Ca Tẫn Đào Hoa

Quyển 2 - Chương 40: Gặp lại sau ly biệt



Đợi đếnkhi Tiêu Huyên quyến luyến buông ra, tôi đã chỉ có thể nằm ra đất thở hổn hển,trong đầu như có một đàn ong vo ve bay lượn, không nói nên lời. Môi rất đau,hình như còn nếm thấy vị máu, tên khốn kiếp này. Vừa rồi đã dùng hết sức lực,vì vậy, tuy tôi còn muốn tặng cho anh ta một cái bạt tai nữa nhưng không cáchnào nhấc tay lên được.

TiêuHuyên cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm lóe lên tia sáng vui mừng, trìu mến.Cơn giận trong lòng tôi chỉ có tăng, không có giảm, không cần nghĩ ngợi, tôigiơ nắm tay lên đấm về phía anh.

TiêuHuyên đưa tay ra định ngăn lại, cuối cùng không biết sao lại bỏ cuộc, chịu mộtđấm của tôi. Tôi biết mình trói gà không chặt, đánh anh không đau, càng khôngkhách khí, liên tục tay đấm chân đá, chỉ hận mình chưa tu luyện được “Hàng LongThập Bát Chưởng”, một chiêu đánh anh ta bay ra ngoài không gian.

TiêuHuyên không chống cự, trên mặt rất nhanh đã bị đỏ một khối, cuối cùng khôngnhịn được nữa, anh nói: “Ta từng tới đây, qua hai trượng nữa sẽ là một đoạnsườn dốc. Nàng liều mạng chạy lung tung như vậy, nhỡ may ngã xuống thì làm saobây giờ?”

Tôi lạichửi ầm lên: “FUCK! Liên quan đến cái rắm nhà anh! Khi anh giả chết sao khôngnghĩ tới chuyện tôi phải làm thế nào? Giờ thấy việc nghĩa mới hăng hái làm, cáikhỉ gió! Sao anh không thật sự chết luôn đi?”

TiêuHuyên bị một đống ngôn từ thô tục phun ra từ trong miệng tôi làm cho ngạc nhiênsửng sốt mất ba giây, sau đó bỗng bật cười khúc khích.

“Cười?”Đây đúng là thêm dầu vào lửa, phía sau tôi bùng lên ngọn lửa cao chạm trời, giơtay tàn nhẫn chọc mạnh vào giữa hai mắt anh.

Tiêu Huyênôm đầu kêu lên: “Đau!”

“Cònbiết đau?” Tôi nói một cách kỳ quái: “Tôi còn sợ anh là cương thi ấy chứ. Biếtđau là tốt rồi.”

TiêuHuyên không bết nên khóc hay nên cười: “Tiểu Hoa, nàng nghe ta nói đã…”

“Khôngnghe, không nghe, không nghe!” Tôi bịt tai gào lên: “Anh không chết vậy coi nhưtôi đã chết đi. Một ngụm máu tôi nôn ra khi đó coi như tôi đã chết. Anh cút đicho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh!”

TiêuHuyên dứt khoát kéo cánh tay tôi. Tôi điên cuồng giãy dụa, há miệng cắn mạnhvào tay anh.

Thânthể Tiêu Huyên chấn động nhưng không né tránh.

Tôi tứcgiận, cắn một lúc mới chịu nhả ra, cảm thấy trong miệng đầy vị máu. Tay áo màuđỏ thẫm của Tiêu Huyên ướt đẫm một mảnh.

Tôisửng sốt, lại nhìn khuôn mặt tái nhợt, gầy hơn trước kia rất nhiều của TiêuHuyên, trong lòng đau xót, nước mắt lã chã lăn xuống.

“Saolại khóc?” Tiêu Huyên luống cuống, vội vàng kéo tôi về phía trước: “Không cóviệc gì, không phải vì nàng cắn! Chỗ đó vốn bị thương từ trước rồi! Không sao,đừng khóc! Là bị thương ngoài da thôi. Đừng khóc mà!”

Tôinhìn chăm chú vào gương mặt gần trong gang tấc, biểu hiện sinh động kia, hơithở ấm áp phất qua mặt kia, tôi cảm thấy lồng ngực được lấp đầy, đầy đến mứctràn ra từ hốc mắt.

Tôivươn tới hôn anh. Tiêu Huyên chấn động, trên mặt mang theo vẻ kinh ngạc, khôngdám tin, thế nhưng rất nhanh anh đã phản ứng lại, ôm chặt lấy tôi.

Tôi hônđôi môi khô ráo, mềm mại của anh, cảm nhận anh cũng chuyên tâm, cẩn thận đáplại, cảm xúc dâng trào, nỗi lòng chồng chất trước kia còn chưa bộc phát hết bịsự tiếp xúc thân mật này kích thích, giống như một tàn lửa rơi xuống đống cỏkhô, mạnh mẽ bốc cháy, tôi hung hăng cắn vào miệng anh không cần suy nghĩ.

TiêuHuyên đau đớn kêu lên một tiếng, túm tôi lại: “Đang yên đang lành sao tự nhiênlại biến thành con chó nhỏ thế này?”

Tôinhìn vết hồng hồng trên trán và dấu răng trên môi anh, không nhịn được, cuốicùng cũng phải cười khẽ một tiếng.

Mộttiếng cười này giống như khiến Tiêu Huyên trút được gánh nặng, liều mạng dùngsức ôm tôi vào lòng, siết thật chặt.

Anhnghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói bên tai tôi: “Nàng còn chưa hết bệnh,không được tức giận, không được vận động quá mạnh. Nếu khiến ta ra tay, nàng cứngồi đó mà chịu ăn đòn đi.”

Anh ấyvừa mở miệng, tôi lại tức giận: “Em đang sống vui vẻ, tự nhiên tức giận làmchi? Anh nghĩ em là máy hơi nước chắc?”

“Máyhơi nước là cái gì?” Tiêu vương gia chăm chỉ học hỏi tri thức.

Tôilườm anh một cái, mất hết kiên nhẫn: “Mặc kệ anh. Đừng ôm em, nam nữ thụ thụbất thân, buông ra!”

“Không!”Tiểu Huyên toét miệng cười, cố chấp ôm chặt lấy tôi như một đứa trẻ tìm đượcmón đồ chơi yêu thích.

Tôi cãilộn một phen, giờ cũng đã mệt mỏi, đành để mặc anh ôm. Chỉ là, vừa yên tĩnh,tâm tình lại dâng lên, mũi tôi cay cay, nước mắt không khống chế được mà rơixuống. Sợ hãi, tuyệt vọng, đau đớn, tức giận, và cả vui mừng. Trăm mối cảm xúcngổn ngang, một lời khó nói hết.

TiêuHuyên hiểu cảm nhận trong lòng tôi, không nói gì, chỉ ôm tôi, bàn tay nhẹ nhàngvỗ lên lưng tôi. Anh vùi mặt vào hõm vai tôi, đôi môi thỉnh thoảng lại hôn lêntai tôi. Dần dần, tâm trạng của tôi bình ổn lại, thay vào đó là một cảm giáckhô nóng dâng lên trong cơ thể theo những động tác mờ ám của anh. Trên lưng cóchút tê dại, hơi thở có chút gấp gáp.

Tôiquay đầu đi, gương mặt xát qua mặt Tiêu Huyên, cảm giác da thịt tiếp xúc khiếncả hai chúng tôi đều khẽ run lên. Tôi lập tức dừng lại, không dám nhúc nhíchnữa. Một lúc lâu sau, Tiêu Huyên thở dài một tiếng thật khẽ, cúi đầu lại hôn tôi.

Tôi nhẹnhàng kêu lên một tiếng, nhưng không từ chối. Cánh tay Tiêu Huyên vòng chặt lấythắt lưng tôi, một giây sau đất trời điên đảo, lưng tôi dán vào mặt cỏ, khí tứccủa anh hoàn toàn bao trùm lên tôi.

Gươngmặt anh ngược với ánh mặt trời khiến tôi không nhìn rõ, nhưng đôi mắt chứa đựngvô vàn tình cảm sâu nặng lại vô cùng sáng ngời, ấm áp, dừng lại thật sâu trongmắt tôi, khiến nơi cứng rắn nhất trong trái tim tôi bắt đầu tan chảy.

Tôivươn tay vuốt ve gương mặt anh, Tiêu Huyên buông tầm mắt âu yếm tôi bằng nhữngnụ hôn thật nhẹ, từ thái dương tới chóp mũi, từ gò má tới cằm, từ đôi môi đếnhai mắt.

Tôi mỉmcười, cảm thấy thật ấm áp, thật vui sướng, thỉnh thoảng đáp lại anh một nụ hôn,ánh mắt không hề rời khỏi khuôn mặt anh.

Gần tớinhư vậy, cuối cùng tôi cũng chú ý tới mùi máu trên người anh.

Tôi đẩyanh ra, lau mặt, mở miệng nói bằng giọng nói khàn khàn: “Để em xem vết thươngcủa anh.”

“Khôngcó gì…”

Tôilạnh lùng nhìn anh, anh đành cuộn ống tay áo lên.

Trên cổtay rắn chắc có hai dấu răng hình vòng cung, không sâu, nhưng vừa khéo in trênmột vết thương còn chưa băng bó. Vết thương vốn đã kết vảy nay lại chảy máu.

“Độccủa anh thì sao?” Tôi nghĩ tới vấn đề then chốt, bắt mạch cho anh.

TiêuHuyên vội vàng nói: “Vết thương đã không còn vấn đề gì. Độc thật sự nguy hiểm,may mà Da Luật Trác đã tặng ta không ít loại dược Tuyết Liên tinh luyện gì đókhi còn ở Xích Thủy, sau khi bị thương, ta lập tức ăn vào, vì vậy độc khôngphát tác.”

Mạchcủa anh mạnh mẽ và có lực, vô cùng vững vàng, tôi yên lòng.

Haichúng tôi đều đã bình tĩnh lại, cuối cùng cũng có thể nói chuyện nghiêm túc vớinhau.

“Rốtcuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi hỏi.

TiêuHuyên có chút do dự, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của tôi, anh đànhnói: “Khi đó nàng còn ở Liêu quốc, Triệu đảng phái thích khách tới ám sát.Triệu tặc kia dồn hết sức lực vào lần này, tổng cộng phái tới tám người, chúngta miễn cưỡng đối phó được, ngay cả Tử Kính cũng bị thương, ta bị đâm trúngngực phải, bị thương đến phổi.”

Bàn tayđang nắm lấy tay anh ấy của tôi run lên, anh vỗ vỗ lên tay tôi trấn an, tiếptục nói: “Sau đó ta bị hôn mê mấy ngày, lần đó vô cùng nguy hiểm. Cũng may tấtcả đều sống sót. Tử Kính thay ta toàn quyền sử lý sự vụ, tuyên bố với bên ngoàirằng ta đã chết, đều vì lừa gạt Triệu đảng. Sau khi tỉnh lại ta mới biết nàngđã từ Liêu quốc trở về, còn biết nàng nôn ra máu, trọng bệnh nằm trên giường,ta thật sự hối hận, hận không thể thay nàng chịu tất cả những đau đớn đó. Chỉlà, những gì Tử Kính làm đều vì suy nghĩ cho toàn cục, không thể chỉ trích, hyvọng nàng cũng đừng trách Tử Kính.”

Tôithan nhẹ một tiếng. Sau khi biết sự thật, tôi thật sự tức giận, cảm thấy mìnhđã bị lừa dối. Nhưng bình tĩnh nghĩ lại, bọn họ cũng cũng có chỗ bất đắc dĩ.Bao năm vất vả lên kế hoạch, biết bao người đi trước ngã xuống, người sau anhdũng tiến lên hiến thân vì nước, thật vất vả mới có cơ hội tốt có thể xuất binhra trận, đâu có thể vì tôi nôn ra một ngụm máu mà ngừng lại?

“Sau đóthì sao?”

“Sau khitỉnh lại, mấy ngày tiếp theo ta còn chưa thể xuống giường. Cũng may tiểu nhađầu Phẩm Lan ngày nào cũng đến thăm ta, kể cho ta chuyện của nàng.”

“PhẩmLan biết?” Tiểu nha đầu tinh quái kia còn ra vẻ vô tội bên giường tôi nữa chứ.

“Đứatrẻ này rất thông minh.” Tiêu Huyên cười nói: “Chỉ là, nghe con bé nói nàngnóng sốt lại không chịu nói một lời, trong lòng ta nóng như lửa đốt. Nửa đêmhôm sau lén vào phòng nàng nhìn nàng. Nàng bị sốt, thần trí mơ màng, dáng vẻ bithương tuyệt vọng khiến ta gần như cho rằng lúc đó sẽ mất nàng. Khi đó, ta thậtsự rất sợ. Tiểu Hoa, trải qua biết bao trận ác chiến trong gió tanh mưa máu,thời điểm đó ta mới biết sự sợ hãi từ sâu trong trái tim là cái gì.”

TiêuHuyên không nói gì nữa, dường như có chút xấu hổ, nhếch miệng cười.

Tôi bấtgiác cười theo: “Vậy vì sao không nói cho em biết sớm?”

TiêuHuyên nặng nề nói: “Lúc đó, chuyện ta chưa chết chỉ có Lý tướng quân, Tôn tiênsinh và Tử Kính biết. Triệu tặc đa nghi, sau khi ám sát còn nhiều lần pháingười tới tìm hiểu thực hư, xác định xem ta đã chết thật hay chưa. Đừng vộinóng giận! Không phải ta lợi dụng nàng, mà trong đám thám tử lần này có ngườitrong nội bộ chúng ta, chúng ta vẫn chưa thể điều tra ra, lại không tiện trắngtrợn lục soát, đánh rắn động cỏ.”

Tôikhông ngờ tới chuyện ấy: “Gian tế nội bộ?”

TiêuHuyên gật đầu: “Nhưng không phải ở quanh ta. Hơn nữa thủ đoạn của đối phương cóhạn, không thể đi vào vị trí nòng cốt. Đương nhiên tuyệt đối không phải hoàinghi nàng, chỉ là nghĩ gian tế cũng có thể ẩn nấp quanh nàng. Vì vậy, sau nhiềulần đắn đo, chúng ta quyết định tạm thời không nói cho nàng. Chỉ là, chỉ là, takhông ngờ… không ngờ nàng lại phản ứng dữ dội như vậy…”

Giọngnói của anh nhỏ dần.

“Vậygiờ đã điều tra ra chưa?” Tôi lo lắng.

“Đã cómanh mối rồi. Chỉ là, kẻ đó… tạm thời không tiện nói cho nàng.”

Tôicũng không giận. Loại chuyện này biết càng ít càng tốt. Muốn sống vui vẻ thìphải sống đơn giản. Giao tiếp với cái ấm sắc thuốc còn dễ dàng hơn giao tiếpvới con người.

Tôi giơtay đấm nhẹ Tiêu Huyên một cái: “Anh hại em thê thảm như vậy, dù thế nào cũngphải đền bù cho em.”

TiêuHuyên bắt lấy nắm tay đó của tôi, thấp giọng quyến rũ nói: “Vậy nàng muốn ta bùđắp thế nào, nàng chỉ cần nói một câu là được.”

“Đây làanh nói đấy nhé!” Tôi mừng rỡ, lập tức ghé vào tai anh, thì thầm với anh điềukiện của tôi.

TiêuHuyên nghe đến một nửa sắc mặt đã thay đổi: “Chuyện này sao được? Ta là chủsoái một quân, sẽ là vua một nước. Không được, không được!”

Tôi chếgiễu: “Không được thì quên đi. Cứ ngẩn người ở đây hóng gió đi nhé, không muốnnhìn thấy anh nữa.” Nói xong, tôi xoay người định đứng lên.

“Nàng…”Tiêu Huyên không dùng được văn đành dùng tới võ, dứt khoát dùng một tay túm tôilại, thân thể đè lên tôi như một ngọn núi lớn, đặt tôi trên cỏ.

Tôi vừatức giận vừa buồn cười, giãy dụa một hồi không có kết quả, sức lực đã dùng hết,cuối cùng cũng bỏ cuộc, ngoan ngoãn nằm dưới người anh, hiên ngang lẫm liệtnói: “Tùy anh đi. Chiếm được cơ thể em nhưng không chiếm được trái tim em.”

TiêuHuyên cười ngã vào trên người tôi.

Tronglòng tôi dâng lên từng đợt thủy triều vui mừng, tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, anhvùi mặt bên cổ tôi. Chúng tôi cứ ôm nhau như vậy, thật lâu không nói gì. Cơ thểnặng nề, tiếng tim đập quy luật, mùi hương quen thuộc khiến tôi cảm thấy vôcùng an tâm và thoải mái. Mùa xuân đã về trên đại địa, bãi cỏ mênh mông xanhmơn mởn, hai con ngựa nhàn nhã gặm cỏ cách đó không xa.

Bầukhông khí rất lãng mạn, tình cảm rất hòa hợp. Chỉ là, hiện giờ là đầu xuân, mặtđất rất lạnh. Tôi hết giận rồi, tim đập bình thường rồi, bắt đầu cảm thấy khílạnh lùa tới khiến tôi không chịu nổi, vì vậy muốn chuyển động cơ thể, chui ratừ dưới người Tiêu Huyên.

Mớiđộng đậy một chút, Tiêu Huyên đột nhiên siết chặt cánh tay, hạ giọng khàn khànnói: “Đừng nhúc nhích!”

Tôisửng sốt trong hai giây rồi bỗng nhiên hiểu ra.

Tìnhchàng ý thiếp, sát lại gần nhau, cô nam quả nữ, củi khô bốc lửa, gió xuân thổibùng lên, người nào đó thuộc sinh vật giống đực thuận theo sinh lý học loàingười mà nổi lên phản ứng, chứng cứ chính là thứ gì đó nóng nóng đang dính chặtvào chân tôi.

Tôi họcy, lại từng ở trong ký túc xá nữ thời hiện đại (câuchuyện đêm khuya của ký túc xá sau khi tắt đèn tuyệt đối có thể làm nam sinh đỏmặt nha!), đối với loại sự việc này, tuy có giật mình nhưngchưa đến mức hoảng hốt, hơn nữa, giữa ban ngày ban mặt, anh cũng không dám làmchuyện gì quá đáng. Vì vậy, lúc này tôi không cảm thấy xấu hổ, ngược lại cònbuồn cười.

MặtTiêu Huyên đỏ ửng, vài phần xấu hổ, vài phần buồn phiền, tôi động lòng trắc, đềnghị: “Hay là anh nghĩ tới bà ngoại anh một chút đi?”

TiêuHuyên hoàn toàn bị tôi đánh bại, toàn thân vô lực ngã lên cỏ, tôi lại bị sự hàihước của chính mình chọc cười, ôm bụng cười phá lên.

“Nàng,nàng rốt cuộc từ cái gì biến thành vậy?” Tiêu Huyên lấy lại vẻ bình thường, thởphì phì túm lấy tôi.

Tôi nétránh, cười lớn: “Em là một đám mây xa vời, tình cờ chiếu vào trái tim anh.”

TiêuHuyên càng dùng lực túm tôi lại, ôm lấy: “Tình cờ? Tình cờ? Nàng còn muốn điđâu?”

Tôibỗng nhiên yên tĩnh lại, không nhúc nhích, để mặc anh ôm, nhẹ giọng nói: “Khôngđi đâu hết.”

TiêuHuyên im lặng không nói gì, chỉ là, đôi tay siết chặt lấy tôi vẫn khẽ run run.

Sau đó,Tiêu Huyên hỏi tôi, nếu như khi đó anh thật sự đã chết, tôi sẽ làm gì?

Tôinói, anh lúc nào cũng thật là ngốc, nào có nhiều “nếu như” như vậy, đang sốngyên lành đột nhiên da ngứa, tự tìm không vui. Hơn nữa, cho dù anh thật sự đãchết, anh còn trông chờ em tự tử vì anh hay sao?

TiêuHuyên ngơ ngác nhìn tôi.

Tôi hừmột tiếng: “Đừng có nằm mơ! Em là gì của anh, mạng sống của em không phải làmạng chắc? Anh đã chết rồi, cho dù em có chết theo cũng không thể khiến anhsống lại được, vậy cái chết của em còn ý nghĩa gì nữa? Nước sông sẽ vì vậy màchảy ngược, mặt trời sẽ vì vậy mà mọc từ phía Tây hay sao? Cho dù em có thể lấycái chết để làm trời đất cảm động, làm cho anh sống lại, em cũng sẽ không làmnhư vậy. Hai chúng ta thật sự thích nhau, nhưng tình cảm còn chưa tốt đến mứclấy mạng đổi mạng. Anh chết thì mặc anh, em còn rất nhiều thời gian để gây dựngmột cuộc sống mới của em, đau lòng một hồi sau đó sẽ chúc anh đầu thai thuậnlợi. Vì vậy, anh đừng có suy nghĩ vấn đề ngu ngốc này nữa, thừa năng lượng thìnghiên cứu chiến lược, chiến sự nhiều một chút đi, vương gia!”

TiêuHuyên nghiến răng nghiến lợi: “Nữ nhân máu lạnh. Sao ta có thể nghĩ đến chuyệnthảo luận vấn đề này với nàng không biết.”

“Đúngvậy.” Tôi gật đầu: “Em cũng thấy kỳ quái, có phải vương gia nhàn hạ quá không?’

TiêuHuyên không thể làm gì khác, đành phải bỏ chạy đi xem công văn.

Yếnquân Nam hạ, tháng Ba đánh bại Thanh châu, Thuấn châu, tháng Tư vượt sông BíchLạc, qua Uông Châu, Triều Châu, Phương Quan, Do La, chiếm đóng núi Bình Hưng. Thếnhư chẻ tre. Tới đầu mùa hạ, thế lực của Tiêu Huyên đã mở rộng gấp bội so vớitrước kia.

Saumười năm gian khổ, Triệu đảng mất lòng dân đã lâu, cộng với khởi nghĩa nông dânở miền Nam, tốc độ mạnh mẽ như vậy vốn đã ở trong dự đoán. Thái tử bị giam lỏng,một đám trẻ tuổi nông nổi bên cạnh hắn vì chuyện cải cách chính trị nên đã phảichịu một đả kích nghiêm trọng trên con đường làm quan, số người bị Triệu hoànghậu chém đầu, bỏ tù không ít, những người may mắn trốn thoát đều từ quan. ĐôngTề chưa có chế độ khoa cử, toàn bộ quan viên đều do tự tiến cử hoặc được bêntrên đề cử. Cái này gọi là “thượng bất chính hạ tắc loạn”, những quan viên đượcTriệu thừa tướng đề cử những năm gần đây nếu không phải mấy kẻ nịnh hót thìcũng là mấy tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển, hoặc bọn con cháu quý tộc tróigà không chặt. Những lương thần trung tướng trước kia đã dần dần bị loại trừsau hơn mười năm Triệu đảng cầm quyền, không còn sót lại mấy người. Cho dù cónhững nhân vật lớn còn tồn lại ví dụ như cha già thân yêu Tạ thái phó của tôi,hay Úc Chính Huân tiếc lời như tiếc vàng cũng chỉ nắm giữ một chức quan như vỏốc rỗng, không có thực quyền.

Quảnquân như vậy, dù thái tổ trẻ tuổi, lập quốc trên lưng ngựa, công trạng ngờisáng huy hoàng có sống lại thì thế cục ngày nay cũng tán loạn, suy tàn, chianăm xẻ bảy, không khác gì một tờ giấy rách. Phần lớn quân tướng binh sĩ đềuxuất thân bình dân, từ lâu đã tích tụ oán giận với những hành vi của Triệu gia,lại nghe nói Yến vương quản quân có đạo lý, thưởng phạt phân minh, còn dùngdanh nghĩa dẹp loạn phù chính, số người đầu nhập vào phe Yến vương càng khôngcần phải nói. Vì vậy, tin tức đáng chú ý nhất trong một lượng lớn tin tức vềviệc Yến quân Nam hạ là chuyện khi hai quân đang giằng co thì quân địch lâmtrận phản chiến, nhân số tới hơn mười vạn.

Tôi làphái nữ, theo lý mà nói thì không thể đi vào quân doanh, nhưng thuyết phục mãi,cuối cùng Tiêu Huyên cũng đồng ý chờ khi thân thể của tôi tốt hơn một chút sẽcho tôi tới hậu phương. Tôi lập tức chọn ra một số nữ quyến trẻ tuổi, khỏemạnh, đầu óc nhanh nhẹn tạo thành một tổ điều trị, dành cho bọn họ một khóahuấn luyện đặc biệt, thành lập một đội cấp cứu giải thương có quy củ trong điềukiện có hạn, sau đó, dẫn theo các “nương tử quân” đi theo đại quân cứu chữa chocác bệnh binh.

Trậnchiến đầu tiên tôi góp mặt là trận đánh vào Thuấn châu. Lão tướng thủ thànhTriệu Trường Thanh là một trưởng bối có họ hàng xa với Triệu hoàng hậu, nhưngkhông phải là một người ăn không ngồi rỗi, ỷ vào quyền lực, mà là một lão tướnggiản dị công chính, ngồi thẳng trên lưng ngựa. Tuy Triệu lão tướng bất mãn vớiđám tiểu bối nhà mình làm xằng làm bậy, bị biếm ra bên ngoài, nhưng cũng khôngcách nào không để ý đến lập trường của mình mà mở rộng của đón tiếp Tiêu Huyên.

Khôngcòn cách nào khác, buộc lòng phải đánh một trận.

Trậnchiến đó vô cùng ác liệt. Gừng già gừng cay, phòng ngự của Thuấn châu không thểđem so với những châu thành đậu phụ khác, có thể nói là phòng thủ kiên cố, quânsĩ được huấn luyện gan dạ, có kỹ thuật, không ai dám không nghe theo mệnh lệnhcủa lão tướng quân. Chỉ là, Triệu lão tướng quân vừa ra trận giết địch vừa rơilệ đầy mặt.

Ông ấythật sự khó xử đôi đường, tuy cũng hy vọng Tiêu Huyên có thể lôi được Triệuthừa tướng xuống ngựa nhưng ngay cả hạ thủ lưu tình, nhường lại một bước cũngkhông làm được. Thật là một nhà cách mạng lão thành đầy khí phách. Khi đó, tôidẫn theo tổ điều trị ở hậu phương cứu chữa cho các bệnh binh, có người tứ chikhông còn trọn vẹn, có vết thương máu chảy không ngừng, có những tiếng rên rỉđau đớn. Còn có một thiếu niên kéo lấy tôi, đau khổ cầu xin tôi cứu anh traicậu ấy, tôi xem rồi mới phát hiện ra thanh niên đó đã tắt thở từ lâu.

Chiếntranh còn chưa kết thúc, tôi đã lén chảy không biết bao nhiêu nước mắt, nhưngtrước mặt người khác lại phải luôn tỏ vẻ bình tĩnh, thực hiện từng bước đâu vàođấy, động tác băng bó, khâu vết thương nhanh nhẹn, chính xác. Tôi là người dẫnđầu, nếu tôi sụp đổ trước, những cô gái lần đầu tiên nhìn thấy người chết trênchiến trường trong đội của tôi phải làm sao bây giờ?

Trithức ngoại khoa ít ỏi đến đáng thương của tôi đã được nâng cao một cách đángngạc nhiên, nhỏ là cầm máu, lớn đến khâu bụng, cưa tay chân, không gì khôngbiết. Một thân đầy máu, làm thế nào cũng không rửa hết mùi gay mũi đó. Ban đêmthay phiên chăm sóc bệnh nhân, đôi mắt vừa nhắm lại, đủ loại cảnh tượng máu meban ngày hò nhau kéo đến, ngủ còn mệt hơn không ngủ.

Rốtcuộc tôi đã đánh giá quá cao khả năng thừa nhận của tâm lý mình.

TiêuHuyên đánh chiếm Thuấn châu tới ngày thứ mười bảy, cuối cùng, Triệu lão tướngquân trọng thương, không thể chủ trì đại cục, con trai trưởng của ông ấy tràonước mắt, hạ lệnh mở cổng thành. Chuyện đầu tiên Tiêu Huyên làm sau khi vàothành chính là đi gặp lão tướng quân, thế nhưng đã muộn một bước, chỉ nhìn thấybóng của ông cụ treo mình trên xà nhà.

Một đờilương tướng, một đời sống trên lưng ngựa, khi còn sống oanh oanh liệt liệt,cuối cùng lại tự sát mà không phải chết trên chiến trường. Có lẽ lão tướng quânđã chết không nhắm mắt. Tiêu Huyên dẫn các giáo quan quỳ gối đưa tiễn, làm lễtang long trọng.

Vượtqua núi Bình Sơn, trải ra trước mặt là một mảnh đất màu mỡ, một bình nguyên nằmgiữa thung lũng. Tiêu Huyên hạ lệnh cho đội quân đóng tại chân núi, nghỉ ngơihồi phục, chuẩn bị cho đợt công chiếm bình nguyên.

Sinhnhật mười sáu tuổi của tôi đã qua đi giữa nơi sơn thanh thủy tú này.

Cuộcsống rối ren thoáng yên ổn lại, trong quân cũng đơn sơ, dưới sự kiên trì củatôi, bữa cơm sinh nhật vô cùng đơn giản, chỉ có mấy người bạn tụ tập lại vớinhau.

VânHương vào bếp, làm một bàn đồ ăn đơn giản, không biết Trịnh Văn Hạo kiếm đâu ramột vò rượu ngon. Tống Tử Kính nói rượu này là rượu cất từ lá trúc gì đó, mấyngười đàn ông bọn họ nghe vậy đều ra vẻ thèm nhỏ dãi.

Đều là ngườiquen, không cần khách sáo, sau khi nâng chén liền bắt đầu động đũa. Cùng nhauăn uống, vô cùng vui vẻ. Tống Tử Kính rất để ý chăm sóc Vân Hương, không ngừnggắp thức ăn cho Vân Hương. Vân Hương cười hạnh phúc, khiến Trịnh Văn Hạo nhìnthấy mà đen mặt.

Tôi ghévào bên tai Tiêu Huyên, nói: “Mùa xuân của Vân Hương bé nhỏ đến rồi.”

TiêuHuyên bị tôi thổi một hơi nóng vào tai, không nhịn được, toàn thân chấn động,ánh mắt hiện ra vẻ nóng bỏng không che giấu được.

Tôi sợđến nhảy dựng lên, lập tức kiểm điểm. Là lỗi của tôi, không nên khiêu khích đànông sau khi họ uống rượu.

TiêuHuyên cũng oán giận trừng mắt lườm tôi, tập trung tinh thần kiềm chế, mãnh liệtăn rau xanh. Còn Trịnh Văn Hạo ở bên kia lại gác đũa, rầu rĩ uống rượu.

Tìnhhình như vậy, vốn định cơm nước xong sẽ làm vài ván mạt chược, hiện giờ quên đithì tốt hơn. Đen tình chắc chắn sẽ đỏ bạc. Tôi không muốn Tiểu Trịnh thắng hếttiền của mọi người.

Sau khiăn xong, mọi người giải tán, Tống Tử Kính đề nghị đưa Vân Hương về chỗ ở của côấy, Tiểu Trịnh cũng đã bỏ về. Chớp mắt, trong viện chỉ còn tôi và Tiêu Huyên đãuống hơi quá chén.

Ánhtrăng sáng tỏ, côn trùng hợp xướng trong rừng cây, một buổi tối ấm áp, đẹp đẽ.

Đôi mắtTiêu Huyên ngời sáng vì hơi rượu, mang theo sự nồng cháy rất rõ ràng. Tôi cũngcười khanh khách nhìn anh.

Khổ cựcsuốt mấy tháng, mọi người đều vừa đen vừa gầy, anh vừa rời khỏi chiến trường làlập tức vào đại trướng nghị sự, tôi cứu chữa bệnh binh suốt ngày suốt đêm, haichúng tôi cho dù gặp mặt, trò chuyện, ăn một bữa cơm cũng đều toàn thân chậtvật, vẻ mặt uể oải. Tuy vừa mới xác định quan hệ yêu đương, nhưng căn bản khôngcó thời gian và sức lực để ân ân ái ái, chỉ có tỉnh táo, lý trí như đôi vợchồng già đã qua kỷ niệm đám cưới bạc.

Hôm naychiến trận thoáng ổn định, cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi, tình cảm vẫnluôn bị đè nén rốt cuộc cũng bắt đầu cuộn trào.

TiêuHuyên cười, vươn tay ra với tôi, nói: “Lại đây.”

Tôinghiêng đầu mím môi: “Làm gì?”

“Để tanhìn nàng cho rõ.”

“Đứngđây thì không nhìn được sao? Đâu có phải mới quen em một ngày?”

TiêuHuyên cũng không giận: “Xa như vậy sao có thể nhìn rõ?”

Tôicười ra tiếng: “Còn lâu mới qua. Rốt cuộc hôm nay anh uống bao nhiêu rượu rồi?”

“Ta đâucó uống nhiều, đều bị Văn Hạo cướp hết rồi. Đáng tiếc, đáng tiếc, một vò rượungon vào bụng hắn đều biến thành dấm hết.”

Tôicười ha hả, không để ý trong một lát đã bị Tiêu Huyên nắm cổ tay kéo vào lòng,tôi xoay người giãy dụa lại bị anh ôm lấy từ phía sau. Hơi thở mang theo mùirượu bao trùm lấy tôi, vòng tay ấm áp dịu dàng vòng quanh tôi, tôi tựa đầu vàongực anh, nghe tiếng tim đập hơi gấp gáp của anh.

“Mặttrăng thật là tròn.” Tôi ngửa đầu nhìn trời: “Nhân tròn trăng cũng tròn.”

TiêuHuyên cúi đầu hôn lên thái dương tôi, không nói gì.

“Cuốicùng cũng tròn mười sáu tuổi rồi.” Tôi cảm thán: “Người ta nói khi bận rộn thờigian trôi qua rất nhanh, thế nhưng em cảm thấy một năm này dài đằng đẵng.”

“Vậysao?” Tiêu Huyên vùi đầu vào hõm vai tôi, ngửi ngửi cái gì đó: “Ta lại thấythời gian thật sự trôi quá nhanh. Nhớ lại lần đầu tiên gặp nhau, nàng còn muốncầm chậu hoa đập ta ấy chứ.”

Tôikhông cảm thấy lời này của anh ấy có gì không đúng, vẫn còn chìm trong hồi ức:“Khi đó em cứ tưởng anh là hái hoa tặc, ai bảo anh nửa đêm trèo tường làm gì?”

TiêuHuyên không phục: “Bề ngoài của ta thế này còn phải đi hái hoa hay sao?”

“Vâng,vâng.” Tôi lập tức nói: “Chẳng phải em đã tự đưa lên cửa rồi sao.”

“Nàngtự đưa lên cửa?” Tiêu Huyên còn bất mãn: “Ta tốn không biết bao nhiêu tâm tư,nàng vẫn ngu ngốc như heo, suốt ngày chỉ nhớ mỗi Tống tiên sinh của nàng.”

Anh ấynói như vậy, tôi lại nhớ tới một vấn đề: “Thái độ của Tử Kính với Vân Hương bâygiờ, anh thấy thế nào?”

TiêuHuyên nhún vai: “Ta sao biết được? Tuy ta và Tử Kính quan hệ rất tốt, nhưng hắncực kỳ kín đáo về việc riêng, ta cũng không biết Tử Kính nghĩ sao về việc này.Sao? Nàng lo lắng cho Vân Hương?”

“Đúngvậy. Vân Hương còn nhỏ tuổi hơn cả em, còn chưa tới mười sáu đâu, một cô bé đơnthuần như vậy. Em dẫn theo Vân Hương trải qua mưa gió, nhưng về phương diệntình cảm, Vân Hương rất ngây thơ, cố chấp. Tử Kính quả thật không tệ, Vân Hươngvẫn luôn ngưỡng mộ huynh ấy, thế nhưng nếu thật sự có gì đó phát triển… Emtuyệt đối không phải khinh thường Vân Hương, em chỉ cảm thấy, dường như hai bọnhọ không thật sự hợp nhau.”

TiêuHuyên cười ôm tôi sát vào lòng: “Người bên ngoài nhìn hai chúng ta cũng khôngthật sự phù hợp nha.”

“Đúngvậy.” Tôi nhéo anh một cái: “Một nữ thanh niên thuần khiết, có tài có mạo nhưem không hiểu sao lại đi theo một phần tử vũ trang phản chính phủ như anh nữa?”

TiêuHuyên vờ như nổi giận cắn tai tôi một cái: “Cái miệng này của nàng là đáng ghétnhất!”

Ánh mắtTiêu Huyên bỗng nhiên sâu hun hút, anh cúi đầu hôn lên môi tôi.

Hoatrên núi đã nở, hương thơm vương vấn trong không trung, sự nhiệt tình từ TiêuHuyên cuồn cuộn truyền sang tôi, bờ môi anh như mang theo dòng điện, khiến tôicảm thấy từng đợt tê dại, tình cảm vốn đã kích động nay lại dần dần tăng nhiệtđộ, cơ thể tỏa nhiệt, bắt đầu choáng váng. Cuối cùng, tôi không nhịn được nữa,phát ra một tiếng rên nhẹ nhàng từ sâu trong cổ họng, vòng tay ôm lấy cổ anh.

TiêuHuyên lại mạnh mẽ ngẩng đầu, cánh tay siết chặt, ngang ngược ôm tôi vào lồngngực vững vàng. Tôi cảm nhận được rõ ràng hơi thở vừa nóng vừa gấp của anh phấtqua tóc tôi. Toàn thân anh gồng lên cứng nhắc, giống như một cây cung bị kéocăng, nhưng anh chỉ ôm lấy tôi không nhúc nhích.

“Vìsao?” Tôi không khỏi mở miệng hỏi.

Giọng nóicủa Tiêu Huyên dưới sự xúc động có vẻ đặc biệt êm tai: “Không công bằng vớinàng.”

Tôingẩng đầu hỏi: “Vậy thế nào mới là công bằng với em?”

TiêuHuyên nói vô cùng nghiêm túc: “Chờ ta đến được kinh thành, sau đó long trọngrước nàng qua cửa.”

Hiểnnhiên, đối với phái nữ mà nói, hôn nhân là một chứng nhận cho phép lên giường.Trong pháp luật Đông Tề, nam nữ chưa kết hôn đã làm chuyện kia sẽ bị tính làtội gian dâm. Tiêu Huyên khởi binh mưu phản, đương nhiên sẽ không có ý định làmmột công dân tuân thủ pháp luật, thế nhưng anh lại là một người đàn ông truyềnthống, là một người đàn ông vô cùng nghiêm túc đối với tôi. Vì vậy, anh kiêntrì cho rằng cho tôi danh phận rồi mới dắt tay nhau lên giường tương đối hợpvới quy luật từng bước của xã hội hơn.

Tôikhông có dị nghị gì về chuyện này, còn thật vui vẻ. Tôi cho rằng tình yêu vàtình dục phụ thuộc vào nhau, sinh ra cho nhau, thiếu một thứ cũng không được,tình yêu platonic nói miệng còn được, áp dụng vào thực tế thì xin miễn đi (Platoniclove: tình yêu lý tưởng, thuần khiết, trong sang). Hưởngthụ tình ái không có gì đáng hổ thẹn, nhưng niềm vui trong tình ái dù sao cũngphải dựa trên quan niệm đạo đức xã hội. Nếu muốn nói mình coi rẻ thế tục, khôngđáng để vào trong mắt thì nên ẩn cư nơi núi non rừng già đi. Còn đã sống trongthế giới này thì phải sống cho đến nơi đến chốn, phải thuận theo thủy triều,phải tuân thủ những quy tắc thích hợp của thế giới này.

Hiệngiờ tôi đang ở trong xã hội phong kiến, phụ nữ hoàn toàn là kẻ yếu, cho dù xinhđẹp, tài trí hơn người, cộng thêm năm mươi xe đồ cưới, vẫn chỉ là một vật phẩmphụ thuộc vào đàn ông. Tôi tự nhận tôi không có khả năng thay đổi địa vị củaphụ nữ, vì vậy, tôi nhất định phải học được cách bảo vệ chính mình một cách tốtnhất trong hoàn cảnh bất lợi.

Tôithích Tiêu Huyên, tôi biết anh ấy cũng thích tôi. Vậy là đủ rồi. Anh nói tươnglai sẽ lấy tôi, hứa sẽ cho tôi một hôn lễ long trọng, thế nhưng tôi cũng khôngcoi trọng chuyện này. Không nên quá coi trọng những lời hứa hẹn. Có thể thựchiện được đương nhiên là tốt nhất, nếu không thể thực hiện được, nên coi nó làmột kỳ vọng tốt đẹp thôi.

Chúngtôi đều không biết ngày mai sẽ thế nào, nhưng hiện tại, trong giờ phút này,chúng tôi hạnh phúc ở bên nhau, nhìn hoa đêm nở rộ dưới ánh trăng, cảm thấycuộc sống tươi đẹp không gì sánh bằng.

Hết quyển 2