Cách Vách Địa Cầu Có Ma Vật

Chương 1: Gia đình kì quái



Tại đại học S thành phố S, trong phòng 601 lầu một ký túc xá nữ.

Mãn Tình đang thu thập đồ vật chuẩn bị về nhà, mang theo một bộ trang điểm, đồ dùng tắm rửa cùng nội y, nhét vào cặp sách, kéo khóa kéo, mang tai nghe lên chuẩn bị rời đi, phòng ngủ bỗng nhiên bị người từ bên ngoài đẩy mở ra.

Hai cô nàng mang vẻ đẹp thanh xuân có khuôn mặt giống nhau, khập khiễng từ cửa bước đến.

"Hai người đây là làm sao vậy? Bị đánh cướp?" Mãn Tình vừa thấy bộ dáng các cô, lập tức buông đồ vật trong tay đi đỡ hai người ngồi xuống.

"Hòm thuốc, hòm thuốc." Một cô nàng tóc ngắn trong hai người hướng Mãn Tình ồn ào nói.

Mãn Tình xoay người lấy hòm thuốc từ cái bàn dưới chân mình, cầm đến bên hai người. Lúc này hai cô nàng đã vén quần áo cùng làn váy, lộ ra đầu gối trầy da.

"Các cậu rớt hố?"

Vết thương này nhìn thì biết là bị ngã, Mãn Tình một bên buồn cười hỏi một bên cúi đầu xử lý vết thương cho hai người.

"Đừng nói nữa." Cô gái tóc dài thở ngắn than dài nói, "Ngõ nhỏ ở chỗ cửa sau trường học chúng ta thật tà môn."

"Ý cậu là ngõ nhỏ thường xuyên có người té ngã?"

Cửa sau trường học có một cái ngõ nhỏ, từ ngõ nhỏ đi đường vòng mười phút mới trở lại trường học, cho nên rất nhiều người sẽ từ ngõ nhỏ này đi qua (khúc này mình không hiểu lắm, tại sao đi đường vòng tốn 10p mà nhiều người đi???). Khoảng thời gian trước ngõ nhỏ hù người này bắt đầu có người té ngã, hơn nữa phần lớn là ở buổi tối, nhiều người đi đường đất bằng nhưng lại té ngã rất tà môn, vì thế dần dần liền có tin đồn là có quỷ nháo loạn. Càng khoa trương hơn chính là, cửa trường cư nhiên còn xuất hiện đạo sĩ bán bùa hộ mệnh, hơn nữa việc làm ăn tựa hồ cũng không tệ lắm.

"Không sai, vừa rồi tớ cùng Tiểu Á đi trên ngõ nhỏ, đi tới đi tới, bỗng nhiên giống như bị thứ gì vướng lại, sau đó hai chúng tớ liền té ngã thành bộ dáng này." Nữ sinh tóc dài mang biểu tình khẩn trương nói, "Càng dọa người chính là, chờ chúng tớ quay đầu lại nhìn là thứ gì vướng ngã chúng tớ, kết quả trên mặt đất cái gì cũng không có, bình thản đến kì lạ. Thật là tà môn! Sợ tới mức chúng tớ nổi da gà đầy người."

Nói tới đây, hai người sắc mặt còn có chút trắng bệch, hiển nhiên lại là bị dọa không nhẹ.

"Có thể là tự các cậu chân trái vướng chân phải a."

Ngõ nhỏ kia Mãn Tình cơ hồ mỗi ngày đều đi, bất quá cô chưa một lần bị té ngã, cho nên cô không tin tưởng lắm.

"Rất tà môn, chắc chắn có thứ gì vướng tớ một chút." Nữ sinh tóc ngắn nói.

"Không được, chờ sáng mai tớ liền đi ra cổng trường tìm lão đạo sĩ kia mua bùa hộ mệnh." Nữ sinh tóc dài nói.

Mãn Tình cười, chợt nhớ tới chính mình có một cái bùa hộ mệnh, vì thế xoay người từ ngăn kéo bàn sách của mình lấy ra một cái bùa bình an màu đỏ đưa cho nữ sinh tóc dài nói: "Cho cậu, bảo đảm bình an."

Bỗng nhiên, một đạo ánh sáng nhạt không dễ phát hiện ở bùa bình an chợt loé lúc Mãn Tình nói bốn chữ bảo đảm bình an, chỉ là ba người ai cũng không phát hiện.

"Mãn Mãn, trách không được cậu đi cái ngõ nhỏ kia không có việc gì, thì ra cậu đã sớm mua bùa bình an." Nữ sinh tóc dài nhận bùa bình an nói, vẻ mặt mang biểu tình trách móc khi Mãn Tình giấu bọn họ trộm mua bùa bình an.

"Không phải tớ mua, là lão đạo sĩ kia muốn đẩy mạnh hoạt động tiêu thụ đưa cho tớ, tớ vẫn luôn đặt ở trong ngăn kéo vì vô dụng quá." Mãn Tình nói, thuận tiện đem hòm thuốc thu dọn, bỏ lại chỗ cũ.

Hai người thấy Mãn Tình dọn đồ, lại cầm lấy ba lô, vì thế kỳ quái hỏi: "Mãn Mãn, đã trễ thế này, cậu muốn đi đâu?"

"Về nhà." Mãn Tình trả lời.

"Về nhà? Hôm nay mới thứ ba, cậu cuối tuần không trở về nhà, hôm nay trở về làm gì? Ngày mai có bài giảng, lão sư kia thích điểm danh." Nữ sinh tóc dài nhắc nhở nói.

"Gia đình tụ hội."

Nói đến gia đình tụ hội, trong mắt Mãn Tình hiện lên một tia châm chọc không dễ phát hiện.

Cha mẹ Mãn Tình, em trai, em gái đều sinh hoạt ở nước ngoài, mỗi năm chỉ có ở lúc này sẽ từ nước ngoài trở về nghỉ ngơi mấy ngày. Nói cách khác cả nhà cũng chỉ có Mãn Tình một mình lưu lại thành phố S, chờ bọn họ mỗi năm một lần trở về. Cho nên, đối với người trong nhà cường điệu rằng gia đình tụ hội, cô cảm thấy châm chọc cực kỳ, nếu thật là người một nhà, vì sao đem cô cô đơn lưu tại quốc nội?

Khi còn nhỏ Mãn Tình còn hy vọng xa vời cha mình có thể đem cô cùng nhau mang ra nước ngoài, người một nhà sinh hoạt ở bên nhau. Nhưng hiện tại, Mãn Tình không còn hy vọng xa vời, mỗi năm gia đình tụ hội, cũng đều có lệ phối hợp, bồi bọn họ chơi trò chơi tình thân.

"Cô chú từ nước ngoài đã trở lại?"

Hai người hiển nhiên cũng đều biết cha mẹ Mãn Tình ở nước ngoài, vì thế nói, "Ngày mai đến tiết tớ giúp cậu."

Mãn Tình cười phất phất tay, đeo ba lô chậm rì rì đi ra trường học, tiếp theo ở cổng trường chạy một chiếc xe, đi đến phụ cận của một tiểu khu xa hoa. Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe màu đen Halley, ở một nơi thật lớn gầm rú, một đường chạy như bay, chạy về hướng ngoại thành.

Ban đêm trên quốc lộ dòng xe thưa thớt, Mãn Tình thích cảm giác chạy như bay này, một đường nhanh như điện chớp, vượt xe này đến xe khác. Kích động và hưng phấn, chỉ có ngay lúc này, Mãn Tình mới không thể không thừa nhận, lúc thời niên thiếu muốn phản xã hội, không riêng gì bởi vì phản nghịch, bởi trong thân thể cô có bản năng nhiệt huyết.

"Mãn Mãn tiểu thư đã trở lại."

Trải qua một tiếng rưỡi chạy như bay, Mãn Tình chạy vào một tòa trang viên thật lớn. Cô mới vừa đem mũ bỏ xuống, chưa kịp chỉnh lại đầu tóc bị mũ làm rối loạn thì đã bị thân ảnh quản gia xuất quỷ nhập thần làm hoảng sợ.

"Dì Triệu, tôi mỗi lần trở về đều bị bà dọa nhảy dựng." Rõ ràng lúc dừng xe bên này không có người, như thế nào lúc mình cởi mũ, dì Triệu không biết từ nơi nào bỗng nhiên nhảy ra.

"Xin lỗi." Người được xưng là dì Triệu quản gia khom người nói, tiếp tục công thức hoá hỏi, "Mãn Mãn tiểu thư ăn cơm chiều chưa? Có yêu cầu phòng bếp vì ngài chuẩn bị thức ăn khuya không?"

"Không cần." Mãn Tình đem mũ bảo hiểm tùy tay treo ở trên xe máy, nhìn nhìn phương hướng nhà chính hỏi, "Ba bọn họ đã trở lại?"

"Tiên sinh, phu nhân, tiểu thư cùng tiểu thiếu gia đều chưa có trở về, bọn họ có việc trì hoãn, khả năng sáng ngày mai mới có thể trở về."

"À." Mãn Tình nhàn nhạt à một tiếng, xách theo bao đi đến nhà chính.

Tiến vào đại đường, lên lầu, tiến vào phòng chính mình, đóng cửa, cùng bên ngoài lại lần nữa cách ly.

Mỗi lần đều là như thế này, khi nào trở về, bị sự tình gì trì hoãn, có chuyện gì muốn báo cô thì 'người nhà' chưa từng chính miệng mình nói, cho dù là gọi điện thoại đều không có, mỗi một lần đều phải thông qua quản gia tới nói cho cô.

Mãn Tình lật xem danh bạ, ba ba, dì Thanh, Lâm Nguyệt, Lâm Hạo, bốn số của 'người nhà', nhịn không được nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng. Bốn số này có ích lợi gì, dù sao cũng không gọi đến.

Mãn Tinh trước đó có gọi qua, chẳng qua ba ba cùng dì Thanh luôn rất bận, gọi qua nếu không phải đường dây bận thì là trợ lý nghe. Mà Lâm Nguyệt Lâm Hạo là một đôi chị em, lúc này đang ở trường để học cho nên di động chưa bao giờ khởi động máy.

Chưa bao giờ khởi động máy? Lâm Hạo thì có thể vì mới mười hai tuổi, đi học không khởi động máy cũng có thể lý giải, còn Lâm Nguyệt chẳng qua so với chính mình nhỏ hơn một tuổi mà thôi, lúc này hẳn là đã học năm nhất đại học, không đến mức tắt máy đi.

Trăm ngàn chỗ hở nói dối, Mãn Tình đều lười vạch trần. Chính mình đã hai mươi tuổi, sớm đã thành niên, lúc nhỏ hẳn là khóc lóc cầu chú ý nhưng không được đáp lại, lúc này cô sớm đã không hiếm lạ.

Thật là, mỗi lần vừa trở về liền miên man suy nghĩ, đừng nghĩ, đừng nghĩ! Mãn Tình ôm gối ở trên giường quay cuồng vài cái, sau đó nặng nề ngủ thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, Mãn Tình bị ánh sáng chiếu vào nên tỉnh dậy, tối hôm qua lúc ngủ Mãn Tình quên kéo màn, cho nên sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào trong phòng dị thường loá mắt.

Người chưa tỉnh lắm, Mãn Tình ăn mặc áo ngủ, mang đầu ổ gà ra ngoài ban công xem, một mặt làm mình tỉnh táo một mặt thưởng thức phong cảnh hoa viên.

Người làm vườn là chú Trương đang cần cù chăm chỉ tưới nước cho cây cối trang viên, ông tưới nước rất có kết cấu, cây này nên tưới nước, cây kia không nên tưới nước, ông đều hiểu rõ trong lòng. Mãn Tình thích xem bộ dáng cây cối sau khi bị tưới nước, cành lá giãn ra, tựa hồ rất là vui sướng. Đừng hỏi Mãn Tình làm sao thấy cây cối vui sướng, chính cô cũng có chút nói không rõ, chẳng qua, chính là có loại cảm giác này.

Lúc Mãn Tinh đang vui sướng thưởng thức thân cây này đến thân cây khác, chú Trương vô tình bỏ quên mấy cây mộc ở giữa, chạy đến chỗ khác tưới nước. Mãn Tình cảm giác rõ ràng mảnh cây nhỏ kia có chút mất mát, vì thế nhịn không được nhắc nhở nói: "Chú Trương, mấy cây ở giữa sao chú không tưới nước?"

Người làm vườn Trương đầu tiên là ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía Mãn Tinh, sau đó lại quay đầu lại nhìn kia mấy cây, nói:

"Mấy cây này hôm nay không cần tưới nước."

"Tôi xem bọn nó hình như có chút héo, xem ra là thiếu nước."

"Tiểu thư nói, mấy cây xà diệp cây bách này chỉ cần một vòng tưới một lần nước, không thể tưới nhiều." Chú Trương nói xong không hề để ý tới Mãn Tình, tiếp tục việc tưới nước của chính mình.

Tiểu thư? Mãn Tình khóe miệng kéo lên, đúng rồi, đây là trang viên, mình là Mãn Mãn tiểu thư, mà Lâm Nguyệt mới là tiểu thư, thật là đối đãi khác nhau nha.

Cha là Lâm tiên sinh, dì Thanh là bà Lâm, em gái là Lâm tiểu thư, em trai là Lâm thiếu gia, chỉ có chính mình là Mãn Tinh tiểu thư, cho nên từ trên xuống dưới chỉ có mình là người ngoài mà thôi?

Lão mẹ ơi, người nói ly hôn liền ly hôn, vì sao sinh con sau đó lại đem con đưa về Lâm gia? Người xem người làm cho gia đình Lâm gia một nhà không vui, con đây là một người ngoài cũng rất xấu hổ.

Mãn Tình thở dài, rửa mặt chải đầu một chút, lắc lư đi tới hoa viên, thừa dịp chú Trương không chú ý, xách theo thùng nước trộm tưới cho mấy cây kia. Tưới xong còn nhịn không được nhỏ giọng nói với mấy cây nhắc mãi vài câu, cũng mặc kệ mấy cây có nghe hiểu hay không.

"Ta không thể cho các ngươi tưới quá nhiều nước, bằng không bị chú Trương thấy, khẳng định đến nói ta. Hôm nay Lâm Nguyệt đã trở lại, nếu cô ấy cảm thấy các ngươi thiếu nước khẳng định sẽ kêu chú Trương tưới nước cho các ngươi, ngoan ngoãn chờ."

Em gái Lâm Nguyệt thích thực vật, cũng giỏi về trồng trọt, trang viên thực vật này đều là Lâm Nguyệt trồng trọt, chủng loại này nên như thế nào, tưới nhiều hay ít nước, mấy ngày tưới một lần, cô ấy đều rành mạch. Thậm chí rất nhiều chủng loại khó tồn tại bên ngoài thì trong trang viên đều có thể phát triển mạnh.

Tỷ như mặt sau trang viên một vườn ươm hoa lan, có đôi khi Mãn Tình thiếu tiền, trộm một gốc cây đi ra ngoài bán, là có thể bán vài trăm vạn, bất quá việc này Mãn Tình đã thật lâu không làm.

Dù sao, Lâm Nguyệt có trình độ gieo trồng, làm Mãn Tình mỗi lần thấy biểu ngữ trồng rừng, liền hận không thể hướng quốc gia nộp lên em gái nhà mình.

Mãn Tình đem thùng nước lặng lẽ thả trở về, sau đó nhanh chóng biến mất ở hiện trường gây án, phía sau là xà diệp cây bách giãn ra thanh âm của cành lá. Từng mảnh từng mảnh lá cây, dưới ánh mặt trời lười biếng duỗi eo, không nhanh không chậm tiến hành quang hợp, ngẫu nhiên truyền đến thanh âm sàn sạt.