Binh Lâm Thiên Hạ

Chương 111: Có dụng ý khác



Quan Vũ thấy Lưu Cảnh có việc, liền vỗ vỗ bờ vai của hắn, lại hướng sang Thôi Châu Bình gật gật đầu, xoay người đi. Lưu Cảnh thấy vẻ mặt Thôi Châu Bình lo lắng, liền cười hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

- Khổng Minh đã biết rồi.

Việc này rất bình thường! Y sớm hay muộn cũng sẽ biết.

Thôi Châu Bình thở dài một tiếng,

- Không phải đơn giản như vậy, vừa rồi chúng ta ở phía trước nhà gặp Hoàng công, lão nói cảm tạ Khổng Minh cầu hôn, hôm nay chính thức đem chuyện này tuyên bố, lúc ấy sắc mặt Khổng Minh biến đổi lớn.

Lưu Cảnh cũng không hề bối rối, vững vàng hỏi:

- Vậy Hoàng công biết ngày đó cầu thân là giả rồi sao?

Thôi Châu Bình cũng tỉnh táo lại,

- Hoàng công tạm thời còn không biết, chúng ta đúng lúc dụ Khổng Minh đi, tuy nhiên Khổng Minh đã biết chân tướng, đang tức giận, phất tay áo bỏ đi rồi, Nguyên Trực đang lôi kéo khuyên y, chúng ta thì đang nghĩ biện pháp.

Lưu Cảnh ngẫm nghĩ một chút, nói với Thôi Châu Bình:

- Ngươi cũng đi trước giữ chặt y, ta đi tìm người nghĩ biện pháp, lập tức tới ngay.

Thôi Châu Bình gật gật đầu,

- Ngươi nghĩ nhanh một chút, chúng ta ở gần Thủy các!

Thôi Châu Bình vội vàng đi, Lưu Cảnh trầm tư một lát, kết quả này hắn trước đó đã nghĩ đến, hiện tại chỉ có một biện pháp thuyết phục Khổng Minh.

....

Khách quý trong khách đường Hoàng phủ, chủ nhân Hoàng Thừa Ngạn đang cùng Lưu Bị và Khoái Việt nói chuyện phiếm, hôm nay tuy là Hoàng gia đãi tiệc tân khách, đồng thời cũng là ngày đính hôn của con gái Hoàng Thừa Ngạn là Hoàng Nguyệt Anh, Gia Cát Lượng đã gửi hôn thư tới Hoàng gia, như vậy dựa theo ước định lúc đó, hôm nay song phương phải xác định hôn ước này.

Thật ra dựa theo quy trình, bề trên hai bên còn phải gặp mặt, Gia Cát gia còn phải đưa heo dê và sính lễ tới cửa mới đúng, tuy nhiên Hoàng Thừa Ngạn cũng biết, Gia Cát Lượng đã không còn bề trên, nên việc bề trên gặp mặt nói chuyện cũng đã miễn đi, hơn nữa Hoàng Thừa Ngạn thông cảm con rể tương lai, cũng không muốn thu sính lễ gì của y cả.

Quan trọng hơn là Hoàng Thừa Ngạn sốt ruột gả con gái, hận không thể hôm nay lập tức bái đường nhập động phòng, cho nên quy trình có thể tiết kiệm thì nên tiết kiệm, hôm nay tổ chức một thịnh hội đính hôn, cũng là vì phòng ngừa Gia Cát Lượng thay đổi hối hôn.

- Huyền Đức có điều không biết, Gia Cát Khổng Minh tài học cao tuyệt, kiến thức cao, ở Kinh Châu có mỹ danh là Ngọa Long, y thường thường tự so với Quản Trọng, Nhạc Nghị, là Kinh Châu nhất đẳng đại tài, chúng ta thường nói, không biết ai được làm vợ Gia Cát, có thể cả thành thiên hạ bá nghiệp.

Lưu Bị có chút kinh ngạc, Quản Trọng nhắc đến Tôn Vương Nhương Di, chăm lo việc nước, thành tựu bá nghiệp Tề Hoàn Công, mà Nhạc Nghị phụ tá Yến Chiêu Vương, khiến Yến Quốc có thể chấn hưng, hai người đều là nhân tài phò tá đế vương, một thư sinh nho nhỏ Tương Dương, có thể đánh đồng với hai người bọn họ sao?

Trong lòng Lưu Bị mặc dù cảm thấy kinh ngạc, trên mặt lại không có biểu lộ ra, nhưng trong lòng muốn gặp Gia Cát Lượng này.

Khoái Việt bên cạnh vuốt râu cười nói:

- Hoàng công yêu quý con rể, có thể lý giải.

Lúc này, Khoái Việt thấy Lưu Cảnh xuất hiện ở cửa, hướng về chính mình ra hiệu, dường như có chuyện gì, lão gật gật đầu cười nói:

- Các ngươi trước tán gẫu, ta đi ra ngoài một lát.

Khoái Việt bước nhanh hướng cửa đi tới,

- Chuyện gì?

Y thấy Lưu Cảnh cười như có chuyện, liền cười tủm tỉm hỏi:

- Có phải gây ra tai họa gì hay không, để cho ta thay ngươi chịu trách nhiệm?

- Thế thúc mời tới đây một chút.

Lưu Cảnh kéo Khoái Việt qua một bên, thì thầm đem chuyện bọn họ thay Gia Cát Lượng cầu thân nói một lần.

Khoái Việt mở to mắt, đây quả thực là càn quấy, y oán giận Lưu Cảnh:

- Các ngươi làm như vậy, nếu chẳng may vỡ lở ra rồi, khiến Hoàng gia chủ mặt mũi để vào đâu?

Lưu Cảnh vội vàng chắp tay nói:

- Vãn bối cũng biết sai rồi, khẩn cầu thế thúc giúp đỡ chút, thay ta giải quyết một chút chuyện khó này.

Khoái Việt không có cách nào khác, đành phải kiên trì tiếp tay việc này, dù sao đại tỷ Gia Cát Lượng cũng là vợ của Khoái Kỳ, lão cũng không hy vọng Gia Cát Lượng bởi vậy đắc tội Hoàng Thừa Ngạn.

- Được rồi! Ta đi giải thích với Hoàng công một chút, sau đó các ngươi đi xin lỗi đi.

Lưu Cảnh đã giật mình, hắn cũng không phải là ý tứ này, liền vội vàng kéo Khoái Việt,

- Thế thúc, ta là muốn mời thúc đi thuyết phục Khổng Minh, để y đâm lao phải theo lao, nhận cửa hôn sự này.

- Hoang đường!

Khoái Việt cả giận nói:

- Hôn nhân là chuyện đại sự của cuộc đời, các ngươi cũng không để ý người khác có đồng ý hay không, lại còn ngang bướng tự ý cưới vợ cho người khác, đây chẳng phải hại cả đời người ta sao?

- Thế thúc bớt giận, kỳ thật chúng ta cũng đều biết Khổng Minh là muốn cưới Hoàng cô nương, chỉ có điều y sợ người khác chê cười, cho nên mới hạ không được quyết tâm, ta chỉ là giúp y quyết định, Từ Nguyên Trực và Thôi Châu Bình đều là bạn chí thân của y, sao không biết lòng của y chứ, thế thúc, đây là chuyện tốt, cũng không hại người.

Kỳ thật Khoái Việt cũng nghe cháu trai Khoái Kỳ nói về việc Khổng Minh và Hoàng Nguyệt Anh, hai người có tình cảm với nhau nhưng lại e ngại thế tục thành kiến, nên cả hai đều đau khổ.

Lão tỉnh táo lại, ngẫm nghĩ một chút, cũng hiểu được việc này không nhất định là chuyện xấu, trầm ngâm một chút, Khoái Việt thở dài,

- Người bây giờ đang ở đâu?

Lưu Cảnh mừng rỡ, vội vàng nói:

- Ở gần Thủy các!

Khoái Việt và Gia Cát Lượng có thân, lão cũng không hy vọng Gia Cát Lượng bởi vì chuyện này hỏng thanh danh, chỉ đành đáp ứng,

- Vậy được rồi! Ta đi khuyên y một chút, có thể thành công hay không, không dám cam đoan.

- Thế thúc xuất mã, chắc chắn sẽ thành công! Bằng không, ta sao lại đến mời thế thúc?

Khoái Việt cười gõ đỉnh đầu hắn một cái, cười mắng:

- Ngươi đúng là tên quái đản, suy nghĩ thật kỹ về nhân duyên của mình đi! Đừng có cả ngày để tâm chuyện của người khác.

- Thế thúc, thúc nói bá phụ sẽ sắp xếp cho ta như thế nào?

Lưu Cảnh lại nhỏ tiếng hỏi.

- Việc này ngươi đừng hỏi nữa, ta vẫn nói câu nói cũ kia, bá phụ ngươi trong lòng giống như gương sáng, lần này đại chiến Tân Dã, ngươi biểu hiện xuất sắc nổi trội, y nhất định sẽ cho ngươi một phần thưởng thật lớn, kiên nhẫn chờ là được.

.....

Gần Thủy các có một gian phòng trống, Gia Cát Lượng sắc mặt giận dữ, trách cứ hai vị bạn thân,

- Các ngươi sao có thể làm ra loại chuyện này được, ta coi các ngươi là bằng hữu, các ngươi lại xem ta như con rối, bảo ta làm cái gì thì làm cái đó, thậm chí ngay cả hôn nhân đại sự của ta cũng muốn thay ta sắp xếp, nếu ta không muốn, điều này khiến cho Nguyệt Anh cô nương sao có thể gặp người khác được chứ, các ngươi có từng nghĩ cho cô ấy chưa?

Gia Cát Lượng chắp tay sau lưng đi lại trong phòng, càng nghĩ càng giận:

- Còn cả tên Lưu Cảnh kia nữa, ta có thân quen gì với hắn, hắn dựa vào cái gì mà quản chuyện của ta, các ngươi cũng hồ đồ, không ngờ kéo hắn tham dự vào việc này.

Từ Thứ và Thôi Châu Bình ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ cảm giác ngữ khí của Gia Cát Lượng đã ôn hòa hơn, không ngờ y còn suy xét thay cho Hoàng Nguyệt Anh, vậy là nói trong lòng của y vẫn có Hoàng Nguyệt Anh, hiện tại là vấn đề mặt mũi, chỉ cần thuyết phục được, vậy chuyện này tám chín mươi phần trăm là thành công rồi.

- Chuyện này chúng ta nhất định sẽ chính thức nói xin lỗi với ngươi, nhưng hiện tại ngươi nhất định phải suy xét một chút cảm thụ của Hoàng cô nương, nàng rất si tình ngươi, hiện tại nàng đang có hy vọng, ngươi lại muốn tự mình chặt đứt hy vọng của nàng, Khổng Minh, ngươi nhẫn tâm sao?

Gia Cát Lượng mặt nghiêm lại:

- Đây là do các ngươi gây họa, tự các ngươi đi xử lý, có liên qua gì đến ta?

Y vung tay áo, xoay người bỏ đi, Từ Thứ và Thôi Châu Bình sợ hãi vội vàng kéo y lại

- Khổng Minh, ngươi không thể bỏ đi được!

Lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng ho khan, Khoái Việt đi đến,

- Đã xảy ra chuyện gì, vì sao tranh cãi ầm ĩ như vậy?

Ba người lập tức an tĩnh lại, cùng nhau khom người thi lễ,

- Tham kiến Khoái công!

Lúc này, Từ Thứ thoáng nhìn, phát hiện Lưu Cảnh đứng ở phía sau Gia Cát Lượng ngoài cửa sổ, hướng về y ngoắc tay ra hiệu, bảo y rời khỏi, Từ Thứ lặng lẽ kéo Thôi Châu Bình, hai người chậm rãi lui xuống.

Phòng chỉ còn hai người Khoái Việt và Gia Cát Lượng. Khoái Việt khoát tay ra hiệu:

- Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi!

Đại tỷ Gia Cát Lượng gả cho Khoái Kỳ, Khoái Việt chính là trưởng bối của y, hơn nữa Khoái Việt lại là nhân vật thứ ba Kinh Châu, Gia Cát Lượng nhất định phải cho lão mặt mũi này.

Y và Khoái Việt ngồi xuống, Khoái Việt nhìn y một cái, lúc này mới ôn hòa nói:

- Kỳ thật hôn sự với Hoàng gia đối với ngươi là trăm lợi không một hại.

......

Bên ngoài gian phòng trên hành lang, ba người Lưu Cảnh và Từ Thứ, Thôi Châu Bình lo âu bất an, không biết Khoái Việt có thể thuyết phục được Gia Cát Lượng hay không.

Từ Thứ thở dài,

- Chuyện này nếu thành công, ta phải đi trốn thật kĩ, bằng không thật sự ngượng ngùng đối mặt với Khổng Minh.

- Vậy theo ta về Bác Lăng đi!

Thôi Châu Bình cười cười,

- Vừa lúc nhị tổ phụ ta tháng sau mừng thọ tám mươi, hay Nguyên Trực theo ta trở về?

Từ Thứ lắc đầu,

- Đại chiến Hà Bắc sắp bùng nổ, lúc này đi cùng ngươi về Bác Lăng, chỉ sợ lành ít dữ nhiều, ta không đi.

- Đi Bác Lăng làm cái gì, Nguyên Trực đi Sài Tang với ta!

Lưu Cảnh ở một bên cười nói. Thật ra Lưu Cảnh hắn cũng không rỗi việc đến nỗi tới thay Gia Cát Lượng làm mai mối thành thân, mà là có dụng ý khác, chính là vị Từ công tử đang ở trước mắt này, một lần cùng nhau phấn đấu, hắn và Từ Thứ đã trở thành bạn thân.

- Đi Sài Tang lại làm gì?

Từ Thứ cười tủm tỉm hỏi.

- Ông nội Đào cô nương mừng thọ, đặc biệt mời ta tới làm khách, Nguyên Trực huynh không ngại đi cùng ta.

Từ Thứ nghĩ đến quan hệ của Lưu Cảnh và Đào Trạm, không khỏi khẽ mỉm cười,

- Nếu Cảnh công tử không chê ta chướng mắt, ta sẽ cùng đi Sài Tang.

Lúc này, cửa mở, Khoái Việt và Gia Cát Lượng từ trong phòng đi ra, vẻ mặt Khoái Việt tươi cười, mặt Gia Cát Lượng âm trầm, mang theo một loại vẻ mặt bất đắc dĩ,

Khoái Việt ha hả cười,

- Ta cùng Khổng Minh đi gặp Hoàng công, mấy người các ngươi tự đi làm việc của mình đi! Không có chuyện của các ngươi nữa.

Ba người Lưu Cảnh mừng rỡ, ý nghĩa chính là nói Khoái Việt đã thuyết phục được Gia Cát Lượng về mối hôn sự này, ba người liền vội vàng tiến lên chúc mừng Khổng Minh cưới được vợ tốt.

Gia Cát Lượng tuy rằng cuối cùng bị Khoái Việt thuyết phục, tỏ vẻ nguyện ý đâm lao phải theo lao, cưới Hoàng Nguyệt Anh, nhưng trong lòng cực kỳ không thoải mái, vô cùng mất thể diện, vì thế lờ đi ba người bọn họ, sa sầm mặt, đi theo Khoái Việt đến khách đường.

Mặc dù Gia Cát Lượng có thái độ lạnh lùng, nhưng ba người lại không thèm để ý chút nào, bất kể thế nào, chỉ cần Gia Cát Lượng đồng ý cưới Hoàng Nguyệt Anh, cho dù Gia Cát Lượng lấy đao đuổi giết bọn họ cũng không sao, ba người vui vẻ ra mặt, lại hẹn thời gian uống rượu ăn mừng, lúc này mới tự tản đi.

.....

Thời gian dần dần tới buổi chiều rồi, nữ quyến ở trong viện nghỉ ngơi cũng lục đục đi vào tiền đường, trong tòa nhà Hoàng gia càng thêm náo nhiệt dị thường.

Một tòa đình nằm trong vườn mai, Lưu Tông rầu rĩ không vui uống rượu, ở bên cạnh y, ngoại trừ con trai của Thái Mạo là Thái Dật, còn có một công tử trẻ tuổi tầm hai lăm hai sáu tuổi, người này chính là con cả Hoàng Tổ tên là Hoàng Xạ, ngày hôm qua vừa mới đến Tương Dương.

Ở phía sau cách y không xa, một gã công tử trẻ tuổi áo xanh, tay cầm chuôi kiếm, ánh mắt lãnh đạm, thân thể rất gầy, tựa như một gốc cây thành tinh ngàn năm, gã thủy chung đi theo Hoàng Xạ vài bước.

Hoàng Tổ có hai đứa con trai, đứa con cả Hoàng Xạ ở Kinh Châu danh khí rất lớn, không chỉ có tài văn chương, võ nghệ cũng không tệ, có thể nói văn võ song toàn.

Con thứ Hoàng Dũng võ nghệ cao cường, tính khí táo bạo giống phụ thân Hoàng Tổ, hơn nữa hung ác tàn nhẫn, rất khó ở chung với người khác, mà Hoàng Xạ lại âm hiểm giả dối, rất có mưu kế.

Năm đó danh sĩ Nễ Hành và Hoàng Xạ quan hệ tốt, lại bởi vì đắc tội Hoàng Tổ mà bị xử tử, thiên hạ xôn xao, phụ tử Hoàng thị bị ngàn người mắng chửi.

Chính bởi vì chuyện này, Hoàng Xạ đã hai năm chưa tới Tương Dương, lúc này đây là nghe mệnh phụ thân Hoàng Tổ phái tới Tương Dương việc chung giải quyết công việc. Hoàng Thừa Ngạn thấy cũng là phân cấp của gia tộc Hoàng thị, nên gửi cho Hoàng Xạ một phần thiệp mời.

Hoàng Xạ tay cầm quạt lông, đang cùng Thái Dật chơi cờ, y liếc qua Lưu Tông, khẽ mỉm cười hỏi:

- Tông công tử sao có vẻ đầy tâm sự như vậy?

....