Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1489: Thần thú giãy giụa (11)



Trở về Ngọc gia, cuộc sống của Ngọc Lưu Li vẫn luôn bình tĩnh, có dịp sẽ đi vả mặt, giáo huấn những người đã khi dễ Ngọc Lưu Li trước kia một chút.

Mặt luôn trào phúng cao ngạo, trào phúng mọi người có mắt nhìn không thấy Thái Sơn.

Tộc trưởng Ngọc Hùng Phi muốn đưa Ngọc Lưu Li đến học viện để đọc sách tu luyện.

Hiện tại, Ngọc Lưu Li đã có thể tu luyện, còn có thần thú, đưa đến trường để đi học, cũng là nói cho người khác biết, Ngọc Lưu Li không còn là phế vật.

Cùng xứng đôi vừa lứa với thiên tài Ngũ điện hạ.

Ngọc Lưu Li đối với chuyện đến trường học cũng không tỏ ý kiến gì, ngẫm đi ngẫm lại đến trường cũng không tồi, càng muốn đi thử nhìn xem tên Ngũ điện hạ thiên tài gì đó kia.

Tranh thủ ném luôn cuộc hôn sự này.

Cho nên Ngọc Lưu Li tỏ ra kiêu ngạo mà tiếp nhận kiến nghị đến học viện.

Ngọc Lưu Li không nghĩ tới chuyện tương lai sẽ có hôn ước cùng với Ngũ điện hạ.

Thứ nhất đây là vị hôn phu tương lai của chủ thân thể Ngọc Lưu Li, không phải nàng, nàng căn bản chướng mắt cái tên chó má Ngũ điện hạ này.

Thứ hai hắn cùng cấu kết với Ngọc Linh Lung làm việc xấu, thậm chí còn ném nguyên chủ Ngọc Lưu Li vào trong núi, hại chết Ngọc Lưu Li.

Ninh Thư nghe Ngọc Lưu Li nói sẽ đến học viện, thì đã thấy có điểm phiền.

Vì bất kể Ngọc Lưu Li muốn đi đến nơi nào, thì nàng cũng phải đi theo, làm sứ giả bảo hộ đóa hoa, hơn nữa còn bị bắt buộc.

"Lục muội muội, về sau ở học viện, chiếu cố lẫn nhau nha." Ngọc Linh Lung cười hướng Ngọc Lưu Li nói.

Ngọc Lưu Li nghiêng đầu nhìn Ngọc Linh Lung, nhàn nhạt nói: "Tỷ biết muội ghét nhất cái gì ở tỷ không, chính là bộ dáng giả mù sa mưa này của tỷ đó, trong lòng có cái gì cũng không dám nói, chỉ biết làm tiểu nhân chơi xấu sau lưng mà thôi."

"Các ngươi là tỷ muội, về sau Ngọc gia đều phải dựa vào các ngươi, cái dạng này còn ra thể thống gì." Ngọc Hùng Phi có chút đau đầu nói.

Ninh Thư liền uống trà, nhìn hai tỷ muội nọ cãi nhau.

Ngọc Linh Lung và Ngọc Lưu Li không phải là hai tỷ muội ruột, mà là đường tỷ muội (chị em họ), phụ thân của bọn họ là huynh đệ với nhau.

Cha mẹ Ngọc Lưu Li đều đã chết, mấy nhà ở Ngọc gia, chỉ có Ngọc Lưu Li là đáng thương nhất, không cha không mẹ, cũng không có huynh đệ tỷ muội ruột.

Ngọc Linh Lung bị Ngọc Lưu Li châm chọc, nhưng tươi cười trên mặt vẫn không thay đổi, "Tỷ không biết vì cớ gì mà muội lại thấy là tỷ hại muội, từ sau khi muội trở về, tính tình liền đại biến.."

"Lục muội muội, có phải muội đã dính chọc vào thứ gì đó không tốt hay không, sao tính tình của một người như thế nào lại có thể biến hóa lớn như vậy."

Ngọc Linh Lung hướng Ngọc Hùng Phi khuất khuất thân, "Tổ phụ, chất nhi luôn hoài nghi có phải người này là Lưu Li hay không, Lưu Li không phải người như vậy."

Ngọc Lưu Li cười lạnh một tiếng, "Ngọc Linh Lung, tỷ cũng thật là có ý tứ nha, sao nào, hiện tại nói muội không phải là Ngọc Lưu Li, muội không phải là Ngọc Lưu Li thì là ai?"

"Lục muội muội không thể tu luyện, ngươi lại có thể tu luyện, hơn nữa......" Ngọc Linh Lung nhìn lướt qua Ninh Thư, "Hơn nữa, lục muội muội không thể nào khế ước được thần thú."

Ninh Thư vẫn bình tĩnh uống trà, không nói lời nào.

Dù sao chuyện cũng không liên quan gì đến nàng, cứ như vậy xem diễn đi.

Tính cách Ngọc Lưu Li như trời long đất lở, hết một cái cực đoan này đến một cái cực đoan khác.

Yếu đuối tự ti đến mức khí phách cuồng túm, phỏng chừng có đến một lần nữa đầu thai lại vẫn có thể làm nên chuyện.

Dị thường của Ngọc Lưu Li không phải không có người phát hiện, nhưng hiện tại Ngọc Lưu Li có thể tu luyện, thực lực không yếu, lại còn có một con thần thú.

Nên căn bản không thể trêu vào.

"Lục muội muội là người ôn hòa, chứ không phải giống như ngươi, hùng hổ dọa người, ngay đến cả tổ phụ cũng không thèm bỏ vào trong mắt." Ngọc Linh Lung không nhanh không chậm nói.

"Nga, Ngọc Lưu Li ta nên như thế nào, để cho các người tùy ý khi dễ không thể trở tay, mới là ôn hòa sao, hiện tại ta không muốn có bất luận kẻ nào khi dễ mình, chính điều đó đã thay đổi một con người." Ngọc Lưu Li cười nhạo một tiếng.

"Được rồi, Lưu Li chính là Lưu Li, về sau Linh Lung không cần nói bậy, được rồi, hảo hảo chuẩn bị đến học viện đi." Ngọc Hùng Phi có chút mất kiên nhẫn mà phất phất tay.

Ngọc Hùng Phi xoa xoa giữa mày, nhìn dáng vẻ Ngọc Lưu Li có thể tu luyện đạt được một thân thực lực cường đại, hiển nhiên cũng không cao hứng.

Bởi vì về sau Ngọc gia chắc chắn sẽ sống không được yên ổn.

Hai nha đầu này cũng không phải đèn cạn dầu, cho dù là sự vật gì, đến khi bắt đầu hư thối đều là hư thối từ bên trong ra.

Thật như muốn đấu khí tới nơi, đây chính là tổn thất của Ngọc gia.

Ngọc Lưu Li hừ lạnh một tiếng, "Tổ phụ, sao người lại ba phải như vậy chứ, người có biết chất nhi bị đứa cháu gái mà người luôn tự hào khi dễ, ở trong núi đã xảy ra sự tình gì hay không, chất nhi thiếu chút nữa là không thể sống sót trở về."

"Chẳng lẽ người không nên thay chất nhi chủ trì công đạo hay sao, cái gì chất nhi cũng không cần, chỉ cần một cái công đạo, hay là vì cha mẹ đều đã chết, nên chất nhi xứng đáng để người khác dẫm đạp?"

Nàng sẽ vì Ngọc Lưu Li đã chết mà đòi một cái công đạo.

"Người biết chất nhi vì sao không thể tu luyện không, là vì bị người ta hạ độc." Ngọc Lưu Li lạnh mặt, "Đến nỗi là do ai hạ độc, ha hả......"

Sắc mặt Ngọc Hùng Phi càng trở nên khó coi, có một số việc nháo lên sẽ không có chỗ nào tốt.

Chỉ có thể trấn an nói: "Chuyện này không có chứng cứ xác thực, đợi lát nữa ngươi đến gặp quản sự đi lãnh một lọ thanh tâm hoàn đi, thời điểm tu luyện có thể dùng nó để bảo trì linh đài thanh minh."

Thanh tâm hoàn cũng không phải đan dược tồi.

Nhưng sắc mặt Ngọc Lưu Li càng khó nhìn, "Chất nhi nói muốn đan dược khi nào, đan dược này đối với chất nhi căn bản không hiếm lạ gì."

Ngọc Hùng Phi làm như vậy là muốn 'một điều nhịn chín điều lành', nên bồi thường cho Ngọc Lưu Li.

Nhưng Ngọc Lưu Li là loại người sẽ vì loại đan dược này mà chịu khom lưng sao?

Ngọc Hùng Phi cũng phát hỏa, "Ngươi không cần, vậy Linh Lung lấy đi."

Ngọc Linh Lung ngoan ngoãn nói: "Cảm ơn tổ phụ."

Ngọc Lưu Li hừ lạnh một tiếng xoay người liền đi.

"Tính tình này......" Ngọc Hùng Phu hảo đau đầu, chẳng khác gì kẻ lỗ mãng.

Ninh Thư buông chén trà, nếu chủ nhân của nàng đi rồi, thì nàng cũng nên đi thôi.

Ngọc Linh Lung cũng đã ra tới đại sảnh, đi theo phía sau Ninh Thư.

Ninh Thư xoay người hỏi: "Cô nương đi theo ta làm gì?"

Ngọc Linh Lung nhìn mặt Ninh Thư, thần sắc hơi lung lay, hít một hơi thật sâu nói: "Tiểu nữ chính là muốn biết có phải các hạ thật sự đã ký kết khế ước với lục muội muội hay không."

Ninh Thư ân hừ một tiếng, "Chỉ là muốn hỏi chuyện này?"

"Tiểu nữ còn muốn hỏi các hạ một chút, lục muội muội kia của tiểu nữ đã xảy ra sự tình gì, sao lại may mắn có thể cùng các hạ ký kết khế ước." Ngọc Linh Lung cung kính mà hướng Ninh Thư hỏi.

Ninh Thư nhìn Ngọc Linh Lung, nheo nheo mắt, dứt khoát đi về phía đình hóng mát, ngồi lên trên ghế đá.

Ngọc Linh Lung đi theo phía sau Ninh Thư, khuất thân hành lễ nói: "Mong rằng các hạ cho biết lục muội muội đến tột cùng đã phát sinh sự tình gì, khiến tính tình của lục muội muội có đại biến như vậy."

Ninh Thư vừa muốn mở miệng, đầu đã ngốc đi một chút, trong đầu như có một luồng điện xẹt qua.

Ninh Thư xoa xoa đầu, cuối cùng nói: "Ta không được rõ lắm."

Thân làm thần thú khế ước, không thể nói hay làm bất cứ chuyện gì gây bất lợi cho chủ nhân.

Ngọc Linh Lung nhấp nhấp môi, đột nhiên nói: "Có phải các hạ muốn cùng lục muội muội giải trừ khế ước không."

Ninh Thư nhướng nhướng mày, không nói chuyện.

Ngọc Linh Lung thấy Ninh Thư không sinh khí, liền tráng lá gan nói: "Tiểu nữ thấy lục muội muội thái độ đối với các hạ thực quá kém, các hạ là thần thú thọ cùng trời đất, có thực lực cường đại, vì sao phải nhìn sắc mặc lục muội muội mà sống chứ."

Ninh Thư:......

Ngươi cho rằng ta muốn sao.

Ninh Thư đã minh bạch, Ngọc Linh Lung là đang muốn thọc gậy bánh xe.