Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 106: Chuyện cổ quái



Đuổi tới tòa soạn báo, nàng chỉ kịp nhìn thấy dòng người vừa thi viết đi ra,nàng muốn xông lên phía trước, nhưng người người không ngừng dũng mãnh tiến lênđẩy nàng ra một góc, nàng đặt mông ngồi xuống, liền biết lần này hoàn toàn ngâmnước nóng.

Vài phút trôi qua, tất cả mọi người rời khỏi, nàng đứng lên, lúc này có mộtngười phụ nữ mặc đồ công sở đi ra từ phòng hội nghị, nàng vội vàng tiến lên ngăncản đối phương.

“Thật có lỗi, quấy rầy một chút.” Nàng cười lễ phép, “Tôi tới tham gia thiviết, nhưng mà tôi có chút trì hoãn, đã tới chậm, cô xem có thể hay không…”

“Thực xin lỗi, tiểu thư, thi viết đã xong rồi.” Đối phương đẩy kính, hoàntoàn là bộ dáng giải quyết việc chung, “Nếu còn muốn gia nhập tòa soạn báo chúngtôi, mong cô năm sau lại đến.”

Những lời này không thể nghi ngờ là án tử hình với nàng, Mân Huyên gục đầuxuống, tránh ra, tiếng giày cao gót đều đặn của đối phương dần xa.

Ngẩng đầu nhìn hành lang không một bóng người, đến bây giờ nàng còn có điểmkhông thể tin được, chính mình thế nhưng bỏ cơ hội tốt như lần này, hiện tại chỉcó thể hi vọng vào tạp chí kia, mong có thể có tin tức tốt.

Đều là cái tên kia làm hại, hắn nhất định là cố ý làm như vậy, nàng phẫn nộchạy ra tòa soạn báo, thật muốn bây giờ tiến lên nhéo áo hắn, hung hăng cho hắnhai đấm.

Sau đó cái gì cũng không quan tâm, mặc kệ cô nhi viện chết sống, mặc kệ ba bangày càng già cả, không bao giờ làm một người phụ nữ cung cúc mặc hắn phát tiết***, nàng chỉ cần tự do, nàng sẽ chạy trốn tới nơi hắn không thể tìm thấy, bắtđầu cuộc sống mới một lần nữa.

Ánh mặt trời giữa trưa độc ác chiếu lên người, sự thật thường thường là tànkhốc, tiếng chuông trên gác thượng đối diện nhắc nhở nàng, buổi chiều còn phảođến làm công ở cửa hàng bánh ngọt, cuộc sống còn phải tiếp tục, những điều kiachỉ là ảo tưởng không thực tế của mình, nàng không có khả năng vứt bỏ ba ba cùngcô nhi viện.

Ăn bát mì sợi ở cửa hàng nàng thường đến, xong rồi chạy đến cửa hàng bánhngọt, bên trong thần kì im lặng, bình thường giờ này cửa hàng vẫn hơi bận rộn,nhưng hôm nay tất cả bánh ngọt trong tủ kính đều biến mất, chỉ còn lại một ítkhách hàng xem mô hình bánh ngọt, Tiểu Mẫn cùng vài đầu bếp làm bánh đang bậnrộn vừa nướng vừa mang bánh ngọt ra đóng gói tinh xảo.

Quản lí xoa thắt lưng, đang lớn tiếng thúc giục mọi người, “Nhanh lên, mấyngười đều nhanh lên cho tôi, phải đưa đi lúc hai rưỡi, hiện tại đã hai giờ haimươi. Mấy người không muốn lĩnh lương tháng này hả? Ôi, nhanh lên, nhanhlên….”

Mân Huyên một bên lau sàn một bên cảm thán, xem ra là có người bao trọn bánhngọt nơi này, mấy kẻ có tiền thật là có tiền không chỗ tiêu, bánh ngọt trong cửahàng này vô luận là hương vị hay nhan sắc đều không khác gì bánh ngọt trong cáccửa hàng bình thường, nhưng giá lại đắt hơn.

Nếu là nàng, thà rằng đi cửa hàng bánh ngọt bình thường mua, cũng sẽ khôngđến nơi đây.

Nàng lau xong, bắt đầu lau cửa kính, xách một xô nước chạy đến cửa sổ, liềnnhìn thấy quản lí vội vã chạy tới, “Lăng Mân Huyên, hôm nay cô không cần làmviệc.”

“Vì sao?” Nàng ngừng vắt khăn, vẻ mặt kinh ngạc nhìn quản lí đang nở nụ cườicó chút cổ quái.

“Ha ha…. Cô quen biết thật không ít người có tiền.” Quản lí vỗ vỗ bả vainàng, cười toe toét, “Hôm nay tất cả bánh ngọt trong cửa hàng được một tiểu thưnhà giàu mua, người ta chỉ cần cô đưa đến, cho nên hôm nay tôi cho cô nghỉ nửangày, hiện tại cô liền xuất phát.”

Thấy quản lí khẳng khái phất phất tay, nàng còn chưa phục hồi tinh thần lại,chợt nghe thấy quản lí hắng giọng thúc giục đem tất cả bánh ngọt lên xehàng.

Quản lí nói bánh ngọt được một tiểu thư nhà giàu mua trọn, người kia sẽ khônglà Chỉ Dao đi.

“Lăng Mân Huyên, cô còn ngây ngốc cái gì, sắp đến giờ giao hàng, cô nhanhnhanh lên xe, có nghe hay không?”

Quản lí đứng ở trước cửa kêu nàng, một tay chỉ vào một chiếc xe màu trắng cỡtrung đã khởi động sẵn.

“Vâng. Tôi lập tức đến.” Mân Huyên muốn xách xô nước đi vào trong quản lí lạichờ không được, chạy tới một phen lôi kéo nàng, đẩy nàng lên xe.

“Nhưng mà, nhưng mà tôi còn chưa thay quần áo.” Mân Huyên một bên bị đẩy vàoghế sát tay lái, một bên nhìn bộ quần áo lao động trên người.

“Bảo cô đi giao bánh ngọt, cũng không bảo cô tham gia yến tiệc cao cấp, cònđổi quần áo làm gì cho cam.” Quản lí không kiên nhẫn khoát tay, dùng sức đónglại cửa xe, lái xe lập tức giẫm chân ga, lái ra ngoài.

Nhìn xe vận tải đi qua trung tâm khu phố, nàng chưa bao giờ đi đến nhà ChỉDao, cho nên không xác định được nàng đoán có đúng hay không.

Nàng quay đầu hỏi lái xe Tiểu Lí, “Chúng ta đi nhà này có phải là họ Giảnkhông?”

“Đúng vậy, là họ Giản.” Tiểu Lí gật đầu, nở nụ cười, “Nghe quản lí nói tiểuthư nhà kia chỉ cần cô đưa vào đi, hai người nhận thức đúng không, có bạn nhưvậy, thực sự là phúc khí tu luyện mấy đời.”

“Không, không phải, chúng tôi chỉ là bạn đại học. Thật ra cho tới bây giờ tôicũng chưa đến nhà cô ấy, hôm nay là lần đầu tiên.” Nàng lập tức phủ nhận, nàngkhông muốn người trong cửa hàng bánh ngọt về sau đều nhìn mình bằng ánh mắt làlạ.

“À, như vậy à, bạn học đại học, ha ha…” Tiểu Lí lại gật đầu, mỉm cười: “Cóthể dính một chút ánh sáng của Giản thị xí nghiệp, cũng không phải là chuyện dễdàng…”

Mân Huyên mỉm cười với đối phương, gật đầu phụ họa, “Đúng vậy, đúng vậy…”

Cứ nói chuyện phiếm một câu tiếp một câu, chiếc xe vận tải rất nhanh đã đứngtrước cửa tòa nhà rộng mấy trăm mét vuông, nàng chủ động xuống xe đi ấn chuôngcửa.

“Mân Mân…” đột nhiên nghe thấy tiếng Chỉ Dao hữu khí vô lực, nàng còn chưaphản ứng lại, cửa điện tử liền ba một tiếng tự động mở ra.

Không biết Chỉ Dao làm cái quỷ gì,sao lại đột nhiên mua tất cả bánh ngọt đếnnhà trọ, nếu nàng muốn gặp mình liền trực tiếp gọi điện thoại là xong, đợi giápmặt nhất định phải hỏi rõ. Hơn nữa thanh âm của nàng hơi là lạ, giống như đãkhóc.

Mân Huyên mê hoặc nghĩ, sau đó nhẹ phất tay với lái xe Tiểu Lí, chiếc xe vậntải liền chậm rãi đi vào cánh cổng điện tử to lớn.