Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 155: Hắn khóc sao



Nhìn thấy nàng ăn thực sự vui vẻ, Kim Chính Vũ ôn nhu nhìn dáng vẻ phấn khởicùng duyên dáng của nàng, đưa một quả việt quất cho nàng: “em thích ăn, liền ănnhiều một chút”.

Việt quất là loại quả Trung quốc mà nàng thích nhấtduf sao thì cúng không cầntrả tiền, không ăn cũng lãng phí.Tay Kim Chính Vũ lại đưa tới cho nàng một quảnữa, nàng cứ vậy mà ăn hết quả này đến quả khác.

Chỉ chốc lát đã ăn hết, Kim Chính Vũ trìu mến cầm một tờ giấy lau khóe miệngcòn dính việt quất của nàng.Đột nhiên, nàng cảm thấy Kim Chính Vũ trước mắt cómột chút cao lớn lên, tựa như không có lúc nào là không lộ ra vẻ thương tiếc đốivới chính mình.

Nàng có thể làm cái gì đây?

Nàng hai bàn tay trắng, ngay cả việc thích người khác thì cúng chỉ là mongmuốn xa vời mà không thể thành. Nàng chỉ có khả năng cẩn thận mà quý trọng tìnhcảm này thôi.

Đến tột cùng chính nàng đối với Kim Chính Vũ, như là đối với Chỉ Giao nhưvậy vẫn đơn thuần chỉ là bạn bè, nhưng vẫn là dần dần nàng cảm thấy thích hắn.Nàng lại bị chính mình làm cho hồ đồ.

Đơn giản là không nghĩ tới nữa đi, như bây giờ có phải là rất vui vẻ và thỏamãn sao.

Kim chính vũ đứng dậy đi vào toilet, hắn ở trong đó, không lâu đã truyền đếnâm thang nước chảy.Đã sạch sẽ, nàng phấn khởi nặn ra một chút tươi cười.

Sau một lát, hắn từ trong toilet thong thả đi ra, “Mân Mân, lần trước chúngta nói chuyện với nhau còn chưa có chấm dứt”

“ Cậu là chỉ chúng ta, lần trước nhớ lại sự việc trước kia ở cô nhi viện” MânHuyên khéo léo cau cái mũi, rất nhanh đã nghĩ đến.

“Ân” hắn ngạc nhiên, chuyên chú nhìn nàng, tựa hồ là đang đợi nàng mởmiệng.

“Nga, đúng vậy. tôi nghĩ tưởng, lần trước nói đến đâu nhỉ?” Nàng suy nghĩmột hồi, chần chờ đã mở miệng,“Dường như nói đến cậu muốn tôi đáp ứng một việc,thì sẽ không cả ngày đi theo sau tôi nữa.”

“là chuyện gì?”hắn cúi đầu , mái tóc màu nâu kia đã che khuất đi sự trongsuốt của hai trong mắt, tiếng nói có chút giồng như bình thường nhưng cũng dễdàng nhận ra vài phần chua sót bên trong.

“Chuyện gì?” Nàng lại là sửng sốt, liều mạng hồi tưởng, trước mắt sángngời,“A! tôi nhớ ra rồi, dừng như vẫn là sự việc cậu muốn lấy tôi.Haha…Khi đócậu đúng là đồ ngốc đàng yêu, hơn 10 tuổi tiểu hài tử như thế nào biết thíchcùng yêu đâu, bất quá là tôi cứu cậu một lần, cậu sẽ lấy thân ra để báođáp.Haha….”

Hắn như trước cúi đầu, bản thân lộ ra vẻ chua sót dị thường, “ Buồn cườisao?em cảm thấy chuyện này buồn cười lắm sao?Căn bản là em chưa từng để nó tronglòng, buồn cười chính tôi, đến tột cùng lại tuân thủ điều này, ước định buồncười, là tôi rất không biết….”

Hắn toan khổ miệng như là lây bệnh nàng, nàng cảm giác được ngực của mình bịcái gì đó đâm vào thật đau, rơi đến môi nhẹ nhàng nói “Kim Chính Vũ…cậu khôngphải là sẽ làm như tôi nói.”Nếu một ngày nào đó cậu có chín mươi chín cô bạngái, cái này chứng tỏ là cậu thực sự đã trưởng thành, như vậy tôi sẽ gả cho cậu,làm vợ của cậu…”

Bất quá là nàng lúc ấy bị hắn làm phiềnthuaanj miệng qua loa nói vậy với hắnthôi.

Thất sao? Hắn sẽ là không thực hiện lời này trong năm năm đi.Hán như vậykhông có bình thường đi, qua lại một cái lại là một người bạn gái, bất quá là vìnàng lúc ấy thuận miệng nói ra thôi.

Nàng không thể tin được……

“Vậy em cho rằng thế nào?” đôi mắt của hắn lúc này lóng lánh cùng với thầnsắc thực sự tái nhợt.

Nàng nói đúng, nàng thật sự nói đúng. Hắn kết giao với chín mươi mấy cô bạngáilaf vì lời tuyên bố đó của nàng..

Như vậy, hắn thường xuyên ở nàng trước mặt nàng nhắc tới con số “Mân Mân, còncó ba cái”“Còn có hai cái”“Một cái”, này đó không phải hắn thần kinh đáp sai, màlà hắn có ý ám chỉ cho nàng biết.

“Em hiện tại nghĩ tới, đáp án của em là cái gì? Em cảm thấy tôi làm điều nàythực buồn cười có phải không? Em nghĩ thế nào, hãy cho tôi biết” Hắn xuất thầndừng ở trên người nàng, hai bàn tay nắm thật chặt lại. Hắn dường như đang chờđợi sự tuyên án từ nàng.

Nàng không biết, chuyện này tới quá đột nhiên, nàng còn đang ở trong trạngthái không thể tin được cùng với một sự khiếp sợ bên trong, nàng không thể làmra câu trả lười. Cũng hiểu được, nếu nàng xử lý không tốt, khả năng sẽ vĩnh viễnmất đi kim chính vũ, cho nên cần phải cẩn thận nói chuyện.

Đồng thời còn có một sự thật tàn khốc khác lại nhắc nhở nàng, nàng không cótư cách nhận bất luận tình yêu của người nào, nàng không thuần khiết , đã làmvấy bẩn chính mình, vậy làm sao có thể nhận tình cảm này.

Những điều đó như là loại chất độc giống nhau cắn cắn vào nơi mềm mại nhấttrong tâm hồn nàng. Ya nghĩa đó là một mảnh hỗn loạn không có thời gian, nàng dichuyển thân người không khỏi nói ra lời cự tuyệt : “Kim Chính Vũ, tôi nghĩ lờikia chính là vui đùa, lúc trước có nói, nhưng lời nói không thể cho là thật.Chúng ta hiện tại đều là người trưởng thành, tôi nghĩ cậu hẳn là…”

“Em không cần phải nói, tôi đã biết…”Hắn đột nhiên cắt đứt lời nói của nàng,thân ảnh hắn nghiêng đi vô hình như ngưng tụ nhiều áp lực thống khổ cùng với sựtuyệt vọng.

“Kim chính vũ, chúng ta vẫn là bạn……” tiếng nói của nàng nghẹn ngào, hốc mắtbắt đầu đỏ lên, một tầng sương mù đã bao phủ quanh viền mắt.

Không phải như thế, nàng không nghĩ nói những lời này. Trên thực tế nàng càngmuốn nói là, kim chính vũ, tôi đối với cậu có cảm giác, có lẽ chúng ta có thểbắt đầu……

Nhưng nàng không dám nói, càng xác thực nói, nàng không phải là cô gái thuầnkhiết không tỳ vết, nàng không xứng đang vơi Kim Chính…… Nàng thật sự không xứngvới hắn……

“Mặc kệ em thấy thế nào, cho rằng tôi khờ, thần kinh có vấn đề, như thế nàocó thể đem chuyện năm xưa trở thành lời nói thật sao. Tôi muốn nói là tôi khônghối hận vì đã làm được điều đó, bởi vì tôi thực sự khẳng định , từ thời khắc emcứu tôi 5 năm đó, tâm của tôi liền dừng trên người em….Trong 5 năm nay, tôi đãtừng không ít lần từ Hàn Quốc xa xôi trở về…tôi đứng ở chỗ tối nhìn em. Ngườikhác thì sẽ được nghỉ, còn em thì phải đi làm thêm, nhưng là em nhất định sẽkhông biết…em đi đến đâu…tôi cúng đi theo phía sau em…cúng giống như 5 năm trướctôi luôn đi theo đằng sau em…vĩnh viễn đều đã đi phía sau em…”

“Kim chính vũ, cầu xin cậu, cầu xin cậu không cần hơn nữa……” Nàng lớn tiếngđánh gãy lời nói của hắn, khống chế không được mà khóc nức nở, yên lặng để hắnnói xong. thực xin lỗi…… cùng với cậu, tôi không phải là một cô gái tốt, tôitình nguyện hiện tại cự tuyệt cậu…… Thực xin lỗi…… Tôi không xứng……

“”Em vì cái gì mà khóc, nói cho tôi biết nghe đến những điều này, em vì cáigì mà rơi nước mắt…” Hắn đột nhiên xoay người lại, đáy của đôi mắt như đã chấtđầy những giọt nước trong suốt, hắn đã khóc sao?Nàng cũng không biết hắn khóc,bởi vì nàng cự tuyệt sao? Nàng thực sự làm tổn thương hắn sao.

Nàng cũng không biết là hắn đã khóc, bởi vì nàng cự tuyệt sao? Nàng thật sựlàm tổn thương hắn sao?

“Kim chính vũ, cậu không cần như vậy, chúng ta……”

“Lăng Mân Huyên,em không cần nói.” Hắn ngưng mi mắt toát ra vẻ đau thương tựgiễu,“Cái ước định kia, tôi kết giao với chín mươi chín cô bạn gái……em thấy nótrở thành một truyện cười có đúng không? Được rồi…… Coi như tôi hôm nay cái gìcũng chưa có nói…… Tôi cũng chưa từng tới……”

“Kim chính vũ…… Tôi……” Nàng còn muốn nói cái gì đó, muốn nói một điều gì đóđể an ủi hắn, nhưng là nàng nói không nên lời, trong cổ họng như bị mắc cái gìđó, nàng chỉ có thể như vậy mà phát ra vài tiếng đau xót ở trong lòng.

Hắn đứng thẳng mong mỏi nàng liếc mắt một cái, hắn dứt khoát xoay người đi rahướng cửa phòng bệnh.