dùng một đôi mắt đen láy thẳng tắp nhìn chằm chằm cô mà đánh giá.

"Tiểu Hạo, một năm không thấy, em như thế nào giống như......" Mãn Tình mãn nhãn cười, đi qua nhìn Lâm Hạo, "Một chút cũng không cao thêm."

Lâm Hạo người không lớn, nhìn từ trên xuống không thấy giống thiếu niên, một khuôn lạnh băng, khí thế trầm trầm, thoạt nhìn giống lão nhân. Bất quá cao lãnh mới là khí chất của Lâm gia, Lâm Nguyệt cũng có khí chất cao ngạo thanh cao, chỉ là cô ta không giống Lâm Hạo, là một khối băng hoàn toàn.

"Em cao thêm hai centimet." Lâm Hạo cũng không tức giận, chỉ là nghiêm cẩn trần thuật sự thật.

"Có sao?" Mãn Tình nặt đầy hoài nghi, "Tóc độ cao cũng không thể tính."

"......" Lâm Hạo nhấp môi, nhìn Mãn Tình không nói lời nào.

"Chị nói giỡn, con trai phát dục tương đối chậm, chờ em lên cao trung sẽ cao, đừng lo lắng." Mãn Tình an ủi nói.

"Em không lo lắng."

"Có muốn chơi với chị hai ván không?" Mãn Tình cầm lấy một cái điều khiển từ xa ném cho em trai nhà mình.

"Được ạ." Lâm Hạo cũng không chối từ, cầm điều khiển từ xa cùng Mãn Tình đứng cùng nhau, chỉ chốc lát sau máy chơi game liền bắt đầu kịch liệt chiến đấu.

Lâm Hạo xuất hiện, liền đại biểu chủ nhân trang viên Lâm tiên sinh một nhà đã trở lại, bất quá Mãn Tình cũng không sốt ruột đi ra ngoài cùng bọn họ gặp mặt. Một năm một lần gặp mặt cũng không làm khó Mãn Tinh, ngược lại dần dần cảm thấy mới lạ. Nếu không phải Lâm tiên sinh cưỡng chế yêu cầu, Mãn Tình kỳ thật cũng không muốn trở về.

Toàn bộ trang viên, nếu nói người duy nhất có thể cùng Mãn Tình nói chuyện là Lâm Hạo. Tiểu quỷ này trước năm tuổi đại đa số thời gian đều là lưu tại trang viên, cho nên Mãn Tình khi còn nhỏ mang theo Lâm Hạo cùng nhau chơi, tuy rằng bà Lâm cùng quản gia mỗi lần thấy mình mang Lâm Hạo đi ra ngoài chơi, ánh mắt kia làm người ta không thoải mái. Nhưng cô không chịu nổi Lâm Hạo tiểu quỷ này đáng yêu, hơn nữa khi còn nhỏ đặc biệt dính mình.

Phỏng chừng là do tiểu quỷ kia nhớ đến ân cứu mạng của mình, đem nó từ miệng chó săn cứu ra.

"KO."

Trò chơi kết thúc!

Mãn Tình đắc ý phiết liếc mắt nhìn em trai nhà mình: "Vẫn là chị em lợi hại."

"Đúng." Lâm Hạo cực kỳ công nhận gật đầu.

"Chị có ý thức chiến đấu quả nhiên rất lợi hại."

"Em cái đồ con nít, còn bày đặt ý thức chiến đấu, đi học sao không ngoan ngoãn đọc sách hả, khẳng định là vụng trộm chơi game." Mãn Tình chắc chắn nói.

Lâm Hạo ngẩng đầu nhìn thoáng qua chị cả nhà mình không nói gì, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

"Yên tâm, chị sẽ không méc đâu." Mãn Tình nhìn Lâm Hạo chớp chớp mắt.

Đối với chính mình thì nuôi thả, Lâm tiên sinh cùng bà Lâm hai người này đối với một đôi con cái yêu cầu vậy nghiêm khắc hơn nhiều. Hai người sẽ không nói liền bắt đầu giáo dục, chờ đến năm tuổi liền trực tiếp đưa đi nhà trẻ nước ngoài, sau đó chính là một năm một lần trở về.

Lúc trước Lâm Hạo bị tiễn đi, Mãn Tình đã làm tốt công tác tư tưởng khi gặp lại sẽ xa lạ, nhưng kinh hỉ chính là, Lâm Hạo tuy rằng càng lớn càng trầm mặc, nhưng cũng không cùng cô quá xa lạ.

"Nè." Lâm Hạo bỗng nhiên đem đồ trên vai mình để xuống, từ bên trong móc ra một con dao đen (chuỷ thủ).

"Đây là cái gì?" Mãn Tình tò mò tiếp nhận, sau đó duỗi tay vừa kéo, một đạo ánh sáng hiện lên, mũi kiếm hơi mỏng dưới ánh mặt trời rực rỡ lấp lánh, hàn khí bức người.

"Em có từ đâu ra?"

Mãn Tình hoảng sợ, chuỷ thủ rất sắc bén, trên thị trường không thấy nhiều lắm, nhóc con Lâm Hạo lấy từ đâu ra?

"Em ở trường học dùng tích phân đổi." Lâm Hạo giải thích nói, "Tặng chị nhân ngày sinh nhật."

"Sinh nhật?" Mãn Tình cười nói, "Em mỗi năm đều chọn lúc này cho chị quà sinh nhật, chị đã quên sinh nhật chính mình rốt cuộc là ngày nào đó."

"Chờ thành tích em tốt hơn nữa, có thể xin nghỉ vào đúng sinh nhật chị cả."

"Không cần, đừng bởi vì điều này mà chậm trễ học tập, lễ vật sao, em trước tiên đưa, chị cũng rất vui vẻ." Mãn Tình sinh nhật ở tháng mười hai, có được lễ Giáng Sinh vui vẻ, bất quá Lâm Hạo mỗi năm chỉ có tháng mười mới trở về.

Tiểu gia hỏa kiên trì muốn đích thân tặng lễ vật, cho nên quà sinh nhật luôn là đưa trước, mà không phải giống những người khác ở Lâm gia, là quản gia chuyển giao.

"Bất quá? Ngươi vừa rồi nói là đổi tích phân?" Mãn Tình hồ nghi nói, "Tụi em có thể đổi được ở trường học?"

Lâm Hạo trong mắt hiện lên một tia rối rắm, cậu không nghĩ gạt Mãn Tình, nhưng lại không thể mở miệng giải thích.

"Thôi, chị thuận miệng hỏi một chút, bất quá em không làm gì chuyện xấu đi?" Mãn Tình vẫn luôn biết trường học Lâm Hạo có chút cổ quái, thấy cậu khó xử cũng liền không ép hỏi.

"Không có." Lâm Hạo lắc đầu.

"Bất quá, em sao lại nghĩ đưa chị chủy thủ? Chị đã sớm hối cải làm người tốt, không dính vào xã hội đen đâu." Mãn Tình nhướng mày, kỳ thật cô có dính dáng đến xã hội đen, nhưng Lâm gia phỏng chừng không ai biết.

"Em cảm thấy chị sẽ thích." Lâm Hạo chẳng những cảm thấy Mãn Tình sẽ thích, thậm chí cảm thấy chị cậu vốn là nên có vũ khí như vậy.

"Ừm, chị xác thật rất thích."

Hai người ở phòng chơi ngây người trong chốc lát, liền đi ra, ở cửa thang lầu liền gặp phải bà Lâm.

"Mẹ."

"Dì Thanh."

Đã nói qua trước, Lâm gia đều có một cổ thanh cao cùng cao ngạo, bà Lâm cũng như thế, bà nhàn nhạt nhìn Mãn Tình gật gật đầu rồi quay qua nói với con của mình:

"Tiểu Hạo, đi kêu chị con cùng Thừa Phong đi lên, cha con ở thư phòng chờ đấy."

Nói xong bà Lâm lại xoay người về thư phòng.

Lâm Hạo đi xuống lầu kêu người, Mãn Tình ở cửa thang lầu có chút xấu hổ. Cô vốn là muốn đi gặp cha chào hỏi một cái, bất quá ông hiện tại có việc muốn nói, mình tùy tiện đi qua, hình như không được tốt?

"Chị." Một đạo âm thanh mềm nhẹ của nữ nhi đánh thức thần chí Mãn Tình.

"Lâm Nguyệt a." Mãn Tình hoàn hồn, nhìn cô gái mỹ lệ đang đứng ở lầu hai gật đầu.

"Chị khoẻ." Một đạo xa lạ có chứa thanh âm từ tính theo sát vang lên.

"Em cũng vậy." Mãn Tình nhìn chàng trai soái khí có chút quen mắt lễ phép gật đầu một cái, trong lòng buồn bực, người kia là ai? Bạn của Lâm Nguyệt? Sao lại giống như lúc nhỏ mang bạn học về nhà.

"Phụ thân kêu chúng ta, chúng ta liền lên."

"Được, đi thôi, đi thôi." Mãn Tình vội vàng tránh ra, sau đó nhìn ba người chậm rãi lên lầu, xoay người, đi về hướng thư phòng.

Mãn Tình ánh mắt dừng ở mái tóc như tơ lụa của Lâm Nguyệt, nhịn không được thầm khen một câu, tóc bảo dưỡng cũng thật tốt.

Nói đến cũng kỳ quái, trong trang viên này nữ nhân tựa hồ đều thích tóc dài, từ dì Thanh đến Lâm Nguyệt, lại đến phụ trách phòng bếp rửa chén Tiểu Mai, một đám đều là tóc dài, toàn bộ trang viên cũng chỉ có Mãn Tình là tóc ngắn. Kỳ thật trước kia Mãn Tình cũng để tóc dài, hơn nữa chất tóc cũng không tồi, thời điểm tóc dài nhất cũng tới eo lưng dưới. Sau đó học trung học, trong nhà không có người lớn, hơn nữa cô lại thiếu sự yêu thương, bạn học Mãn Tình không cẩn thận liền phản nghịch, từ đây 'giao lưu' xã hội đen.

Đánh nhau ẩu đả, xăm mình uốn tóc,... Sau đó càng chơi càng lớn, tiêu sái cạo trọc đầu rồi chọn ngay lúc Lâm tiên sinh về thì 'triễn lãm' đầu mình.

Lúc đó ở trang viên mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô, lúc đó Mãn Tình tưởng Lâm tiên sinh muốn sử dụng đặc quyền của cha để giáo huấn lại cô thật tốt, kết quả Lâm tiên sinh chỉ tiếc hận liếc mắt nhìn đầu trọc của cô một cái, sau đó bình luận: "Có lẽ như vậy, mới thích hợp con."

Cho nên kỳ thật cha không phải là có niềm yêu thích đặc biệt với tóc dài?? Mãn Tình lấy thân thử nghiệm, kết luận như vậy.

Mỗi khi đến lúc này Mãn Tình lại nhịn không được bắt đầu nhớ đến người mẹ của chính mình, nghe nói là tình yêu định mệnh của Lâm tiên sinh, nhận áp lực rất lớn, một hai phải cưới bà về nhà. Bất quá tình yêu cũng không thắng nổi nấm mồ hôn nhân, sau khi gả đến khoảng một năm, hai người liền bắt đầu nháo ly hôn, hơn nữa nháo cực kì hung hãn, cuối cùng ly hôn thành công.

Kỳ thật ly hôn cũng không có gì, xấu hổ nhất chính là, mẹ sau khi ly hôn mới phát hiện chính mình mang thai, sau đó trộm sinh hạ cô. Bà nói bà sinh thì sinh đi, sinh thì phải nuôi cô chứ. Nhưng bà lại không, bà nuôi con gái đến năm tuổi, bỗng nhiên đưa về Lâm gia. Cái này liền xấu hổ, bởi vì lúc này Lâm gia sớm đã thay đổi nữ chủ nhân, con gái của họ đã 4 tuổi.

Vì thế Mãn Tình liền trở thành sự tồn tại xấu hổ ở Lâm gia, ngây người xấu hổ ở Lâm gia mười lăm năm, vẫn như cũ không sửa họ. Rõ ràng là huyết mạch chính thống, lại ở đây như một ngoại nhân.

Bất quá những việc này, Mãn Tình đã không để bụng. Hồi đó lúc cô làm trời làm đất, thiếu chút nữa tìm đường chết, nhưng vẫn như cũ không có ai quản cô, Mãn Tình liền triệt để hiểu ra.

Cái gì mẹ ruột ba ruột, cô dựa vào chính mình thì hơn.

Trong thư phòng.

Cha Lâm nghiêm túc đối mặt ba đứa con nói: "Lần này từ kết giới bên kia chạy ra 6 con ma vật, cấp F hai con, cấp D một con, còn ba con là cấp E. Lần này phụ thân không ra tay, cho các con luyện tập chơi. Lâm Nguyệt, ở trái đất, chú ý bố trí nhiều kết giới."

"Đúng vậy." Lâm Nguyệt gật đầu.

Cha Lâm chỉ bảo vài câu, Lâm Nguyệt Lâm Hạo cùng người khách thiếu niên cùng nhau ra thư phòng. Lúc này, trong thư phòng cũng chỉ để lại Lâm thị vợ chồng hai người.

"Mãn Tình năm nay hai mươi đi." Bà Lâm bỗng nhiên nói.

"Ừm." Cha Lâm nghĩ đến chính mình còn một đứa con gái khác, nhịn không được nhăn nhăn mày.

"Có phải hay không nên làm quyết đoán." Bà Lâm hỏi, "Hoặc là nói cho con bé chân tướng, cho con bé vì gia tộc phục vụ, hoặc là hoàn toàn tách ra."

"Chờ nó tốt nghiệp đại học rồi nói sau." Cha Lâm không kiên nhẫn nói.

Bà Lâm ánh mắt lóe lóe, không có nói nữa. Đối với một đứa không có hồn lực, nếu không phải nó là con gái riêng của chồng, bà ta cũng lười đến xem một cái.