Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1490: Thần thú giãy giụa (12)



Khế ước chủ tớ cũng chỉ có bên làm chủ nguyện ý giải trừ khế ước thì khế ước mới được giải trừ.

Thân là người hầu, trong lòng Ninh Thư còn động tâm hơn, nàng mới là người muốn giải trừ khế ước hơn bất kỳ ai.

Ninh Thư cầm lấy điểm tâm trên bàn đá đưa lên miệng từ từ ăn, "Giải trừ khế ước với Ngọc Lưu Li, sau đó lại cùng cô nương lập khế ước sao?"

Ngọc Linh Lung vẫy vẫy tay, "Tiểu nữ không nghĩ muốn cùng các hạ lập khế ước, nếu các hạ muốn cùng tiểu nữ tử lập khế ước, thì đó là phúc phận đã tu ba kiếp của tiểu nữ."

Ninh Thư cắn một ngụm điểm tâm, vẫn là muốn cùng nàng lập khế ước đi.

"Đương nhiên, nếu các hạ nguyện ý cùng tiểu nữ tử lập khế ước, tiểu nữ tử chắc chắn sẽ hiếu kính, tôn trọng ngài." Ngữ khí của Ngọc Linh Lung có chút dồn dập, "Tiểu nữ nói những lời này đều là nói thật, nếu như có lời nói dối nào, sẽ bị thiên lôi đánh xuống."

Ninh Thư cũng không hoài nghi Ngọc Linh Lung nói dối, dù sao đây chính là thế giới tu luyện, nếu vi phạm loại hứa hẹn này, sẽ sinh tâm ma, thời điểm lịch kiếp giáng xuống có khả năng sẽ bị hôi phi yên diệt.

Suốt quá trình tu luyện chính là tự mình thực tu, quá trình đạt được thực lực cường đại, nguồn gốc căn nguyên còn ở lại.

Ninh Thư ăn xong khối điểm tâm rồi, vỗ vỗ vụn điểm tâm trên tay, dùng tay chống đầu mình, lười biếng nói: "Cô nương nói với ta những lời đó, không sợ ta sẽ nói lại cho Ngọc Lưu Li nghe sao?"

"Dù gì ta cũng là thần thú khế ước của Ngọc Lưu Li."

Ngọc Linh Lung cười nói: "Từ khi lục muội muội trở về, tiểu nữ vẫn luôn quan sát các hạ cùng với lục muội muội, liền phát hiện quan hệ giữa hai người cũng không phải hòa thuận gì mấy"

Ninh Thư nga một tiếng, "Vậy làm thế nào mà cô nương phán định quan hệ giữa ta và Ngọc Lưu li không tốt, rốt cuộc thì mệnh của ta và nàng ấy cũng đã bị cột vào với nhau."

"Đầu tiên chính là cử chỉ của lục muội muội đối với các hạ rất có oán khí, lại nữa, các hạ đối với sự tình của lục muội muội cũng thực lãnh đạm." Ngọc Linh Lung thật cẩn thận mà nhìn Ninh Thư, "Là Linh Lung lớn mật phỏng đoán, mong rằng các hạ không sinh khí."

Ninh Thư chỉ vào ghế đá bên cạnh, "Ngồi xuống đi, đứng nói chuyện rất mệt."

"Đa tạ các hạ." Trên mặt Ngọc Linh Lung lộ ra ý vui mừng tươi cười, ngồi ghế đối diện với Ninh Thư, thuận tiện rót cho Ninh Thư một chén trà.

"Tiểu nữ thấy các hạ dường như thực thích uống trà."

Ninh Thư ừ một tiếng, "Cô nương vì cớ gì lại muốn cùng ta nói mấy lời đó?"

Ngọc Linh Lung cắn cắn môi, "Tiểu nữ muốn các hạ và Ngọc Lưu Li giải trừ khế ước, còn chuyện có cùng tiểu nữ lập khế ước hay không, không hề có quan hệ."

"Vừa mới nãy các hạ cũng thấy rồi đó, lục muội muội ỷ vào sự tồn tại của các hạ, mà sẵng giọng với tổ phụ, mà nàng ta vẫn luôn cảm thấy tiểu nữ là người hại chết nàng ta, tiểu nữ chỉ là vì muốn tự bảo vệ lấy mình." Ngọc Linh Lung nói.

"Tiểu nữ thậm chí còn hoài nghi lục muội muội bị người ta đoạt xá, tiểu nữ nghe linh sư cường đại nói, sau khi chết tư chất trên người vẫn còn, có thể đi đoạt xá thân thể của người khác, đặc biệt là những người có tư chất tốt." Ngọc Linh Lung đề thấp giọng nói.

Ninh Thư uống trà, Ngọc Linh Lung nói, tuy không trúng gần thì cũng trúng xa, dù sao Ngọc Lưu Li đã không còn là Ngọc Lưu Li trước đây.

"Cô nương chán ghét nàng ta như vậy, là vì Ngũ điện hạ sao?" Ninh Thư có chút tò mò hỏi.

Thường xuyên nghe thấy những người này nhắc đến tên Ngũ điện hạ nào đó, nhưng vẫn chưa từng được gặp qua.

Chỉ nghe kỳ danh chưa thấy thân ảnh.

"Không riêng gì Ngũ điện hạ, là bởi vì......"

"Ngọc Lưu Li cùng Ngũ điện hạ căn bản không xứng đôi, Ngọc Lưu Li không thể tu luyện, mà đời người bất quá trăm năm, mà Ngũ điện hạ lại là người có thiên phú nhất trong hoàng tộc, chỉ biết càng ngày càng cường đại, tánh mạng đáng giá hơn so với Ngọc Lưu Li rất nhiều."

"Thậm chí có khi Ngũ điện hạ bế xong một cái quan, sau đó ra tới, thì Ngọc Lưu li đã từ từ già đi rồi." Ngọc Linh Lung nói.

Ninh Thư chuyển động chén trà, "Đó cũng là sự tình phu thê của người ta."

"Không chỉ là vì chuyện này, còn bởi vì tiểu nữ thực chán ghét Ngọc Lưu Li."

"Bởi vì khi mẫu thân Ngọc Lưu Li mang thai nàng ta đã bị trọng thương, khiến cho Ngọc Lưu Li sinh không đủ tháng, nên không thể tu luyện."

"Trong khi đó tiểu nữ từ nhỏ đã không ngừng tu luyện, tiểu nữ mỗi ngày chính là có mồ hôi làm bạn, mà Ngọc Lưu Li lại được tiểu thúc thúc phủng trong lòng bàn tay."

"Tiểu nữ muốn thực nỗ lực có được tài năng đạt được tài nguyên, Ngọc Lưu Li lại có thể được đến thực dễ dàng, chính là chỉ cần nói một câu, thậm chí nàng ta còn không biết quý trọng."

"Bởi vì thực lực tiểu thúc thúc cường đại, hoàng tộc liền cùng thúc ấy đính oa oa thân, Ngũ điện hạ thành vị hôn phu của Ngọc Lưu Li."

"Tiểu nữ nỗ lực như vậy, vất vả như vậy, nhưng mà Ngọc Lưu Li thì sao."

"Mọi nỗ lực của tiểu nữ trở thành trò cười, vì cớ gì Ngọc Lưu Li không cần làm cái gì, không phải vất vả tu luyện, cái gì cũng đều không làm."

"Nhưng tiểu nữ thì sao, tiểu nữ muốn thật nỗ lực càng nỗ lực hơn nhưng không chiếm được cái mình muốn."

"Ngọc Lưu Li chỉ cần nói một câu là đã có thể lấy đi thứ mà tiểu nữ luôn chờ đợi."

Ngọc Linh Lung chưa từng cùng ai nói qua những lời này, lúc nói chuyện còn thở hổn hển, đến mặt vặn vẹo.

Ninh Thư nhìn Ngọc Linh Lung nói: "Cô nương như vậy thực xấu, bộ dáng ghen ghét này thực xấu."

Ngọc Linh Lung sờ sờ mặt mình, hít một hơi thật sâu, "Tiểu nữ ghen ghét nàng ta."

"Đời người không phải lúc nào cũng thuận buồm xuôi gió, khi còn nhỏ Ngọc Lưu Li được phủng trong lòng bàn tay, thậm chí còn cướp đi cái cô nương muốn."

"Nhưng giờ cha mẹ nàng ta đã chết, ngày tháng của nàng ta liền không dễ chịu nữa."

"Nhân sinh có được có mất, cô nương, đừng ghen ghét, bộ dáng thật xấu." Ninh Thư cười tủm tỉm mà nói, "Ta cảm thấy cô nương so với Ngọc Lưu Li còn ưu tú hơn nhiều."

Biết nói chuyện 'tích thủy bất lậu' (nói chuyện ý tứ kín kẽ), làm việc không chê vào đâu được.

Những thứ đó đều do rèn luyện từ nhỏ mà thành, Ngọc Lưu Li không có cha mẹ, ngày tháng của nàng ta thực khổ.

Chủ yếu chính là trong lòng có chênh lệch.

"Cảm ơn các hạ đã khai đạo cho tiểu nữ, nhưng mà lần này Ngọc Lưu Li trở về, khiến cho cái loại cảm giác khi còn nhỏ đó lại quay trở về, tiểu nữ thực vô lực, trong lòng thực tức thở."

Ninh Thư buông tay nói: "Yên tâm nha, muốn so với Ngọc Lưu Li làm gì, ghen ghét đốkỵ chính là tâm ma."

Không thể khống chế được nữ chính, đi ghen ghét với nữ chủ vận tốt làm gì.

Ninh Thư có chút bất đắc dĩ mà nói: "Ta cũng muốn cùng Ngọc Lưu Li giải trừ khế ước, nhưng mà, khế ước của chúng ta là khế ước chủ tớ."

Ngọc Linh Lung vừa nghe, hơi hơi giương môi anh đào, bộ dáng vô cùng kinh ngạc, cuối cùng hỏi: "Nàng ta là chủ, các hạ là phó sao?"

Ninh Thư gật đầu.

"Nàng ta yếu như vậy, như thế nào lại có thể khế ước được thần thú, hơn nữa còn là khế ước chủ tớ?"

"Có quỷ mới biết lúc đó đã xảy ta chuyện gì?" Ninh Thư hướng Ngọc Linh Lung hỏi: "Trừ khi Ngọc Lưu Li chủ động giải trừ khế ước, còn không sẽ không có biện pháp nào có thể giải trừ sao?"

Ngọc Linh Lung nhăn đôi lông mày thon dài xinh đẹp, lắc đầu, "Trừ khi bên làm chủ khế ước chủ động giải trừ khế ước ra, thì còn có một loại phương pháp khác để giải trừ khế ước......"

Ninh Thư vội vàng hỏi: "Biện pháp gì?"

Ngọc Linh Lung nói: "Đó chính là cái chết, thú khế ước chết rồi, thì khế ước tự nhiên sẽ được giải trừ?"

Ninh Thư:......

"Nghĩa là không có biện pháp đúng không?"

Ngọc Linh Lung nói: "Chủ yếu là loại khế ước chủ tớ này thật sự không có cách nào khác."