Bố Tổng Tài Của Bé Dễ Thương

Chương 742: Tôi không không muốn lấy máu



Lúc đi ra từ chỗ khám bệnh, Bạch Tô mệt đến mức cánh tay sắp không nâng lên được nữa.

Cô cúi đầu cầm lấy khóa đang chuẩn bị khóa cửa, bỗng nhiên cảm giác hơi choáng váng đầu, không đứng vững, thiếu chút nữa ngã ở trên mặt đất.

May mắn tay cô kịp thời cầm lấy then cửa, mới không té ngã trên đất.

Hôm nay thật là quá bận rộn quá mệt mỏi.

Bạch Tô lắc đầu, cũng không quá để ý, khóa kỹ phía sau cửa liền về nhà.

Liên tục chữa bệnh từ thiện ba ngày, ngày hôm sau số người tới khám bệnh so với ngày đầu tiên ít đi rất nhiều, nhưng mà lượng công việc vẫn rất lớn.

Bạch Tô vẫn luôn bận từ sáng sớm đến buổi tối, đến một ngụm nước cũng không có thời gian uống, vẫn là bận đến tận đêm khuya, tiễn mọi người đi xong, cô mới dọn dẹp đồ đạc chuẩn bị về nhà.

Sắp xếp lại tất cả dụng cụ về chỗ cũ, Bạch Tô lại mệt đến mức thở hồng hộc, làm bác sĩ thoạt nhìn không quá mệt, nhưng mà để liên tục tập trung lực chú ý để kiểm tra cho người bệnh thì thể lực cũng bị tiêu hao rất nhiều, đặc biệt là tiêu hao về mặt tinh thần.

Vào lúc cô đem công cụ cuối cùng đặt về chỗ cũ, Bạch Tô rốt cuộc thở phào một hơi, chuẩn bị ngẩng đầu.

Chỉ là nàng vừa mới ngẩng đầu, bỗng nhiên lại là một trận choáng váng đầu óc, trước mắt đột nhiên biến thành màu đen, cô lảo đảo một chút, lại thiếu chút nữa té lăn trên đất.

Bạch Tô một bàn tay chống trên chiếc ghế phía sau, xoa xoa huyệt giữa hai đầu long mày.

Làm công việc có cường độ cao như này đúng là có chút không chịu nổi.

Cô nghĩ như vậy, nhưng cô vẫn không hề để tâm.

Tất cả tâm tư hiện tại của đều đặt tại phòng khám này, cô thuộc loại người một khi đã bắt đầu làm việc thì trở nên cực kì tích cực, nhất định phải làm người tốt nhất, cho nên tuy rằng giờ phút này rất mệt, nhưng cô sẽ không từ bỏ ý định của mình.

Sau khi dọn dẹp xong, Bạch Tô đi ra ngoài cửa, cô đang chuẩn bị khóa cửa, bỗng nhiên phía sau truyền đến âm thanh tắt động cơ ô tô, ngay sau đó đèn xe tắt, một người đàn ông từ trên xe đi xuống.

“Xem ra, nếu chúng tôi đến muộn hơn một chút nữa thì sẽ không gặp được cô.”

Thanh âm này cực kì dễ nghe.

Ngay sau đó một người phụ nữ mặc bộ váy lụa đỏ bước xuống xe, trong tay người phụ nữ còn dắt theo một bạn nhỏ cực kì đáng yêu. Vừa mới xuống xe, cô gái này liền khoác tay người đàn ông.

“Tại sao các người lại tới đây?”

Nghe được phía sau có người nói chuyện, Bạch Tô nhanh chóng quay đầu lại.

Người đàn ông này là Phó Cảnh Hoài, người phụ nữ ôm cánh tay anh ta là chu sa, hai người bọn họ đã làm lành, không chỉ có thế, hiện tại cảm tình của bọn họ rất tốt.

Nhìn thấy phó cảnh hoài cùng chu sa, Bạch Tô có một chút bất ngờ, sự bất ngờ đó lúc sau lại biến thành vui sướng, cô nhanh chóng mở cửa mời hai người họ vào trong.

“Đã lâu không gặp.”

Chu sa cười cùng Bạch Tô chào hỏi.

Bạch Tô nhiệt tình đáp lại, đưa bọn họ đi thăm quan một vòng phòng khám.

“Chúng em lúc mới nghe được tin tức chị mở phòng khám thì liền chạy tới, vốn là muốn chúc mừng chị, nhưng kết quả là trên đường đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, vì thế bị trì hoãn, cho nên đến chậm một ngày.”

Phó cảnh hoài nhìn Bạch Tô giải thích một câu.

“Nếu thế thì hãy bồi thường đi, ở lại đây đừng quay về nữa, đúng lúc phòng khám này của chị thiếu bác sĩ.”

Bạch Tô nói giỡn với phó cảnh hoài một câu.

Bọn họ ba người lại hàn huyên một lúc, mới biết được phó cảnh hoài bọn họ còn chưa có ăn cơm, vừa lúc Bạch Tô cũng thấy đói bụng, cho nên cô chuẩn bị mời phó cảnh hoài bọn họ đi ăn cơm.

Lúc nãy vẫn luôn ngồi trên ghế, Bạch Tô đang chuẩn bị đứng lên, bỗng nhiên không biết như thế nào lại là một trận choáng váng đầu óc, ngay sau đó trực tiếp lại ngồi trở lại trên ghế.

Sao lại thế này?

Bạch Tô chau mày, ngồi ở đó nhất thời không đứng dậy được.

“Chị không sao chứ?”

Nhìn thấy Bạch Tô không bình thường, phó cảnh hoài chạy nhanh đi tới, đỡ Bạch Tô.

“Chị không sao, có thể là hai ngày này mệt, đầu có chút choáng váng.”

Bạch Tô lắc lắc đầu, ý bảo phó cảnh hoài không có việc gì.

“Loại tình huống này đã xuất hiện bao lâu rồi?”

Phó cảnh hoài mày hơi hơi nhăn lại, biểu cảm trên mặt có chút nghiêm túc.

“Không bao lâu, đầu chỉ hơi choáng vào ngày hôm qua và hôm nay, hai ngày này áp lực công việc quá lớn.”

Bạch Tô lại giải thích, lúc sau định đi ra ngoài ăn cơm.

“Chị ngồi xuống, em kiểm tra cho chị một chút đi.”

Phó cảnh hoài ngăn Bạch Tô lại, không cho cô đi ra ngoài.

“Kiểm tra cái gì? Chị cũng là bác sĩ, chị biết rất rõ tình trạng sức khỏe của mình, hai ngày này chỉ là mệt mỏi chút thôi.”

Bạch Tô không muốn làm kiểm tra, hiện tại cô chỉ muốn đi ăn cơm.

“Thì làm một cuộc kiểm tra định kì thôi, đúng lúc ở chỗ chị cũng có máy móc, coi như kiểm tra sức khỏe cho chị trước khi chị nhận công việc.”

Bạch Tô nghĩ nghĩ, phó cảnh hoài nói như vậy cũng có lý, vì thếcô cũng không từ chối nữa, đi theo phó cảnh hoài bắt đầu làm kiểm tra.

Phó cảnh hoài căn cứ vào tình trạng choáng của Bạch Tô mà sắp xếp một số hạng mục kiểm tra, không bao lâu sau, tất cả số liệu kiểm tra đã có kết quả, chỉ còn lại chỉ tiêu đầu tiên vẫn chưa kiểm tra.

Phó cảnh hoài cầm kết quả kiểm tra mày hơi hơi nhăn lại.

“Làm sao vậy? Cho chị xem.”

Thấy biểu cảm của phó cảnh hoài có chút khó coi, Bạch Tô hỏi một câu, ngay sau đó bắt đầu muốn kiểm tra đơn xét nghiệm.

“Em đưa chị xem đi, chị cũng là bác sĩ, chị biết xem.”

Phó cảnh hoài không có trả lời Bạch Tô, Bạch Tô lại nhấn mạnh một lần nữa.

“Em biết chị là bác sĩ, nhưng kinh nghiệm lâm của chị không phong phú bằng em, cho nên để em xem trước.”

Phó cảnh hoài đầu cũng không nâng, bình tĩnh nói.

Cậu không có nói sai, kinh nghiệm lâm sàng của cậu nhiều hơn so với Bạch Tô, cho nên Bạch Tô lúc này cũng không nói được gì, chỉ có thể chờ sau khi phó cảnh hoài xem xong giấy xét nghiệm mới nhận lấy.

“Cái này không phải rất bình thường sao.”

Bạch Tô nhìn phó cảnh hoài liếc mắt một cái, cũng không biết vừa rồi sao cậu lại nhíu mày lại.

“Chị đã nói là vì chị quá mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút là được rồi.”

Bạch Tô lại nhìn một lần, lúc này mới yên tâm mà cất giấy xét nghiệm đi.

“Mục chỉ tiêu đầu tiên của chị chưa xét nghiệm, chỗ này của chị không có dụng cụ để làm xét nghiệm này, em lấy một chút máu của chị, mang đến bệnh viện lớn hơn để làm xét nghiệm nhé.”

Phó cảnh hoài vẫn không yên tâm, vẫn cảm thấy chỗ nào đó hơi kì lạ.

“Không cần nghiêm túc như vậy đâu, hiện tại chỉ cần xét nghiệm như này là đủ rồi, chị chỉ là hơi mệt, thật sự là không sao.”

Bạch Tô không muốn lấy máu, muốn tìm lý do từ chối.

Nhưng mà cô cuối cùng không lay chuyển được phó cảnh hoài, cuối cùng không còn cách nào khác, chỉ có thể cho phó cảnh hoài lấy một chút máu.

Làm xong hết tất cả, bụng Bạch Tô đã bắt đầu kêu ục ục rồi.

“Bây giờ chúng ta có thể đi ăn cơm chưa?”

Bạch Tô hữu khí vô lực mà chống tay ở trên bàn, thể hiện là mình đang rất đói.

“Được, cùng đi ăn cơm.”

Phó cảnh hoài cất xong lọ máu, lúc này mới đáp ứng Bạch Tô.

“Trì hoãn lâu như vậy, chị nói chị không sao mà mọi người không tin, cho nên bữa này em mời chị coi như là bồi thường đi, hơn nữa chị còn muốn dẫn theo một người nữa có thể ăn rất nhiều.”

Bạch Tô nói đúng lý hợp tình, giống như bản thân đã phải chịu ủy khuất rất lớn.

“Được, chị gọi thêm người nhà đi.”

Phó cảnh hoài bình tĩnh nói.

Lúc sau, Bạch Tô gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu, trực tiếp gọi phó vân tiêu cùng đi, mấy người cùng nhau ăn bữa cơm tối.

Ăn đến tận mười một giờ mới ăn xong.

Sau khi nhìn phó cảnh hoài bọn họ rời đi, Bạch Tô mới lên xe của Phó Vân Tiêu.