Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 210: Chữ kí



Trán hắn nóng bỏng, nàng đứng dậy muốn đi lấy khăn mặt đặt trên trán hắn chohạ nhiệt, nhưng là hai tay của hắn đem tay nàng bao kín không kẽ hở, nàng cănbản không thể giãy giụa đi ra.

“Tôi không đi , hiện tại đi toilet lấy cái khăn mặt rồi sẽ trở lại.” Nàng ýđồ nói cho hắn, nhưng hắn tựa hồ không có nghe đến, hai tay vẫn như cũ gắt gaobao lấy tay nàng.

Nàng thở dài, không nói gì nữa, hắn vẫn yên lặng, lông mi thật dài khép chặt,như là đã ngủ say lắm.

Ánh nắng sớm xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu đến chiếc giường trong phòngtổng thống, hắn chậm rãi mở mắt, đầu cảm thấy rất nặng , theo bản năng định giơtay xoa đầu, lúc đó mới để ý hai tay dường như đang nắm lấy một vật mềm mại gìđó.

Hắn liếc mắt nhìn, lập tức thấy một cái đầu ghé vào mép giường, gương mặtkiều diễm như là ngủ say lắm.

Như thế nào lại là nàng? Hắn nheo mắt, nháy mắt nhớ tới tối hôm qua hắn ngồitrên xe, bỗng dạ dày quặn đau, đau đến thật sự không thể chịu đựng được, lạithêm ban ngày vừa bị cảm, toàn thân không còn chút sức lực nào nữa. Đang lúc hắngiãy giụa đứng dậy muốn gọi điện cho Từ trợ lý, cửa xe bị mở ra , nàng đột nhiênxuất hiện trước mặt, trong khoảnh khắc, hắn đã nghĩ mình đang gặp ảo giác, kếtquả nàng dìu hắn ra xe, đưa hắn vào nghỉ trong phòng tổng thống.

Mơ hồ nàng dường như đã hỏi hắn thuốc ở đâu, sau đó hắn uống thuốc nàng đưa,những chuyện sau đó hắn cũng không nhớ rõ lắm .

Hiện tại đã hạ sốt, cũng không còn đau bụng nữa, lại nhìn kiều nhan ở mépgiường, hiển nhiên hiểu là nàng tối hôm qua đã chăm sóc mình.

Nhất định là trùng hợp. Nhìn đến chính mình hai tay gắt gao nắm tay nàng,nàng ghé vào mép giường ngủ, hình ảnh này dễ dàng gợi trong tâm trí hắn chuyệnlần trước. Lần đó nàng bệnh nặng, hắn muốn đi, nàng cũng là cố sức lôi kéo tayhắn, không cho hắn đi, sau đó hắn lấy nước cho nàng, cuối cùng thật sự mệt mỏi,liền ghé vào mép giường ngủ.

Đã bao nhiêu lâu không được thấy nàng…….. cũng hai ba ngày rồi, hắn tưởng nhưđã cả một thế kỉ, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm gương mặt nàng ngủ say, đầungón tay chạm nhẹ vào đôi mắt nàng dọc xuống cái mũi thanh tú, rồi đến đôi mánon mịn mềm mại, cảm giác dễ chịu làm hắn kìm lòng không đậu nhẹ nhàng vuốtve.

Đang ngủ say, cảm giác có chút ánh sáng, nàng hơi nhíu mày, nhưng ánh sángcũng không mạnh, ngược lại nàng mơ hồ nhìn thấy một khuôn mặt. Nàng mê hoặc chậmrãi mở to mắt, nháy mắt nhìn thấy một đôi mắt sáng rực.

Hắn tỉnh rồi. Nàng giật mình, vội vàng rút tay phải ra khỏi lòng bàn tay hắn.Đúng lúc đó, một tiếng di động quen thuộc cất lên.

Nàng mở ba lô, nhìn tên, là Kim Chính Vũ. Một bên ấn nghe, một bên đứng lênđi sang một bên.

Vừa tiếp được điện thoại, Kim Chính Vũ lo lắng nói “Mân Mân, em đang ở đâuvậy?”

Hắn như thế nào lại hỏi như vậy, tiểu tử này chắc sẽ không giống ngày hôm quabuổi sáng đến dưới lầu đón nàng đi làm đi? Nàng tùy tiện nói lý do,“Tôi đi rangoài, sáng sớm đi ra ngoài tập thể dục.”

Hắn ở đầu kia nói thầm “À, ra là vậy, khó trách tôi đứng trước của nhà em, gõcửa nửa ngày không thấy có người ra mở cửa.”

“Đúng vậy, đúng vậy, tôi phát giác dạo này mình hơi béo, muốn dậy sớm mộtchút tập thể dục.” Nàng cười gượng , vỗ vỗ ngực, nói dối như vậy cảm giác đúnglà không thoải mái, trái tim cứ đập bùm bụp.

“Tôi đoán em nhất định chưa ăn điểm tâm đúng không? Mau trở lại đi, tôi dẫnem đi ăn bữa sáng tình yêu.”

“Được, cám ơn cậu, Kim Chính Vũ, tôi lập tức trở về.”

Nàng mỉm cười khép lại di động, nhìn qua Doãn Lạc Hàn đang ngồi trên giường,ánh mắt sắc bén khẽ lướt qua, vẻ mặt bí hiểm nhìn chằm chằm chính mình.

Nàng nhanh chóng lau đi trên mặt tươi cười, lấy trong túi ra cái chìa khóaxe, để lên bàn trà.“Đây là chìa khóa xe của anh.”

“Gọi điện thoại là Chính Vũ.” Hắn xốc chăn lên, tiếng nói trầm thấp khôngnhanh không chậm bay tới, hắn dùng câu khẳng định mà không phải câu nghi vấn,nghe tựa hồ có một chút mơ hồ.

Nàng không có lên tiếng, tin rằng vừa rồi nội dung cuộc điện thoại hắn cũngnghe được đôi chút, nói gì thì chính mình hiện tại cũng không phải người củahắn, nàng cùng ai trò chuyện cũng không phải chuyện của hắn.

“Tôi còn có việc, đi trước .” Nàng không nhìn hắn, cầm lấy ba lô trên sô phaxoay người đi đến hướng cửa. Nghĩ đến Kim Chính Vũ còn đang ở trước cửa đợimình, cước bộ nhanh hơn rất nhiều.

“Tờ chi phiếu kia không phải Chính Vũ kí tên.” Phía sau vang lên tiếng hắnxoay người rời giường.

Nàng dừng lại, cẩn thận nhớ lại cái tên kí phía dưới tờ chi phiếu, nhưng làấn tượng rất mơ hồ, nàng lúc ấy còn đang bàng hoàng trước con số kinh hoàng trêntờ chi phiếu, hoàn toàn không để ý ai kí tên.

Hiện tại hắn nói như vậy, nàng biết mình đã bị lộ rằng tờ chi phiếu khôngphải Kim Chính Vũ đưa, mặt trên đương nhiên không có tên của hắn, như vậy xem rakhẳng định là tên của lão bá.

Đột nhiên vừa nghĩ vậy, lưng nàng nháy mắt cứng đờ. Hắn đã phát hiện, hắn đãphát hiện tờ chi phiếu đó là lão bá đưa nàng, hiện tại tính làm như thế nào? Hắncó thể hay không nói lão bá là phụ thân của hắn, tiền của lão bá cũng là củahắn, như vậy nàng cầm tiền của phụ thân hắn trả lại cho hắn, chỉ có thể khôngtính toán gì hết.

Không được, nàng không thể lại giẫm lên vết xe đổ, giống như trước mặc hắnbài bố như vậy.

Nàng cầm lấy ba lô nhanh chóng xoay người, thấy thân ảnh cao lớn của hắn đứnglặng ở bên giường, lợi hại đôi mắt nhìn chăm chú vào nàng.“Nói cho tôi biết, côvới Tần Phương Ngọc là quan hệ gì? Bà ta tại sao lại cho cô chi phiếu?”

Nàng mờ mịt nhìn về phía trong tờ chi phiếu trong tay hắn, khoảng cách quá xanàng xem không rõ.

Bất quá hắn nói như vậy xem ra kí tên quả thực không phải lão bá mà là mộtngười phụ nữ tên Tần Phương Ngọc. Nhưng đối tượng là ai, nàng thật sự hoàn toànkhông biết gì cả.

“Nói, các người rốt cuộc là quan hệ gì? Chết tiệt, cô như thế nào cùng TầnPhương Ngọc lại có quan hệ?” Hắn gắt gao đi đến gần nàng, hai tay nhanh chóngnắm thành nắm đấm vò nát cả tờ chi phiếu, nói chuyện miệng có chút nghiến răngnghiến lợi hận ý.

Tần Phương Ngọc…… Tần Phương Ngọc ……… Nàng cố gắng hồi tưởng , chi phiếu nàylà do lão bá đưa, chẳng lẽ là có quan hệ với lão bá?