Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 120: Bất ngờ



“Cái gì… Cái gì tin tức?” Nàng nói chuyện không khỏi ngơ ngơ ngác ngác, ẩn ẩnbiết có thể Kim Chính Vũ nói chuyện có liên quan tới mình.

“Em đang hồi hộp đúng hay không? Ha ha… Nói cho em nè, em lấy thành tích đứngđầu thuận lợi bước vào tạp chí…”

Nàng còn chưa kịp nghe rõ lời phía sau, liền kinh hô một tiếng, “Cái gì…. Cáigì? Tôi thật sự trúng tuyển sao? Thật vậy chăng? Thật… Thật tốt quá… Kim ChínhVũ, tôi trúng tuyển… Tôi không bao giờ phải đi làm ngoài nữa… Tôi đã có một côngviệc chính thức……”

Khi nàng đang ôm di động nhảy múa tại chỗ, di động lại truyền đến tiếng cườicủa hắn: “Mân Mân, nếu … Tôi muốn nói tôi lừa gạt em, em sẽ làm như thếnào?”

“Kim Chính Vũ –” Nàng tức nghiến răng nghiến lợi, nàng biết mà, người này làmsao có khả năng biết cái gì tin tức, hôm nay hắn quá nhàm chán hay sao? Lại lấyloại chuyện này đến trêu chọc mình. Đáng giận!

Nàng tức giận đến muốn cụp điện thoại, kết quả lại nghe thấy hắn nói qua điệnthoại: “Mân Mân, không nói đùa với em nữa. Tôi vừa mới nói đều là sự thật, emquả thật lấy thành tích tốt nhất vượt qua khảo hạch của tạp chí…”

Nàng căn bản không nghe vào hắn đang nói cái gì, lớn tiếng cắt ngang lời hắn,“Hừ, Kim Chính Vũ, đồ nói dối, không cần lại tin cậu.”

Nàng ba một tiếng khép lại điện thoại di động, đẩy cửa đi vào nhà ăn, khôngmuốn quấy rầy thời gian Chỉ Dao gặp anh trai, nàng định tìm một cái cớ rờiđi.

Nàng chạy đến bàn ăn gần cửa sổ. cơm trưa đã đặt xuống trước mặt nàng, ChỉDao cùng Giản Quân Dịch vừa nói vừa cười ăn cơm trưa.

Nhìn thấy thân ảnh Mân Huyên chạy tới, Chỉ Dao ngẩng đầu, “Mân Mân, ăn nhanhđi, bằng không lại nguội.”

Nàng cầm lấy túi xách đặt ở ghế ngồi, nói ra lý do mình đã nghĩ ra: “Chỉ Dao,mình vừa mới nhận được một cuộc điện thoại, mình khả năng có việc phải đi trước,hai người từ từ ăn.”

“Nhưng mà, anh mình nói có việc muốn nói với cậu.” Chỉ Dao hơi kinh ngạc,ngược lại buông xuống đồ ăn trong tay, chu môi lên: “Vừa rồi mình mất cả nửangày hỏi anh ấy, anh ấy cũng chỉ nói cho mình biết có chuyện quan trọng phải nóivới cậu, cái khác tuyệt không lộ ra, anh thật là nhỏ mọn.”

Mân Huyên hơi hơi sửng sốt, ánh mắt mê mang nhìn sang Giản Quân Dịch bên cạnhChỉ Dao. Người kia nhấm nuốt xong đồ ăn, tao nhã lau khóe môi, không nhanh khôngchậm mở miệng: “Lăng tiểu thư, thật vui mừng khi thông báo với em, em đã đạtđiểm cao vượt qua cuộc lựa chọn của tạp chí, ngày mai có thể đi tòa soạn tạp chíbáo danh.”

Mân Huyên cả người bình tĩnh đứng ở nơi đó, ý nghĩ đầu tiên chính là, thì raKim Chính Vũ không lừa nàng, nàng thật sự thông qua.

Chỉ Dao nghe xong tin tức này, giật mình há miệng: “Anh nói… anh nói Mân Mânđược tạp chí tuyển dụng? Là tạp chí có doanh thu lớn nhất trong tay anhsao?”

“Ừ.” Ánh mắt Giản Quân Dịch nhu hòa nhìn Chỉ Dao, “Em trước đó khôngbiết?”

“Mân Mân không nói với em.” Chỉ Dao xoay người, ánh mắt nhìn Mân Huyên cóchút tức giận: “Mân Mân, sao mà cậu không nói cho mình biết? nếu trước đó màmình biết đến, mình cũng phải đi tham gia thi viết cùng phỏng vấn, mình muốncùng cậu làm việc trong một công ty, như vậy chúng ta lại có thể cùng mộtchỗ.”

“Chỉ Dao –” Hai thanh âm bất đắc dĩ đồng loạt vang lên, Mân Huyên cùng GiảnQuân Dịch không hẹn mà cùng trao đổi một ánh mắt. Tuy rằng ý tưởng của mỗi ngườibọn họ không giống nhau, nhưng mục đích thực rõ ràng, tuyệt không thể để Chỉ Daocũng vào tạp chí.

Mân Huyên biết chỉ nói một hai câu cũng không thể làm Chỉ Dao hiểu, đành phảingồi xuống một lần nữa: “Chỉ Dao, ngành cậu học là quản lý doanh nghiệp, khônggiống với mình.”

“Đúng vậy, Chỉ Dao, em đi tòa soạn tạp chí có thể làm cái gì? Hay là nghe lờicủa anh, tốt nghiệp xong thì vào công ty, anh đã sắp xếp một vị trí cho em ởphòng nhân sự….”

Tính tình đại tiểu thư của Chỉ Dao thực cố chấp, hiện tại cô căn bản nghekhông lọt tai, “Không cần, em một người đi công ty không có ý nghĩa, em muốncùng Mân Mân cùng một chỗ, như vậy chúng em có thể cùng nhau đi làm, cùng nhaulàm việc, còn có thể tam tầm cùng nhau.”

“Chỉ Dao, cậu hãy nghe mình nói có được không? Theo mình được biết, tòa nhàvăn phòng của Giản thị nhà cậu với tòa soạn tạp chí chỉ cách nhau một con phố,rất gần đó, về sau chúng ta ra làm việc, giữa trưa là có thể gặp mặt ăn cơmtrưa, như vậy không phải rất tốt sao?”

“Không được, mình…”

“Chỉ Dao, cậu còn cứ như vậy là mình tức giận đấy!” Mân Huyên thấy mềm khôngđược lập tức chuyển biến sách lược, nàng nghiêm mặt, làm bộ như có chút tứcgiận.

Tuy rằng bình thường nàng không hay tức giận, mỗi lần có chút tranh chấp nhonhỏ nàng cuối cùng đều theoChỉ Dao,nhưng khi cần nàng vẫn sẽ đứng lên, giả bộsắp tức giận, Chỉ Dao sẽ ngoan ngoãn nghe lời, phương pháp này nàng đã dùng quarất nhiều lần, lần nào cũng phát huy tác dụng.

Chỉ Dao không nói gì, thoạt nhìn ý chí đã bắt đầu dao động, một lát sau, côấy phải nghe theo số đông, ngữ khí cũng mềm mỏng.

“Được rồi, cẩn thận ngẫm lại thấy Mân Mân nói rất đúng, chỗ hai người côngtác gần nhau như vậy, bình thường chắc là thực dễ dàng gặp nhau.”

Từ đầu tới đuôi Giản Quân Dịch chỉ đứng một bên nhìn, hai tay khoanh trướcngực, chậm rãi nghiêng người về phía trước, trong mắt toát lên vẻ tán dương, ”Em thật sự rất thú vị, có thể thuyết phục em gái tính tình đại tiểu thư của anh.Ở nhà nó là tiểu công chúa được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, chỉ cầnlà chuyện nó muốn làm, không ai có thể nói cản được, bao gồm cả anh trai nó làanh.”

Mân Huyên chớp mắt, không biết những lời này của hắn là khen hay là châmbiếm? Tóm lại, nàng thuyết phục được Chỉ Dao rồi, đó là chuyện đáng giá vui vẻnha. Chỉ Dao học khác chuyên ngành với nàng, nếu đi tạp chí làm việc, đươngnhiên những thứ cô ấy được học sẽ hoàn toàn vô dụng.

Tiếp, hắn nói ngày mai phải đi toà soạn tạp chí báo danh, chẳng lẽ muốn ngàymai nàng phải bắt đầu đi làm sao? Nhưng mà việc học của nàng còn chưa có hoànthành, vậy phải làm sao bây giờ?

“Ngượng ngùng, Giản tiên sinh này, bây giờ tôi còn đến trường,…Ừm… Tuy rằngyêu cầu của tôi có chút quá đáng, nhưng là cho tôi hỏi có thể thương lượng mộtchút hay không, chờ tôi tốt nghiệp…”

Giản Quân Dịch khép hờ mắt, tưởng như còn chăm chú nghe nàng nói chuyện, lậptức lạnh nhạt nói: “Bao lâu nữa em sẽ tốt nghiệp?”