Biển Khóc

Chương 22: Anh là món quà vô giá



Sau ngày ở nhà với emhôm đó, hắn thường xuyên ra ngoài hơn và mỗi lần về hắn đều mua một ly trà sữacho em, mỗi ngày một hương vị khác nhau. Em thích lắm nhưng em luôn thắc mắc làtại sao ngày nào hắn cũng ra ngoài như thế? Chẳng lẽ hắn ra ngoài là để mua tràsữa cho em thôi sao?

Tuy là nghĩ thế nhưngkhi em hỏi hắn thì hắn chỉ bảo là ra ngoài có công chuyện, tiện đường nên ghémua cho em. Ban đầu em có hơi không vui khi nghe hắn nói vậy nhưng sau đó emliền trở lại bình thường vì em vốn không phải là một người hay buồn.

Nhưng vui không đượcbao lâu thì nỗi buồn trước đó của em càng tăng thêm khi ngay cả buổi tối, hắncũng ra ngoài. Thời gian hắn dành cho em không nhiều như lúc trước và sự quantâm của hắn đối với em cũng ngày một nhạt hơn, nhạt đến nỗi em không còn hìnhdung ra được rằng nó có tồn tại hay không. Mỗi tối hắn về, em liền vui vẻ đếnbên hắn, hỏi han hắn nhưng đáp lại sự nhiệt tình của em chỉ là một cái hôn phớtlờ trên trán và một nụ cười gượng gạo kèm theo một câu nói không mấy quan tâm:

- Anh hơi mệt! Anh ngủtrước đây.

Hắn đã thực sự thayđổi, thay đổi theo một chiều hướng mà em không hề muốn. Hắn không còn yêu emnữa sao? Hay em đã làm gì khiến hắn không vừa lòng? Nếu có thì xin hắn hãy nóicho em biết là em sai ở chỗ nào để em còn biết mà sửa sai, chứ hắn đừng cứ imlặng mà đối xử lạnh nhạt với em như thế. Chẳng thà hắn cứ lên tiếng trách mắnghay làm gì em cũng được miễn hắn chịu làm hắn của trước đây và chịu hướng mắtvề phía em, dù chỉ là một cái nhìn thoáng qua trong năm giây thôi em cũng chấpnhận. Nhưng sao em chờ mãi mà vẫn không thấy hắn quay lại nhìn em?

Có lẽ trong tình yêunày, em đã đặt quá nhiều hy vọng và niềm tin vào đó nên bây giờ cũng chỉ có mộtmình em là đau khổ. Em biết tình yêu chóng đến rồi cũng chóng đi nhưng em khôngnghĩ là nó lại đi nhanh đến vậy, nhanh đến nỗi em chưa kịp biết hết khi yêu sẽhạnh phúc như thế nào. Hoặc cũng có thể hắn chưa từng yêu em, đối với hắn ba từ"anh yêu em" chắc cũng chỉ là một câu nói bình thường hắn nói cho vuimiệng thôi chứ không hẳn như ý nghĩa của nó. Nhưng đó không phải lỗi của hắn,tất cả là do em, do em quá ảo tưởng khi tin rằng hắn thực sự yêu em, là do emngốc quá nghếch nên tin rằng một người luôn ghét em lại có thể trao tình yêucho em.

Hôm nay là ngày quantrọng nhất trong cuộc đời em, là ngày đánh dấu cho sự có mặt của em trên đờinày, là ngày em được nhìn thấy ba mẹ, nhìn thấy ánh mặt trời chiếu sáng. Từ khiba mẹ em chết đi thì mỗi năm vào ngày này em đều tự đón sinh nhật một mình cùngvới lời tự chúc: "Sea à! Sinh nhật vui vẻ nhé!" Năm nay mặc dù có hắnnhưng chắc cũng không ngoại lệ. Em sẽ đón sinh nhật với Puppy, cũng may là còncó nó nếu không cuộc đời em sẽ thật vô vị và nhàm chán.

Trong ngày sinh nhật em,hắn cũng không có ở nhà, điều đó khiến em vừa buồn lại vừa tủi. Nhưng em vẫnbiện minh cho hắn rằng là do hắn không biết hôm nay là ngày sinh nhật em nênkhông về mặc dù em biết rất rõ trên sợi dây chuyền mà hắn đang giữ có khắc ngàytháng năm sinh của em.

Vẫn là cái cách đónsinh nhật như mọi năm, ngoài một cái đèn cầy ra thì không có gì cả, rất đơngiản. Tối đó, em cùng Puppy ngồi trên ghế sofa, đốt lên một ngọn nến rồi chắptay, nhắm mắt lại và cầu nguyện.

- Thượng đế! Hôm nay làsinh nhật của con, con chỉ xin người một điều thôi. Con xin người hãy mang lạisự bình yên và hạnh phúc cho những người mà con yêu thương, đặc biệt là anh ấy.Anh ấy là người quan trọng nhất trong cuộc sống hiện tại của con. Mặc dù anh ấyđã hết yêu con, hết quan tâm tới con như trước nhưng con vẫn rất yêu anh ấy. Vìvậy mà con xin người hãy luôn phù hộ và che chở cho anh ấy. Nếu như con thổingọn nến này tắt thì có nghĩa là người đã đồng ý với lời cầu xin của con.

Em nói xong, liền mởmắt ra và thổi phù một cái, ánh lửa lập lòe của ngọn nến đã tắt. Điều đó cónghĩa là lời cầu xin của em đã ứng nghiệm. Em mỉm cười hài lòng rồi nhìn Puppy,xoa đầu cảm ơn nó vì đã đón sinh nhật cùng mình. Đáng lẽ ra hằng năm vào ngàynày, sẽ có Liz đến chúc mừng sinh nhật em nếu như tám năm trước em chịu trả lờicậu khi cậu hỏi em sinh vào ngày nào. Nhưng em đã không làm thế vì cậu đã giúpem quá nhiều rồi, nên em không thể chỉ vì một ngày sinh nhật của một đứa bìnhthường như mình mà bắt cậu phải tặng quà hay mừng sinh nhật cùng em. Đối vớiem, cậu đã là một người anh trai vĩ đại lắm rồi nên cậu không cần phải làm thêmbất cứ chuyện gì cho em nữa đâu. Vì cậu càng làm thì cái ơn cậu đối với em sẽcàng lớn nên em sợ rằng mình sẽ không trả nổi.

- Ơ... Anh...

Em vừa đứng lên, địnhđem cất cây đèn cầy thì em bắt gặp hắn đang đứng ngoài cửa trong tư thế dựalưng vào tường rất thoải mái và mắt hắn đang nhìn em chăm chăm. Em không nghĩlà hắn lại về sớm như vậy, thường thì chín, mười giờ hắn mới về nhưng bây giờchỉ mới bảy giờ thôi. Hắn về sớm như thế chẳng lẽ những lời cầu nguyện của emvừa nãy, hắn đã nghe thấy rồi sao?

Em đứng bất động ở đórất lâu sau cũng không mở lời vì em không biết nên nói gì với hắn. Em không dámmong hắn sẽ nhớ tới sinh nhật của mình nhưng đâu đó trong lòng em vẫn mong mỏilà hắn sẽ nhớ.

Hắn đứng nhìn em khálâu, sau đó chẳng nói chẳng rằng liền đi tới và ôm chầm lấy em. Hắn không biếtphải dùng lời nào hay từ từ ngữ nào để nói với người con gái đang trong vòngtay của mình lúc này. Hắn đã về từ lúc em đang ngồi cầu nguyện, vì không muốnlàm kinh động đến em nên hắn chỉ đứng đó. Những gì em cầu xin thượng đế hắn đãnghe không sót một chữ. Sinh nhật này là của em vậy mà lời cầu nguyện em lạicầu cho hắn, em cầu cho hắn luôn được bình yên và hạnh phúc, cầu cho hắn luônđược phù hộ và che chở. Hắn thực sự rất cảm động khi nghe em nói những lời nhưthế nhưng cô gái ngốc này, em dựa vào đâu mà lại nói hắn không còn yêu em?Không còn quan tâm tới em? Chẳng lẽ vì những ngày qua hắn suốt ngày ra ngoài vàbỏ em ở nhà một mình hay sao?

Nếu như em đã nói thếthì hắn sẽ chứng minh cho em thấy hắn yêu em và quan tâm đến em nhiều hơn nhữnggì em nghĩ.

- Vào thay đồ rồi theoanh đến chỗ này. - Hắn buông em ra, vừa nói vừa đẩy em vào phòng thay đồ. -Nhưng em nhớ phải mặc váy màu trắng nhé. - Hắn nói với theo.

Em thấy khó hiểu vớiyêu cầu của hắn nên quay đầu lại hỏi:

- Tại sao phải là màutrắng mà không phải là màu khác?

- Vì khi em mặc váytrắng trông em hệt như một thiên thần. - Hắn bước lại gần em, kề môi vào tai emnói nhỏ.

Em không biết nói gì hơnngoài việc nhanh chóng bước vào phòng thay đồ. Hắn còn câu trả lời nào hay hơnthế để làm em vui nữa không? Nếu như hắn nghĩ chỉ một câu trả lời đơn giản đóđể khiến em vui thì hắn đã thành công rồi đó. Hắn có biết việc hắn về nhà sớmvới em vào ngày sinh nhật đã khiến em vui biết nhường nào không? Em thật muốnhét lên cho cả thế giới này biết rằng em đang rất vui, thực sự rất vui.



- Xe đẹp quá! Anh mớiđổi xe hả?

Ngồi trên xe hắn, emkhông yên phận quay tới quay lui quan sát chiếc xe mới. Sở dĩ em hỏi vậy là vìlúc trước em thấy hắn hay lái chiếc màu đen mà sao bây giờ lại lái chiếc màuxanh dương.

- Ừhm! Tại anh thíchmàu này hơn. - Hắn trả lời em nhưng mắt vẫn hướng về phái trước và tập trunglái xe.

- Vì sao? - Em nghiêngđầu nhìn hắn.

Ôi! Em đúng là ngốcthật mà, chuyện đơn giản như vậy mà cũng phải hỏi sao? Bộ em không nhận ra làchiếc xe màu xanh của hắn giống với màu gì sao? Nếu như em chịu khó suy nghĩmột chút thì câu trả lời sẽ rất đơn giản...

- Vì đó là màu của tênem.

Lại thêm một câu nói hayhắn nói trong ngày hôm nay. Em không biết là hắn có biết hôm nay là sinh nhậtem không mà sao hắn lại liên tiếp nói ra những câu làm em vui như thế? Có lẽban đầu em rất mong sẽ nhận được một món quà từ hắn dù là nhỏ thôi em cũng mongcó được, không phải vì em ham mê vật chất mà vì em muốn mình có được một thứ gìđó của hắn để mỗi khi nhìn thấy nó, em sẽ nhớ tới hắn. Nhưng bây giờ chắc emkhông còn cần món quà đó của hắn nữa rồi, vì với em chỉ hai câu nói kia thôicũng đủ để em in sâu vào tim.

Kể từ giây phút hắn nóira câu đó, em không hỏi hay nói thêm gì nữa vì em sợ khi em hỏi tiếp hắn sẽ lạinói ra những câu hay như thế và em sợ mình sẽ khóc vì cảm động mất. Vì thế nênem quyết định ngồi im cho đến khi hắn đưa em đến một nơi mà hắn nói là sẽ cóđiều bất ngờ dành cho em.

Hắn dừng xe trước mộttiệm trà sữa lớn mang tên "Hạnh phúc". Bên ngoài tiệm nhìn có vẻ rấtsang trọng và đẹp mắt nhưng bên trong lại không có một bóng người. Là do tiệmđã đóng cửa hay là do không có khách thì em không rõ, em chỉ biết là hắn vừa mởcửa xe cho em bước xuống thì liền lôi tuột em vào trong.

Hắn vừa đẩy cửa bước vào thì ngay lập tứccái chuông nhỏ treo trên cửa phát ra tiếng kêu "leng keng" như báohiệu cho chủ biết là có khách đến. Nhưng trong này tối om, làm gì có ai mà ra tiếpkhách. Em tính quay qua kêu hắn thì mới nhận ra hắn đã không còn bên cạnh emnữa.

Em bước từng bước nhẹđi tìm hắn, bàn tay em quờ quạng trong bóng tối, vừa đi em vừa gọi hắn nhưngkhông nghe thấy hắn trả lời. Em không sợ bóng tối nhưng em lại sợ mình bị bỏrơi. Đối diện với không gian tối om như này không làm em sợ bằng việc đột nhiênhắn biến mất mà không nói một nói nào. Chẳng lẽ hắn cũng giống như ba mẹ em,đều bỏ em mà đi sao? Và bất ngờ mà hắn nói muốn dành cho em là đây sao?

- Zin! anh ở đâu? Maura đây đi, đừng đùa với em nữa mà. Hức!

Em quỳ sụp xuống đất,nước mắt rơi ra lúc nào không hay. Tại sao hắn lại đối xử tàn nhẫn với em nhưthế? Tại sao hắn lại bỏ em một mình trong ngày sinh nhật của em chứ? Hắn có thểđối xử với em như thế nào cũng được nhưng xin hắn hãy ở bên cạnh em lúc này,chỉ duy nhất một ngày này thôi. Hắn ở đâu? Hãy mau xuất hiện đi, em cầu xin hắnmà.

Phụt!

Cả tiệm chợt sáng bừnglên, một dáng người cao lớn chạy đến ôm em. Vốn dĩ chỉ định đùa với em chútthôi nhưng hắn không ngờ lại khiến em sợ đến vậy.

- Anh xin lỗi! Xin lỗivì đã làm em sợ. - Hắn nhẹ nói và lau nước mắt cho em.

- Hứa với em một chuyệncó được không? - Ánh mắt cầu khẩn của em hướng lên nhìn hắn.

- Được! Em nói đi, bấtcứ chuyện gì anh cũng có thể hứa với em. - Hắn gật đầu.

- Hứa với em, đừng baogiờ bỏ rơi em, được không?

- Anh sẽ không bỏ rơiem mà ngược lại anh sẽ dùng cả đời mình để che chở và bảo vệ cho em, không baogiờ rời xa em. Anh hứa đấy! - Hắn nhìn em, ánh mắt kiên định.

- Còn nữa, hứa với emlà anh sẽ không đụng đến thuốc lá nữa.

Em đúng là được voi đòitiên, mới nói hứa với em một chuyện mà bây giờ lại đòi thêm một chuyện nữa.

- Em tham lam quá đónhưng được rồi, nếu như đó là điều em muốn thì anh hứa với em. - Hắn búng nhẹvào trán em, nói.

- Ngoéo tay đi. - Emgiơ ngón tay út của mình ra, vừa cười vừa nói.

Hắn cũng cười rồi đưangón tay út ra và ngoắc vào tay em như minh chứng cho một lời hứa.

Hắn đỡ em đứng lên rồidẫn em đi tham quan khắp tiệm. Hắn nói đây không chỉ là tiệm bán trà sữa thôiđâu mà nó còn là nhà nữa, phía ngoài thì dùng để bán còn phía trong thì dùng đểở, có phòng ăn, phòng ngủ, phòng tắm, rất đầy đủ tiện nghi. Có vẻ như tất cảmọi thứ ở đây từ bàn ghế cho đến quầy bán đều rất mới, không có dấu vết củaviệc đã từng sử dụng qua. Em rất thích nơi này, có lẽ đây chính là tiệm trà sữatrong mơ mà em từng ao ước.

- Chỗ này không cóngười bán, anh đưa em tới đây làm gì? - Khi đã tham quan xong, em quay qua hỏihắn.

- Đương nhiên là khôngcó người bán vì đây là món quà sinh nhật mà anh muốn tặng em. - Hắn từ tốn nói.

Trong nhất thời emkhông thốt lên được lời nào, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại không sao mởmiệng được. Hắn nói đây là món quà sinh nhật mà hắn muốn tặng em sao? Nó có lớnquá so với mong muốn của em lúc đầu không? Hắn biết không? Em không cần món quàxa xỉ này của hắn đâu, cái em cần chỉ là một cái ôm lúc em sợ hãi và một lời anủi lúc em cảm thấy buồn mà thôi. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ làm em vui rồi.

- Anh biết không? Emkhông cần anh tặng bất cứ thứ gì cho em cả vì anh... là món quà vô giá mà ôngtrời đã ban tặng cho em.

Em tha thiết nhìn hắn,đó là lời nói thật lòng của em, không một chút giả dối. Tuy em từng nói với hắnước mơ của em là mở một tiệm trà sữa để bán nhưng đó là chuyện của tương lai,tạm thời bây giờ em chưa cần đến.

Lần này đến phiên hắnkhông thốt lên được lời nào. Em bình thường ngây thơ, ngốc nghếch như thế màcũng có lúc nói ra được một câu nghe cảm động lòng người đến thế sao? Hắn thựcsự ngạc nhiên về em đấy.

Cảm ơn em! Cảm ơn em vìđã cho hắn biết được tầm quan trọng của mình đối với em. Cảm ơn em vì đã cầunguyện những điều tốt đẹp cho hắn và cảm ơn em đã cho hắn biết thế nào là tìnhyêu thực sự. Chính em là người đã làm cho một kẻ máu lạnh như hắn thay đổi vàcũng chính em là người đã kéo hắn ra khỏi vũng lầy đen tối. Chính sự trong sángvà thuần khiết đó của em đã làm thức tỉnh con người thật của hắn.

- Anh biết em không hammê vật chất nhưng món quà này em nhất định phải nhận lấy. Đó là tấm lòng cũngnhư tình yêu mà anh dành cho em. Nếu như em không nhận cũng giống như là emkhông yêu anh, hay là... em không yêu anh nên mới không nhận?

- Không, em yêu anhlắm. Em sẽ nhận mà, đừng buồn em. - Em vội lắc đầu đồng thời cũng gật đầu đểchấp nhận món quà của hắn.

Hắn cười hài lòng rồihôn nhẹ lên trán em. Em ngoan thật! Chưa bao giờ làm phật ý hắn cả. Hắn chỉ cốtình nói vậy để em nhận món quà này thôi chứ hắn biết rất rõ, em yêu hắn nhiềunhư thế nào. Em có thể từ chối bất kì món quà nào của hắn nhưng món quà này thìkhông. Em có biết hắn đã tốn bao nhiêu công sức mới có thể mua lại được căntiệm này không? Có thể khi ở Leaders hắn rất có quyền lực và mỗi lời nói mà hắnnói ra đều có thể khiến cho người khác phải nghe theo răm rắp nhưng khi rađường hắn lại chẳng là gì trong mắt ai và lời hắn nói ra cũng chẳng có trọnglượng.

Căn tiệm này vốn là củamột đôi vợ chồng trẻ mới mở, chưa kịp bán một ngày thì đã gặp hắn. Hắn đã dùnghết lời để nói với họ thậm chí là còn chịu bỏ ra một số tiền lớn để mua lạinhưng họ vẫn nhất quyết không bán, không lý nào tiệm mới xây lại đem bán chongười khác. Mặc dù thuyết phục họ không được nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc, ngàynào hắn cũng đến đây để ngồi từ sáng cho đến chiều và từ chiều cho đến tối. Hắnbiết để em ở nhà như thế sẽ buồn nên ngày nào về hắn cũng đều mua cho em một lytrà sữa để em vui. Cứ thế ngày này qua ngày nọ, hắn đều bỏ việc để đến đây mongđược gặp vợ chồng họ, có khi hắn ngồi chờ đến cả quên ăn quên uống. Ban đầu vợchồng họ có hơi khó chịu khi ngày nào cũng thấy hắn ngồi trước cửa quán nhưngvề sau khi nhận thấy được sự kiên trì và nhẫn nại của hắn thì họ không còn thấykhó chịu nữa. Họ quyết định gặp hắn và hỏi hắn lý do tại sao lại muốn mua lạicăn tiệm này cho bằng được. Khi nghe xong lý do mà hắn nói, họ đã đồng ý báncăn tiệm lại cho hắn với giá gốc.

"Sắp tới là sinhnhật của bạn gái tôi, cô ấy từng nói với tôi ước mơ sau này của cô ấy là sẽ mởmột tiệm trà sữa để bán nên nhân dịp này tôi muốn giúp cô ấy thực hiện ước mơcủa mình. Tuy tôi không thể cho cô ấy những gì mà cô ấy muốn nhưng tôi có thểtặng cho cô ấy ước mơ."

Khi nghe được những lờiđó của hắn, đôi vợ chồng trẻ đó thầm khen hắn là một người bạn trai tốt, chấpnhận dẹp bỏ sĩ diện của mình qua một bên để hằng ngày đến đây ngồi chầu chựctrước cửa tiệm. Hắn như thế thì họ còn có lý do gì để từ chối hắn đây?

Có thể đây là món quàsinh nhật đầu tiên cũng là cuối cùng mà hắn tặng em khi hắn còn là một đạithiếu gia giàu có. Khi quyết định nói yêu em, hắn biết rồi sẽ có một ngày hắnrời khỏi Leaders với hai bàn tay trắng. Khi đó, trong tay hắn chẳng còn gì cảvà việc tặng những món quà xa xỉ như thế này cho em là điều không thể. Vì thếmà hắn muốn làm tất cả mọi thứ cho em khi còn có thể.

- Cảm ơn em đã sinh ratrên đời này, để anh được biết thế nào là yêu thương. - Hắn thỏ thẻ vào tai em.