Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 102: Hàn ý bốc lên



Như cảm nhận được nàng đang bối rối, Kim Chính Vũ nắm chặt tay nànghơn, đi thong thả đến trước mặt Doãn Lạc Hàn: “Lạc, em đi trước,ngày khác gặp lại sau.”

Doãn Lạc Hàn nâng cằm, thản nhiên nhếch môi: “Ừ, lát nữa anh cũngvề.”

Khi nói những lời này, nàng cảm nhận rõ ràng thấy cặp mắt u ám kia bắnthẳng về mình, con ngươi đen nhánh bắt đầu nổi lên sóng ngầm phức tạp, cả ngườilạnh run từ đầu đến chân, nàng vội vàng không dám nhìn thẳng vào hắn, hắn nóinhững lời kia để ám chỉ nàng sao?

Ánh mắt nàng chuyển dời sang người phụ nữ đang dựa sát vào hắn, lập tứcphủ nhận rất nhanh, không, tuyệt đối là nàng nghĩ nhiều, đêm nay đã có ngườicùng hắn giết thời gian.

Kim Chính Vũ quay sang nàng, ánh mắt song suốt tràn đầy ý cười: “MânMân, chúng ta đi thôi.”

Kim Chính Vũ lôi kéo nàng đi chậm chậm đến cửa quán bar, ánh mắt sắcbén kia một đường đi theo, cám giác hít thở không thông ẩn ẩn trong lòng, nàngdự cảm con ngươi đen kia nhìn thấy nàng cùng Kim Chính Vũ chậm rãi thay đổi, ánhmắt nóng rực như đốt cháy hai bàn tay nắm nhau của hai người.

Ra khỏi quán bar, trên đường ra bãi đỗ xe, không khí lạnh lùng nhưtrong trẻo lao thẳng vào mình, phút chốc nàng thanh tỉnh một chút, hắn vừa nóicâu kia: “Lát nữa an cũng về.” hiển nhiên là cố ý nói cho nàng nghe, hắn ám chỉđêm nay gặp mặt.

Chính mình có làm sai chỗ nào không, rõ ràng đã có thể khẳng định hắnkhông còn hứng thú với mình, nhưng đêm nay…

“Mân Mân… Mân Mân…” Nàng như nghe thấy Kim Chính Vũ đang gọi mình, vộivàng lấy lại tinh thần, ngón tay thon dài của hắn liều mạng lắc lắc trước mặtnàng.

“Em vừa ngẩn người à? Nhập thần như vậy. Sẽ không là lần đầu tiên tôinắm tay em, em nghĩ tôi đi.” Hắn đắc ý tươi cười: “Em tin tưởng sao? Tôi cũngvậy.”

Tiểu tử này thật biết tự kỉ, mỗi lần đều nói đùa kiểu này. Nàng chumôi, hất tay hắn ra, một phen đoạt lấy chìa khóa trong tay hắn, “Anh vẫn nên đemtình yêu tặng cho cô gái khác đi, tôi không thích mấy nhóc con nhỏ tuổi hơnmình.”

Nàng vừa đẩy cửa xe vừa nhấn mạnh hai chữ “nhóc con”, đem chìa khóa cắmvào trong xe, thấy hắn nghiêng người đứng lặng, nàng nhẹ nhàng gọi hắn:” “KimChính Vũ, anh còn đứng đấy làm chi, lên xe, tôi đưa anh…”

Nàng còn chưa nói xong, chỉ thấy hắn xanh mặt chạy tới, mở cửa xe, đemnàng túm ra ngoài, khuôn mặt tuấn tú bao phủ một tầng khí lạnh âmtrầm.”

“Ở trong lòng em tôi vĩnh viễn chỉ là “nhóc con”, tôi không muốn nghethấy từ này nữa, vì tôi đã nghe thấy quá nhiều, đây là lần em nói thứ ba trămtám mươi chín…”

“Kim Chính Vũ, anh tức giận à?” Nàng cẩn thận nhìn hắn, khuôn mặt tinhxảo che kín tức giận, nàng thật sự nói sai rôi sao? Nhưng mà nàng nói thật a,xác thực là hắn nhỏ hơn nàng một tuổi mà.

Như là nhớ ra cái gì,đột nhiên vỗ đầu, đúng rồi, lần trước hắn nói quakhông thích người khác nhắc tới ngày sinh tháng đẻ của hắn, nhưng mà hôm naynàng không nhắc tới tuổi của hắn kìa. Còn có, khi nào thì nàng nói hơn ba trămlần, tiểu tử này nói chuyện càng ngày càng kì quái, quả thực làm người ta khó cóthể nắm bắt.

“Kim Chính Vũ…” Nàng định tới gần hắn, hỏi rõ tất cả, nhưng là hắn lạilui nhanh về sau.

“Tôi không muốn lại nhìn thấy em…” Đôi mắt trong suốt thấy đáy của hắnngập bi thương mờ mịt, miệng thì thào: “Em không đáng, tôi làm nhiều như vậy,vẫn không thể lau những từ kia khỏi đầu em đi… Có lẽ tôi sai lầm rồi, tôi thựcsự sai lầm rồi… Từng nghĩ thời gian có thể cọ rửa tư tưởng một người, nhưng màem lại cố chấp nhiều năm như vậy…”

Ánh mắt của hắn, hắn đang khóc sao? Nàng nhìn vào mắt hắn, bị cảm xúcđột nhiên thay đổi 1800 của hắn làm cho chân tay luống cuống, đến tộtcùng là hắn làm sao vậy?

“Anh đang nói cái gì? Sao tôi nghe không hiểu?… Kim Chính Vũ, anh nóicho rõ ràng.” Lòng nàng lo lắng không thôi, nhìn hắn lùi nhanh về phía sau, sauđó hắn mở cửa xe, nhanh ngồi xuống.

“Kim Chính Vũ… Tôi không cố ý,tôi thật không biết nói sai cái gì, KimChính Vũ…” Nàng lớn tiếng hô, hắn đã khởi động xe, chuyển tay lái, xe thể thaolao khỏi bão đỗ xe, chỉ để nàng một người kinh ngạc đứng lặng mộtchỗ.

Lát sau, nàng cúi đầu đi ra bãi đỗ xe, đi trên con đường yên tĩnh, hiệntại chắc là nửa đêm rồi, nàng mơ hồ nghĩ, hoàn toàn không còn sức cầm di độngxem giờ.

Bước chân nặng nề, như phải mang thêm một tảng đá. Nàng chạy lên trướctừng bước, thực không muốn về biệt thự, rốt cuộc lời tên kia nói lúc trước là vôtình hay cố ý, nàng không muốn nghĩ nhiều, đầu óc ngập tràn đôi mắt bi thươngcủa Kim Chính Vũ, trái tim quặn đau từng đợt.

Nàng tinh tường nhận thấy Kim Chính Vũ có việc gạt nàng, gần đây hắnrất khác thường, luôn nói mấy câu khó hiểu, căn bản nàng không có chút ấn tượng,thường thường rõ ràng là bình an vô sự, hắn lại đột nhiên phát hỏa, sau đó nàngcũng bị hắn làm mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không rõ làm sao.

Mất gần gấp hai thời gian so với bình thường nàng mới về tới biệt thự,bước lên bậc cửa, nàng còn có cảm giác không thích hợp, đèn trong phòng kháchbật sáng, ngẩng đầu lên, đèn trên tầng hai tầng ba cũng được bật, chuyện nàycũng không làm nàng ngạc nhiên, ở nơi này lâu như vậy, nàng biết tất cả đèn đómtrong biệt thự đều do một công tác tổng điều khiển.

Làm cho nàng lo sợ bất an chính là thư phòng tầng hai cùng phòng thứhai tầng ba cũng sáng, bình thường nơi đó không do công tắc tổng điều khiển, chỉkhi nào hắn ở đây, hai nơi này mới sáng đèn.

Hắn đã trở lại, hắn đã trở lại trướcnàng.

Mỗi bậc thang nàng bước đều là nỗi sợ hãi tột độ, nếu là quá khứ, nàngtuyệt không như vậy, nhưng mà hôm nay khác, phụ nữ có một loại giác quan thứ sáumãnh liệt, nó nói cho nàng, nàng có thể gặp nạn.