Ca Tẫn Đào Hoa

Quyển 2 - Chương 39: Bầu trời và nhân gian



Buổitối cùng ngày, sau khi Vân Hương đã ngủ, tôi lặng lẽ đứng dậy, đi tìm Tống TửKính.

Bởi vìđã có người thông báo, tôi vừa đi tới cửa vương phủ, anh ta đã vội vàng ra đón.Anh ta kinh ngạc: “Sao muội lại tới đây? Tới một mình? Sao không ngồi xe?”

Tôinhìn anh ta một chút, không nói gì, trực tiếp đi vào trong.

Dù vậy,trên mặt, trong ánh mắt Tống Tử Kính vẫn có vẻ ngạc nhiên, vui mừng, còn vôcùng rõ ràng.

“Vàotrong rồi nói. Đầu xuân, bên ngoài lạnh. Hôm nay muội ăn gì? Thân thể còn chỗnào khó chịu không?”

Anh tavốn là một người kiệm lời như vàng, giờ bị tôi dằn vặt đến mức dài dòng lảinhải, tôi không nhịn được mà giật giật khóe miệng.

Tống TửKính vừa thấy tôi cười, không nói gì nữa, có chút ngạc nhiên, ngẩn người.

Tôi vàophòng, thấy Lý tướng quân và Tôn tiên sinh đã ở đây, họ đều giật mình nhìn tôi.Cũng tốt, vốn là có chuyện công muốn nói.

Tôi lấyra một phương thuốc đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Tôn tiên sinh.

Tôntiên sinh cầm lên cẩn thận nghiên cứu một lần, liên tục gật đầu: “Dược này vôsắc vô vị, hòa tan trong nước, người uống phải tứ chi không còn sức lực, sinhra ảo giác, trí nhớ giảm sút, phản ứng chậm chạp… Hơn nữa, ba tháng sau, dượcvật sẽ bị bài trừ ra khỏi cơ thể theo quá trình trao đổi chất, sẽ không tạothành tổn thương nghiêm trọng tới cơ thể. Được lắm, được lắm! Vừa có thể làmsuy yếu sức chiến đấu của quân địch, vừa không làm con dân Đại Tề chúng ta bịthương.”

Lýtướng quân và Tống Tử Kính đồng loạt nhìn về phía tôi.

Tôi mởto mắt nhìn, không có biểu cảm gì, quay đi chỗ khác. Hai người không thể tìmthấy thứ họ muốn trên mặt tôi, thất vọng thu hồi ánh mắt.

Tôntiên sinh trân trọng nhận lấy đơn thuốc, nói lời cảm ơn với tôi.

Mụcđích của chuyến đi này đã đạt được, tôi gật đầu với bọn họ, xoay người định đi.Tống Tử Kính gọi tôi lại.

Tôi cóchút mất kiên nhẫn, dùng ánh mắt đặt câu hỏi. Một thời gian dài tự bế khiến tôikhông thích giao lưu với người khác quá lâu, cảm thấy vừa phiền vừa mệt.

Tống TửKính thận trọng nói: “Sau khi Triệu đảng biết tin đã bắt tay làm đại thanh trừ.Phần lớn quan viên có giao tình với vương gia ở kinh thành đều bị liên lụy,không ít người đã phải vào ngục. Úc tướng quân rời khỏi kinh thành, thẳng vềphía Bắc, ít ngày nữa chúng ta sẽ khởi binh Nam hạ, hợp lại với bọn họ.”

Tôi mờmịt trong chốc lát rồi hiểu ra. Cuối cùng cũng phải bắt đầu.

“Nhanhthôi.” Tống Tử Kính gật đầu, dường như đang trấn an tôi: “Rất nhanh thôi, cựckhổ sẽ qua. Muội nhất định phải kiên trì.”

Tôikhông hiểu được ý của anh ta, cái gì mà nỗi khổ của tôi rất nhanh sẽ qua? Tranhđấu giành thiên hạ, đặc biệt là tranh đấu giành thiên hạ dưới tình huống khôngcó người cầm đầu, là một chuyện rất dễ dàng, rất nhanh chóng sao?

Nhưnghiện giờ tôi và kế hoạch lớn thống nhất thiên hạ của bọn họ đã không còn mộtchút quan hệ, tôi gật đầu có lệ rồi xoay người rời đi.

“TiểuHoa…” Tống Tử Kính đuổi theo: “Ta tiễn muội.”

Tôi từchối cho ý kiến, nhìn anh ta một cái rồi quay đầu tiếp tục đi.

Tống TửKính gọi người chuẩn bị xe ngưa, đỡ tôi lên. Tôi tìm một góc trong xe ngựa rộngrãi ấm áp để ngồi xuống, thu thân thể lại, một mình ngẩn ra.

Tống TửKính ở bên cạnh nhìn tôi một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được mà thở dài:“Đến khi nào muội mới bằng lòng mở miệng nói chuyện?”

Tôilạnh lùng nhìn anh ta một cái rồi lại nhắm mắt lại.

“Tabiết trong lòng muội khó chịu, không tiếp nhận được tin tức kia. Nhưng muội cứnhư vậy, nếu hắn trên trời có linh, nhất định sẽ khổ sở lo lắng. Muội cũngkhông nhẫn tâm khiến hắn đau lòng đúng không.”

Rốtcuộc, tôi liếc mắt một cái khinh thường.

Tuy tôilà người xuyên không đến, nhưng trong tôi vẫn là một kẻ theo học thuyết vôthần, luân hồi báo ứng, những chuyện đó nói miệng thì được, còn thảo luận trongthực tế thì thối lắm. Cho dù Tiêu Huyên có linh hồn, thứ nhất, anh ấy sẽ khôngđau lòng khổ sở vì một chuyện như vậy; thứ hai, rất có khả năng anh ấy đã đầuthai từ lâu rồi, quan tâm chúng tôi khóc lóc, bi thương hay đốt pháo ăn mừnglàm gì. Tôi không muốn nói bởi vì tôi không muốn giao lưu, cũng không muốn đốiphó với những người, những việc phiền phức, cơ thể và trái tim gặp phải mộtviệc quá tải so với sức chống đỡ nên cần một đoạn thời gian nghỉ ngơi và hồiphục. Tôi mặc kệ Tiêu Huyên biết rồi có vui vẻ hay không, anh ấy đã chết, ngườiđã chết như ngọn đèn tắt, không có suy nghĩ, không có tình cảm. Tôi quan tâmtới cảm nhận của một người đã chết làm gì? Tôi chỉ tự bế, tôi không điên!

Tống TửKính ngượng ngùng, không nói gì thêm. Trong sự lay động của chiếc xe, tôi lạimê man ngủ thiếp đi.

Khitỉnh lại, tôi đã nằm trên giường, trời cũng đã sáng. Vân Hương đang ở gianngoài dặn dò Giác Minh và Phẩm Lan đến thăm tôi không được khóc, không đượcnhíu mày, không được nói lung tung, nói chung, chỉ có thể cười, nhất định phảivui vẻ cười.

Aiz,thật khó cho bọn trẻ, từ nhỏ đã dạy bọn chúng nói dối giả vờ, lại muốn bọnchúng vẫn ngây thơ trẻ con, thật là khó cả đôi đường.

GiácMinh và Phẩm Lan đi vào, trên mặt thật sự mang theo tươi cười, vây xung quanhgiường tôi lải nhải kể những chuyện thú vị xảy ra gần đây.

Tôi thờơ vừa ăn điểm tâm vừa nghe, nhưng không đáp lời. Giác Minh nói lâu, cảm thấykhông có tác dụng, nhìn về phía Phẩm Lan xin giúp đỡ.

Cô béthông minh dường như thầm hạ quyết tâm, nói với tôi: “Tỷ tỷ, muội nói cho tỷthế cục hiện tại nhé.”

Bọn VânHương đều sửng sốt, vội vàng nháy mắt với Phẩm Lan. Thế nhưng Phẩm Lan đón nhậnánh mắt chăm chú của tôi, vô cùng có lòng tin, bắt đầu nói.

“Dânkhởi nghĩa ở ba quận miền Nam hiện giờ đã tràn ra bốn tỉnh. Quân đội triều đìnhở phía Nam liên tục thất bại rút lui, lại xuất hiện dịch bệnh, lòng quân tanrã. Trong khi đó, Triệu hoàng hậu thông đồng với thừa tướng giả truyền thánhchỉ thanh trừ những đảng phái khác, trong triều hiện nay đã có sáu, bảy vị đạithần từ quan hoặc bị bỏ tù. Thái tử phản đối, bị hoàng hậu giam lỏng. Tống tiênsinh và mọi người ngày mai sẽ lên đường dẫn quân Nam hạ.”

Thì rathế cục đã phát triển tới giai đoạn gay cấn như thế. Triệu đảng chỉ chờ TiêuHuyên chết là xé rách cái khăn che mặt, hoàn toàn đoạt quyền. Mà Yến quân hiệngiờ đã như rắn mất đầu, vô cùng khó xử.

VânHương dè dặt hỏi tôi: “Tỷ, tỷ có muốn đi theo không?”

Tôinhìn ánh mắt chờ đợi của cô ấy, hiểu được trong lòng cô ấy lo lắng cho Tống TửKính. Tôi cũng muốn đi, muốn nhìn xem giang sơn của Triệu đảng sụp đổ thế nào,muốn nhìn thấy tất cả những thứ người kia không thể nhìn thấy.

Tôi gậtđầu.

Đêm đó,Tống Tử Kính tới: “Muội muốn đi theo chúng ta?”

Tôi gậtđầu.

Tống TửKính có chút khó xử: “Chiến tranh không phải trò đùa.”

Tôiđương nhiên biết, nhưng tôi cũng không thật sự cầm đao lên chiến trường.

“Ta chỉsợ không thể bảo vệ muội chu toàn. Sau này sẽ không có mặt mũi nào ăn nói vớivương gia.”

Nếu vậykhi đó huynh cũng đã chết, anh ấy có thể làm gì một người đã chết?

Tống TửKính không biết làm thế nào, đành nói với Vân Hương: “Sao cô không khuyên nhủcô ấy.”

VânHương bứt rứt bất an: “Nhưng… Nhưng chúng ta đều lo lắng.”

“Côcũng muốn đi theo?”

“Tỷ tỷđi đâu ta theo đó!” Vân Hương vội vàng tuyên bố.

Tống TửKính không có cách nào khuyên giải chúng tôi, cuối cùng cũng lùi bước: “Cũng cóthể, nhưng nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của chúng ta. Ta sẽ cử tám thịvệ đến bảo vệ mọi người.”

Tôi suynghĩ một chút, gật đầu.

Tống TửKính thở dài một tiếng: “Muội vẫn không chịu mở miệng nói chuyện.”

Tôi bựcmình, khụ hai tiếng biểu thị giọng nói của tôi bình thường. Tống Tử Kính bị tôikhiến cho không biết nên khóc hay nên cười, đành phải thôi.

Đàn ôngthật kỳ quái, suối ngày chê phụ nữ dài dòng lắm chuyện, như ba nghìn con vịthoặc là một cái chợ, thế nhưng khi phụ nữ không nói lời nào, họ lại hoảng hốthơn bất cứ ai. Thật sự là đã không vừa ý thì người ta trái phải thế nào đềukhông đúng, khó chiều.

Ngàytiếp theo, tôi cùng Vân Hương leo lên xe ngựa của vương phủ, theo đội quântrùng trùng điệp điệp rời khỏi thành Tây Dao.

Tôi vốnđang ngồi ngơ ngác, nhưng trong nháy mắt khi xe ngựa đi qua cổng thành, tôi bậtngười dậy vén rèm lên, nhìn về phía sau.

ThànhTây Dao phồn hoa, chứa đầy những giấc mơ thơ mộng và tình yêu một thời niênthiếu của tôi, cũng ghi lại biết bao mất mát và đau thương của tôi tại chốnnày. Tôi đã lớn lên, trưởng thành ở đây, cũng đã trải qua đau xót và ly biệt ởđây. Hôm nay tôi ra đi, người đó còn vĩnh viễn ở lại. Câu chuyện của chúng tôigiống như một đóa hoa vừa chớm nở đã tàn, vĩnh viễn lưu dấu trong trái tim tôi.

Sónggió này, tôi sẽ vượt qua. Nhiều năm sau, có lẽ tôi sẽ quay trở về nơi này, ngồiôm tâm tình nhớ về cố nhân, sẽ đi thăm người ấy.

Mất điTrưởng Tử Việt, tôi giống như một đứa trẻ mất đi viên kẹo yêu thích; mất điTiêu Huyên, tôi chỉ cảm thấy trong cơ thể mình đã thiếu đi một bộ phận nào đó.

Còn tìmvề được không?

Tôibuông rèm, thở dài.

Ra khỏithành chưa được bao lâu, tôi lại bắt đầu nóng sốt, tuy chỉ là sốt nhẹ nhưngtinh thần rất kém, vô cùng uể oải, đầu đau như muốn nứt ra mà không làm cáchnào ngủ được. Đã uống thuốc nhưng hiệu quả rất nhỏ. Thân thể này đang bị ý chíthao túng, dùng để thể hiện nội tâm. Trái tim đã mất, những đau khổ vốn do tráitim tiếp nhận giờ dồn toàn bộ lên thân thể.

Tôi sợlàm lỡ chính sự, không cho Vân Hương nói với Tống Tử Kính, cứ một đường xóc nảytới doanh trại, cầm cự vào đến trong lều rồi lập tức thả lòng, ngả đầu là ngủ.

Giấcngủ này hỗn loạn rất nhiều giấc mơ, ầm ĩ, bàng hoàng, cảm giác mặt đất đangrung chuyển. Tôi khó khăn mở mắt ra, kinh ngạc nhìn thấy Tôn tiên sinh đang ởtrong lều của tôi.

Tôntiên sinh thấy tôi tỉnh lại, thở phào một hơi: “Cô đã sốt suốt một đêm, khiếnVân Hương sợ hãi. Tử Kính và mọi người bận rộn không đến được, đành bảo ta đếnxem cô.”

VânHương vắt chiếc khăn lạnh lẽo, ẩm ướt đặt lên trán tôi.

Tôi vẫnđang mơ màng, hiện giờ là lúc nào, bên ngoài thật ầm ĩ.

Tôntiên sinh giải thích: “Đã bắt đầu đánh trận. Vương gia lấy danh nghĩa “ThanhQuân Trắc*” dẫn quân hồi kinh. Trận đánh đầu tiên đã giành thắng lợi.”

*Thanh Quân Trắc: thanh trừ thân tín, kẻ xấu bên cạnh quân chủ.

À, rốtcuộc đã đánh nhau.

Thứnhưng, “Yến vương lấy danh nghĩa “Thanh Quân Trắc” dẫn quân hồi kinh”, chuyệnnày nói thế nào được? Đã gióng trống khua chiêng làm lễ tang, làm sao dùng đượcdanh nghĩa của Tiêu Huyên nữa? Tìm một thế thân giống như đúc?

Tôntiên sinh lảng tránh ánh mắt của tôi: “Lão hủ không tiện nói. Cô nương cứ nghỉngơi cho tốt đi.”

Tôicàng nghĩ càng cảm thấy chuyện này kỳ lạ. Chính Vân Hương cũng có chút mơ hồ:“Tỷ, tin tức bên ngoài là vương gia giả chết, chỉ nhằm mục đích kích động Triệuđảng yên tâm bắt tay làm phản…”

Tôivùng lên, ngồi dậy.

Giảchết? Rốt cuộc chết là giả, hay tìm người giả chết? Tiêu Huyên đã chết, tôi tậnmắt nhìn thấy, tự tay sờ đến. Lạnh lẽo, cứng nhắc, không có mạch đập. Tay củatôi đã ở trên cổ anh ấy lâu như thế, lẽ nào một người có thể khống chế tim đập?Hay là người nằm đó lúc ấy chính là giả?

Tôixuống giường đi ra ngoài, Vân Hương vội vàng kéo tôi: “Tỷ muốn đi đâu? Bênngoài đang rất loạn!”

Tôi mởmiệng, giọng nói khàn khàn: “Tôi muốn tận mắt nhìn thấy.”

VânHương vừa mừng vừa sợ: “Tỷ, tỷ nói chuyện rồi!”

Tôi cốchấp đi ra ngoài: “Người đó ở đâu? Tôi muốn thấy tận mắt.”

Tôntiên sinh phản ứng lại, ngăn tôi, nói: “Vừa mới thu binh, bên ngoài rất loạn!”

Tôiquay đầu nhìn thẳng vào Tôn tiên sinh, nhìn thẳng vào mắt ông ấy, lớn tiếnghỏi: “Rốt cuộc Tiêu Huyên đã chết hay chưa?”

Tôntiên sinh bất an né tránh ánh mắt tôi: “Mẫn cô nương, rất nhiều chuyện ta khôngnói rõ được.”

Ông ấythật sự không nói rõ được. Tôi vòng qua ông ấy, bỏ lại Vân Hương, vén rèm lênđịnh lao ra ngoài. Thị vệ canh giữ bên ngoài lập tức nhảy ra, ngăn cản tôi:“Mẫn cô nương, không có lệnh của Tống tiên sinh, ngài và Vân Hương cô nương đềukhông thể rời khỏi lều.”

Tôntiên sinh đuổi theo tôi đi ra: “Bên ngoài thật sự rất loạn!”

Tôi hỏithị vệ: “Là mệnh lệnh của Tống tiên sinh hay của vương gia?”

Thị vệngẩn ra, lộ vẻ khó xử.

Tôi đãgấp đến mức toàn thân đổ mồ hôi, không biết lấy đâu ra sức lực, đấy anh ta rarồi bỏ chạy.

Thị vệvội vàng đuổi theo, thế nhưng trong quân doanh thật sự rất loạn, những binh sĩtrải qua sinh tử trở về chen chúc khắp nơi, niềm vui chiến thắng tràn ngập toànbộ quân doanh. Tôi nghe được bọn họ nói: “Thật tốt quá, vương gia đã trở về!”

“Đánhcho Triệu cẩu tè ra quần!”

“Cũngmay vương gia không có việc gì! Khi đó làm ta sợ muốn chết!”

“Vươnggia có thiên tiên bảo hộ, đương nhiên sẽ không bị Triệu cẩu hại chết đơn giảnnhư vậy!”

“Trậnnày đánh thật đã! Triệu binh kia thật giống như ba năm ăn cơm không đủ no…”

Mỗi mộtcâu nói truyền vào lỗ tai tôi lại càng khiến tôi căng thẳng. Tôi dựa vào vócngười thấp bé xuyên qua đám người, thị vệ nhất thời không đuổi kịp, lại sợ làmtôi bị thương nên không dám mạnh tay.

Khichạy được tới trước căn lều tướng soái màu trắng, tôi đã thở hổn hển, phổi nhóiđau, máu toàn thân như đang sôi lên.

Thị vệbên ngoài lều nhận ra tôi, kinh ngạc nói: “Mẫn cô nương, sao cô lại tới đây?Không phải cô còn bị bệnh sao?”

Tronglều vốn có tiếng nói chuyện đột nhiên toàn bộ yên tĩnh.

Khôngđúng!

Có chỗnào đó không đúng!

Tôi,tôi muốn nhìn tận mắt, sờ tận tay! Tên khốn kiếp đó, rốt cuộc đã chết hay chưa?

Thị vệkhó xử, lại không thể giơ trường thương ra: “Mẫn cô nương, cô không thể đi vàonhư vậy.”

“Tránhra!” Tôi nói từng chữ thật có khí phách.

“Nhưng,Mẫn cô nương…”

“Đểnàng vào đi.”

Tôinghe thấy một giọng nói như vậy, như sét đánh, đầu óc tôi trống rỗng trong nháymắt, thân thể bất giác loạng choạng.

Tôidùng một tay đẩy ra thị vệ đang định đỡ tôi, hít một hơi thật sâu – đi vào bêntrong.

Toàn làngười, các tướng sĩ trên người còn mặc giáp sắt dính đầy vết máu khô, gương mặtthô lỗ mang theo nghi hoặc đánh giá tôi, sau đó ăn ý tách ra, tách ra. Giốngnhư một tháng trước, khi tôi mới trở về Tây Dao, trước mắt tôi tách ra một conđường, dẫn thẳng tới nơi một người còn sống, hoặc đã chết.

Ngườikia từ trên ghế chủ tọa đi xuống, trang phục mài vào nhau phát ra những tiếngvang rất nhỏ, bùn hòa với máu đọng lại trên mặt, mái tóc rối bời, vẻ mặt phongsương. Thế nhưng, đôi mắt lại sáng ngời đến mức như đang bốc cháy, nghênh ngangđắc ý, hào khí ngất trời.

Là anh!

Là anh!

Khôngcần kiểm nghiệm DNA, tôi biết đó là anh!

Tôi nhưbị đứng hình, không nhúc nhích, trơ mắt nhìn anh ấy đi tới trước mặt tôi.

TiêuHuyên cười: “Đừng lo lắng, không phải máu của ta.”

Anh nóikhông cần lo lắng, điệu bộ dễ dàng đến mức như đang nói về một chuyện chẳngliên quan gì đến mình.

Anh lậplại một cách chắc chắn: “Đừng lo, tất cả đều ổn.”

Tôibỗng nhiên mỉm cười, nhìn thẳng vào anh, nói rõ ràng từng chữ: “Anh khôngchết.”

TiêuHuyên gật đầu, giống như vô cùng hả hê: “Không giả bộ giống một chút, bọn chúngsẽ không động thủ. Lần này hoàng thượng mắc trọng bệnh, không biết có thể chốngđỡ được như trước kia hay không, ta không thể mạo hiểm. Phải ra tay khi bệ hạ cònđang tại thế.”

Nụ cườicủa tôi càng thêm tươi tắn: “Anh không chết ha.”

TiêuHuyên trìu mến nhìn tôi, những người ngoài đã im lặng lui ra, trong lều chỉ cònmình tôi và anh ấy. Vì vậy, anh ấy yên tâm to gan vươn tay về phía tôi: “Đừnglo lắng nữa. Ta không sao. Vì sao nàng chỉ mặc thế này đã tới đây? Có lạnhkhông…”

Tôi vẫncười: “Thì ra, anh không chết.”

Cuốicùng Tiêu Huyên cũng cảm giác có điều không đúng: “Tiểu… Mẫn, nàng…”

Mộttiếng bạt tai lanh lảnh vang lên cắt đứt câu nối tiếp theo của anh ấy.

Tôi ômtay, thở hổn hển, vì dùng quá nhiều sức nên chính tay mình cũng đau, thế nhưngtrong khoảnh khắc đó, trong lòng thật sự cảm thấy vui sướng không thể nói bằnglời.

TiêuHuyên ngẩn người, quay mặt lại, há hốc mồm nhìn tôi.

Giậtmình phải không? Tôi cắn môi cười nhạt, con thỏ bị ép đến nổi nóng cũng biếtcắn người, coi tôi là cục bùn, thích nặn thế nào thì nặn phải không?

“Chơitrò giả chết phải không?”

Tôixoay người lao ra khỏi lều, không quay đầu lại. Tiêu Huyên đang ở phía saukhông ngừng gọi tên tôi.

Bênngoài người đông nghìn nghịt, thấy tôi đi ra đều ngạc nhiên một chút rồi nhườngđường. Tôi chạy bừa về một hướng, nắm lấy một cái dây cương rồi xoay mình lênngựa, hai chân thúc mạnh, con ngựa lập tức phóng đi.

“TiểuHoa…” Tiêu Huyên lớn tiếng gọi tôi: “Nàng đi đâu?”

Tôicưỡi ngựa lao thẳng ra ngoài quân doanh, tùy tiện đi về một hướng. Phía sau cótiếng vó ngựa mơ hồ truyền đến, nhìn lại, Tiêu Huyên đang cưỡi Huyền Lân đuổitheo tôi. Huyền Lân chính là vua của loài ngựa, bốn vó phi như bay, con ngựabình thường tôi đang cưỡi không thể sánh bằng. Không lâu sau anh đã đuổi sáttới chỗ tôi.

“TiểuHoa! Mau dừng lại! Nàng nghe ta nói đã…”

“Cútngay!” Bao nhiêu lửa giận tích trữ đã lâu của tôi cuối cùng cũng bùng phát,trút hết toàn bộ về phía anh: “Muốn chết thì chết cho sạch sẽ, đừng có trở vềlàm cương thi dọa người!”

“TiểuHoa…” Tiêu Huyên rất bất đắc dĩ: “Nàng dừng lại trước đã. Muốn ta làm gì cũng…”

“Khôngdừng. Tôi muốn anh chết, anh đi làm ngay đi!”

Tôi vẫyroi đánh về phía anh ấy, Tiêu Huyên vội vàng né tránh, dở khóc dở cười.

Tôinhìn gương mặt sinh động tràn đầy sức sống đáng ghét của anh ấy, lửa giận tronglòng lại càng bốc lên, nuốt trọn tôi. Tôi giơ roi đánh mạnh hai cái vào môngngựa. Con ngựa bị đau, càng liều mạng bỏ chạy, bỏ xa Tiêu Huyên.

Địahình phía trước có sự thay đổi, tôi kéo dây cương chạy về phía sườn núi phíaTây.

TiêuHuyên đột nhiên hô to một tiếng: “Tiểu Hoa! Dừng lại! Ngay lập tức!”

Tôithật sự đã đỏ đôi mắt, bất cứ lời nào của anh ấy đều không vào được lỗ tai tôi,ngược lại tôi còn tặng thêm một roi.

“TạChiêu Hoa! Nàng dừng lại ngay cho ta…” Tiêu Huyên gần như gầm lên.

Tôinhắm chặt mắt, ngoảnh mặt làm ngơ, gió đập vào hai gò má đau nhức. Con ngựahoảng loạn chạy lên sườn núi, Tiêu Huyên cũng ra roi thúc ngựa chạy nhanh đếnbên cạnh tôi.

“TiểuHoa!” Giọng nói Tiêu Huyên tràn ngập sợ hãi: “Dừng lại… Nàng…”

Tiếngnói của anh ấy vừa ngừng, tôi cảm giác được anh ấy bay lên từ trên lưng ngựa,như đại bàng giương cánh, chớp mắt đã rơi xuống sau lưng tôi, giật lấy dâycương, ghìm lại thật mạnh.

Conngựa đang phi nước đại hí lên một tiếng, chợt đứng lên, tôi trở tay không kịp,bị Tiêu Huyên kéo khỏi lưng ngựa, cùng nhau lăn trên mặt đất.

TiêuHuyên thuận thế ôm chặt lấy tôi, lăn xuống sườn núi theo quán tính, tôi choángđầu hoa mắt, hoàn toàn không nhận định được rõ tình huống, sau một trận trờiđất quay cuồng, chúng tôi đột nhiên dừng lại, Tiêu Huyên ổn định lại thân thểcủa hai chúng tôi.

Tôi thởkhông ra hơi: “Anh buông…”

TiêuHuyên ôm lấy tôi, ôm thật chặt, siết quanh, đè nặng, giống như muốn hòa tôi vàotrong cơ thể mình.

Tôi rấtđau, đau đến mức toàn thân run run.

Tôichửi ầm lên: “Anh đi chết đi, đi chết đi, đi chết đi…”

TiêuHuyên xoay người đè tôi xuống dưới, cúi đầu chặn môi tôi lại.

Khí tứccủa anh chiếm đóng tất cả cảm quan của tôi trong nháy mắt, thân thể mạnh mẽvững vàng áp chế tôi, tôi bị khí thế ào ạt của anh đánh bật toàn bộ thần trí,chỉ cảm thấy một hơi thở nóng bỏng và đôi môi ngang ngược mạnh mẽ xâm chiếm. Nụhôn điên cuồng, giận dữ như thật sự muốn xé rách, cắn nát, ăn người ta vàobụng, cộng thêm thái độ kịch liệt, ngang ngạnh khiến tôi sợ đến mức phát run,giống như con cừu non dưới vuốt sói. Mà lửa tình mãnh liệt bắn ra từ trên ngườianh như những viên nham thạch nóng rực bay từ trên trời xuống, thiêu đốt toànthân tôi, khiến tôi nóng đến mức phải co người lại, toàn thân vô lực. Tôi bịanh hung hăng đè nặng, giữ chặt, ôm siết, quấn lấy triền miên, thật sự giốngnhư bị vây trong một cái kén do chính anh ấy tạo nên, tránh không thoát, trốnkhông ra, đến chết không rời.