Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi

Chương 1491: Thần thú giãy giụa (13)



Bên còn lại, chỉ có thể nói là đừng quá thương tâm, trong khổ tìm vui nga......

Cho nên muốn giải trừ khế ước thì còn phải xem tâm tình của chủ nhân như thế nào, nếu chủ nhân đồng ý, thì còn có khả năng, nếu không, vậy thì cũng không còn cách nào khác.

Bị khế ước giam cầm cả đời.

Ninh Thư: Ta còn có thể nói gì đây, ta thực tuyệt vọng a......

"Tiểu nữ đúng là không nghĩ tới, các hạ cùng Ngọc Lưu Li cư nhiên là chủ tớ, ban đầu tiểu nữ còn tưởng là khế ước linh hồn bản mạng, cùng lắm thì cũng là khế ước bình đẳng, không ngờ lại là khế ước chủ tớ."

Ninh Thư buông tay, cho nên, đây mới là sự tình khiến người hảo tuyệt vọng.

"Hai chúng ta thật đúng là đồng bệnh tương liên a." Ngọc Linh Lung đồng tình nhìn Ninh Thư.

Ngọc Linh Lung cảm thấy Ninh Thư so với nàng còn đáng thương hơn.

Ninh Thư: Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta......

"Hai người các ngươi đang làm gì?" Ngọc Lưu Li đứng cách đó không xa, nhìn Ninh Thư và Ngọc Linh Lung trong đình hóng mát.

Ngọc Linh Lung hướng Ninh Thư khuất thân hành lễ rồi đi.

Ngọc Lưu Li đi vào trong đình hóng mát, nhìn Ninh Thư hỏi: "Cùng Ngọc Linh Lung nói gì đó?"

"Chưa nói cái gì, chỉ tâm sự thôi." Ninh Thư nói.

"Ngươi đừng quên, ngươi là thần thú khế ước của ta, bớt cùng tiếp xúc với Ngọc Linh Lung đi." Ngọc Lưu Li nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt cảnh giác hơn trước.

Kèm theo lạnh lẽo.

Hiển nhiên là Ninh Thư có cùng tiếp xúc với Ngọc Linh Lung, khiến trong lòng Ngọc Lưu Li thấy không thoải mái, cho rằng Ninh Thư muốn phản bội nàng ta.

Ngọc Lưu Li là loại người không thể chấp nhận trong mắt có một hạt cát, người của mình lại đi nói chuyện với địch nhân, tựa hồ còn vừa nói vừa cười.

Ngọc Lưu Li vô cùng sảng, thật khó chịu, nếu nàng không quay lại tìm, thì làm sao biết hai người họ chạm mặt nhau đâu.

Đồng thời những bất mãn tích tụ bấy lâu nay đối với Ninh Thư đã tới đỉnh điểm.

"Chẳng lẽ ta không thể cùng Ngọc Linh Lung nói chuyện sao?" Ninh Thư nhàn nhạt nói.

Nhìn bộ dáng đằng đằng sát khí của Ngọc Lưu Li, Ninh Thư cảm thấy Ngọc Linh Lung quả thực là một cô nương có tâm kế.

Cho dù không bắt quả tang thành công, nhưng khi Ngọc Lưu Li nhìn thấy hai người bọn họ nói chuyện với nhau, hơn nữa còn đơn độc nói chuyện.

Khẳng định đã khiến cho Ngọc Lưu Li hoài nghi, hai người họ có chi gian gì đó.

Khiến Ngọc Lưu Li thấy bất mãn, tốt nhất là chọc cho Ngọc Lưu Li mạt sát nàng, chỉ có như vậy Ngọc Lưu Li thực lực yếu ớt mới cảm thấy bình ổn lại được.

Trong lòng Ninh Thư thầm tấm tắc hai tiếng, muội tử đều không phải đơn giản.

"Về sau không cho phép tiếp xúc với Ngọc Linh Lung, ta không thích." Ngọc Lưu Li đứng lên liền đi rồi.

Ninh Thư cũng đứng lên, duỗi cái eo lười, ngươi nói cái gì liền là cái đó đi.

Mấy nha hoàn đứng cách đó không xa, châu đầu ghé tai vào nhau nhìn chằm chằm Ninh Thư, mặt đầy xuân sắc.

Ninh Thư ngẩng đầu, hướng các nàng phất phất tay, các hảo mỹ nữ nha.

Ninh Thư vung tay lên, những nha hoàn đó kích động đến độ muốn ngất xỉu.

Khiến Ninh Thư có cảm giác như làm thần tượng một phen.

Về lại tiểu viện tử cũ nát, Ninh Thư bắt đầu tiếp tục tu luyện.

Cũng không phải là tu luyện thật, mà đang cùng đấu tranh với tiểu cầu ở trong đầu.

Cái thứ nhỏ như hạt gạo này khống chế vận mệnh của nàng.

Nó bị hỏa dương lực nướng nướng, nhưng vẫn dứt khoát sừng sững không ngã.

Một chút thay đổi cũng không có.

Ninh Thư dùng tinh thần lực chậm rãi từ từ mà hướng về phía tiểu cầu, mới vừa tiếp xúc với tiểu cầu, đã bị nó bắn ngược trở lại, sau đó đầu lại đau như búa bổ.

Ninh Thư đầu váng mắt hoa, lắc lắc đầu.

Thật sự quá khó khăn, căn bản không có biện pháp.

Khó trách không ai có thể tránh được lực lượng của khế ước.

Đây là quy tắc, phải ngoan ngoãn tuân thủ.

Ninh Thư xoa đầu, hung hăng cắn chặt răng, trực tiếp trào ra tinh thần lực còn lại, dùng tinh thần lực bao bọc lấy tiểu cầu.

Tiểu cầu chấn động, trực tiếp chấn khai ra tinh thần lực của Ninh Thư, sau đó trước mắt Ninh Thư tối sầm lại, trực tiếp phun ra một búng máu tươi.

Đôi mắt cùng lỗ tai, cũng có máu chảy ra.

Ninh Thư nằm trên giường, cho dù có trợn to mắt cũng không nhìn thấy gì nữa.

Mù tạm thời rồi, Ninh Thư điều động linh khí trong thân thể, chữa trị thất khiếu đổ máu.

Ninh Thư kéo chăn đắp lên người, trực tiếp ngủ khỏe.

Cho nên đối phó với thứ này không thể quá thô bạo, thô bạo với nó bao nhiêu, thì sẽ bị bắn ngược lại thô bạo bấy nhiêu.

Ninh Thư dự định sẽ nghỉ ngơi một đêm, đầu óc vẫn còn choáng váng.

Ngồi ở trên giường nửa ngày không thể nghĩ gì.

Trời ạ, rốt cuộc tới khi nào mới có thể giải quyết cái thứ quỷ quái này.

Có vẻ phải cùng Ngọc Lưu Li thương lượng, thử xem Ngọc Lưu Li có thể giải trừ khế ước hay không.

Cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra, một nha hoàn tiến vào, hướng Ninh Thư nói: "Công tử, lục tiểu thư cho mời người ra sảnh ngoài, nói phải đi tới học viện rồi."

Ninh Thư thở dài một hơi, nàng thật đúng là mệnh khổ a.

Cần phải đi làm tùy tùng.

Ninh Thư xoa đầu, xốc chăn lên.

Tiểu nha hoàn nhanh chóng tới rót cho Ninh Thư một chén trà, Ninh Thư nhận lấy, "Đa tạ."

Uống xong một ngụm trà, Ninh Thư mới thấy hơi tốt lên một chút.

Nhưng mà linh hồn thật quá khó tiếp thu rồi, rất khó chịu.

Cũng không biết linh hồn của mình đã bị lăn lộn thành ra bộ dáng gì.

Phỏng chừng linh hồn bị lăn lộn đến sắp tan biến luôn không chừng.

"Công tử nhanh lên đi, lục tiểu thư vẫn còn đang chờ đó." Nha hoàn hướng Ninh Thư thúc giục một câu.

Ninh Thư ừ một tiếng, "Ta đã biết."

Con ngươi như nước của nha hoàn vẫn nhìn Ninh Thư, bộ dáng trong nháy mắt trở nên hảo đáng yêu.

Lòng người ai cũng yêu cái đẹp, tiểu nha đầu này thèm nhỏ dãi sắc đẹp của nàng.

Ninh Thư hơi sửa sang lại xiêm y của mình một chút, đến phòng bên cạnh tìm Ngọc Lưu Li.

Ngọc Lưu Li cột tóc đuôi ngựa cao cao, có vẻ anh tư táp sảng.

"Hiện tại phải tới học viện, ở học viện ngươi liền biến thành bản thể đi." Ngọc Lưu Li hướng Ninh Thư nói.

"Ta có thể biến thành hình người, tại sao lại phải biến thành khổng tước, rêu rao khắp nơi làm gì." Ninh Thư hỏi.

Không chỉ phải làm tùy tùng, còn muốn nàng biến thành khổng tước, người ủy thác đúng là một con khổng tước, hơn nữa còn là khổng tước xinh đẹp.

Đi lẫn trong đám người, tương đương chọc cho người ta chú ý.

Đây là đang vi phạm nguyên tắc muốn điệu thấp của Ninh Thư.

"Hoa khổng tước, ngươi là nam nhân, ta là nữ nhân, hai chúng ta ở cùng một chỗ, khó tránh khỏi bị hiểu lầm, nói nữa, hiện tại ta còn có hôn ước với Ngũ điện hạ, ta không muốn mang lên cái thanh danh là da^ʍ phụ." Ngọc Lưu Li nói.

Ninh Thư:......

Ninh Thư lại cảm thấy Ngọc Lưu Li đang muốn trang 13, bên người có một con thần thú khế ước xinh đẹp luôn đi theo, nhiêu đó cũng đủ đánh vỡ những lời đồn không thể tu luyện, không thể khế ước linh thú.

Ninh Thư nói: "Còn có cái gì đem lại mặt mũi hơn so với việc có một mỹ nam luôn vì ngươi mà đi theo làm tuy tùng, hơn cả việc có một con khổng tước luôn đi theo đi."

Ngọc Lưu Li cười nhạo một tiếng, "Ngươi thật ra rất tự luyến nha, tự nhận mình là mỹ nam."

Ninh Thư hỏi lại, "Chẳng lẽ còn chưa đủ mỹ?"

"Đi thôi." Ngọc Lưu Li nâng cằm, "Liền cho phép ngươi đi theo làm tùy tùng mà hầu hạ ta."

Ninh Thư ha hả một tiếng, "Tuân lệnh."

Ninh Thư đi theo bên người Ngọc Lưu Li, ra khỏi cổng lớn.

Ngoài cổng lớn đã có hai chiến xe ngựa đang chờ.

Ngọc Linh Lung đứng ở bên cạnh một cái xe ngựa, đoan trang rụt rè mà chào hỏi với Ngọc Lưu Li, "Lục muội muội."

Ngọc Lưu Li ừ một tiếng, không thèm cho Ngọc Linh Lung sắc mặt tốt, đã trực tiếp lên xe ngựa.

Ninh Thư cũng lên xe ngựa, nhưng nàng không ngờ tới, di chứng đêm qua đã khiến cho linh hồn của nàng hiện tại thực suy yếu, hơn nữa còn đau đớn giống như luôn ở trong tình trạng bị xé rách.