Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 390



Edit by CeCe

Cô ngồi vào trong xe, để hắn cúi người qua thắt dây antoàn cho cô. Đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng, cô nói “Hàn, embiết gần đây anh rất bận, tầm 12 giờ em sẽ qua công ty anh, sau đó mìnhcùng tới tiệc chúc mừng nha!”

“Được, anh sẽ ở công ty chờ em.” Gương mặt tuấn mỹ của hắn hiện lên một nét cười đầy thâm ý khiến người ta khó mà nắm bắt được.

Khi cô đi vào đại sảnh, đồng nghiệp đi qua đều chào hỏi cô. Cô để ý thấy đồng nghiệp nữ hôm nay đều trang điểm rất đẹp, tóc cũng đủloại kiểu dáng, mà nam đồng nghiệp đều mặc âu phục chỉnh tề, vẻ mặt cũng đầy hưng phấn.

Cô không khỏi mím môi cười. Có thể thấy, mọi người đều chờ mong buổi tiệc ngày hôm nay.

Buổi sáng trôi qua rất nhanh. Cô nhanh nhẹn dọn đồ, đitới tập đoàn Đường Thịnh. Lúc cô đến nơi vừa vặn là 12 giờ, cô vào vănphòng của Doãn Lạc Hàn, nhưng không thấy ai. Có lẽ hắn vẫn còn đang bận.

Trên bàn trà có hai chiếc hộp lớn rất đẹp. Cô tò mò điđến mở chiếc hộp bên trái ra, há hốc miệng ngạc nhiên khi thấy một chiếc váy dạ hội Chanel màu trắng xuất hiện trước mắt.

“Thích không?” Tiếng nói dịu dàng truyền đến. Cô quayđầu nhìn Doãn Lạc Hàn đang thong thả bước vào, tùy tay ném văn kiện lênbàn làm việc, sau đó tiến lại phía cô cười ấm áp “Mau mặc thử xem có vừa không…”

“Vâng.” Cô lâng lâng cẩn thận nâng bộ lễ phục ra khỏi hộp, đi vào phòng nghỉ.

Vừa mặc chiếc váy lên người, cô đã có cảm giác thật đặcbiệt. Màu trắng của bộ váy tôn lên khí chất thanh cao của cô, chiếc cổkhoét chữ V khiến cô khoe được bộ ngực tròn trịa trắng như tuyết, quyếnrũ mà vẫn lịch sự. Chân váy phía trước chỉ đến ngang đùi, lộ ra đôi chân thon dài mê người, mà phía sau lại là tà rất dài càng tăng thêm phầncao sang quý tộc. Quả thực là một chiếc váy dạ hội mà bất cứ cô gái nàocũng mơ ước…

“Quả nhiên là rất hợp với em…” Hơi thở nóng rực phả vàosau cổ cô. Không biết hắn đã đứng phía sau cô từ lúc nào, ôm lấy eo cô,dùng ánh mắt vô cùng thích thú và mê đắm nhìn chằm chằm người con gáitrong gương.

“Hàn, đến khi bụng em to lên, dáng người biến dạng, anhcó còn ôm em như thế này không?” Cô nhìn đường cong tuyệt diệu của côgái trong gương, lo lắng hỏi. Đó là nỗi băn khoăn của bất cứ người phụnữ nào khi mang thai.

“Anh sẽ vĩnh viễn ôm em… ôm em mãi mãi cho đến già….”Hắn cười khẽ, thủ thỉ bên tai cô “Người anh yêu là Lăng Mân Huyên. Anhyêu tính cách của cô ấy, còn chân cô ấy có dài hay không, mặt cô ấy cóxinh hay không, số đo ba vòng của cô ấy có chuẩn hay không, anh đềukhông quan tâm….”

Lời hắn ngọt ngào như mật ong rót vào tai cô, khiến côcảm giác như mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời. Cô cười tươirói, vỗ nhẹ vào tay hắn “Sắp đến giờ rồi, anh cũng mau thay quần áo đi.”

Hắn hôn môi cô, rồi lại hôn cổ cô, tiếng nói tràn ngập mê hoặc “Em thay giúp anh đi.”

“Không cần như vậy, anh thay đi…” Cô cười duyên, thừa lúc hắn không để ý vội chạy ra khỏi lòng hắn.

Cô lại chạy tới bàn trà, mở chiếc hộp còn lại ra. Lại là một bất ngờ thú vị đối với cô khi trong hộp là một đôi giày cao gót màu bạc lấp lánh. Không phải hắn không cho cô đi giày cao gót sao? Cô cườitinh nghịch, lấy đôi giày ra, mới thấy cũng không quá cao, xỏ vào chânrất vừa vặn chắc chắn, dễ chịu êm chân, mà lại vẫn tôn dáng, hơn nữa rất hợp với chiếc váy cô đang mặc.

Trước kia cô đã từng làm thêm ở một quán cắt tóc, vì vậy cũng biết một vài cách vấn tóc phù hợp để đi dự tiệc. Lúc này chính làlúc để cô có thể vận dụng được những gì mình đã học. Cô thuần thục quấntóc lên thành một búi cao trên đầu, làm lộ ra chiếc cổ trơn bóng trắngnõn. Cô lại cài thêm một chiếc trâm nhỏ trên búi tóc, nhìn mình tronggương, cô cảm thấy thực vừa lòng.

Cửa phòng nghỉ mở ra. Doãn Lạc Hàn đã thay quần áo xong, đi ra ngoài, ánh mắt thâm thúy lóe lên tia sáng, nhìn cô đầy vẻ tánthưởng “Lăng tiểu thư, xin hỏi đã có thể xuất phát chưa?”

“Có thể đi được rồi!” Cô hài hước trả lời bằng giọng quý bà, sau đó mềm mại đi đến bên cạnh hắn. Hắn cũng mỉm cười chìa khuỷutay ra, chờ cô khoác lấy, sau đó hai người thân mật đi cạnh nhau ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Bước xuống từ chiếc Lamborghini màu đen sang trọng, côlại khoác tay Doãn Lạc Hàn, hơi dựa vào người hắn cùng hắn bước vàotrong.

Khi đi gần đến cửa, hắn ghé sát lại tai cô thầm thì “Chốc nữa không cần chạy lung tung, cứ ở bên cạnh anh, biết chưa?”

“Em biết rồi.” Cô bật cười gật gật đầu “Em sẽ theo anh như hình với bóng, một tấc cũng không rời.”

Buổi lễ chúc mừng còn chưa chính thức mở màn, tân kháchđã có mặt rất đông. Trừ mấy chục nhân viên trong tòa soạn của Thuần Mỹra thì còn lại tất cả đều là những vị khách thượng lưu có máu mặt.

Mọi người tốp năm tụm ba nói chuyện vui vẻ, nhưng chủ đề được thảo luận nhiều nhất có lẽ vẫn là về tin tức nóng hổi gần đây.

“Tôi nghe nói lần này vợ chồng tổng giám đốc tập đoàn Đường Thịnh cũng sẽ tham dự……”

“Đúng vậy, tôi cũng nghe nói bọn họ sẽ tới. Hình như hôn lễ của bọn họ tổ chức vào tháng sau đấy!”

“Nghe đồn là do đích thân Doãn lão gia chọn ngày……”

“Phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Đường Thịnh chính là Chủ biên của Thuần Mỹ, tên là Lăng Mân Huyên thì phải……”

“Nếu tôi nhớ không nhầm thì Lăng Mân Huyên chính là con gái độc nhất của tổng giám đốc xí nghiệp Lăng thị trước kia…”

“Chính là con gái của Lăng Thiệu Văn sao? Không phải ông ta đang ngồi tù vì tội giết người à?”

“Hình như là gánh tội hộ Lăng Chính Đào thôi. Cảnh sát đã nắm được chứng cứ, đang truy nã Lăng Chính Đào đấy……”

Và khi hai người một nam một nữ bắt đầu đi vào trongsảnh tổ chức tiệc, những tiếng bàn luận dần ngớt lại, mọi người đều chăm chú dõi theo cặp uyên ương mới tới…