Biển Khóc

Chương 23: Phải chăng là định mệnh?



Suốt dọc đường từ tiệmtrà sữa về nhà, em cứ tủm tỉm cười miết. Hắn nhìn em cười mà cũng phải cườitheo, hắn không nghĩ là món quà của mình lại có thể khiến em vui như vậy. Có lẽtrước kia em đã khóc quá nhiều nên bây giờ chỉ một việc nhỏ nhặt cũng có thểlàm em nở nụ cười. Nhưng càng nhìn em, hắn lại càng thấy mình không xứng đángvới tình cảm của em, người như em đáng lý ra phải xứng với một người tốt nhưLiz hay Andrea mới đúng. Nhưng biết làm sao được khi mà người em yêu... lại làhắn.

Hắn đã rất vui khi ngheem nói hắn là món quà vô giá mà ông trời đã ban tặng cho em. Nhưng em biếtkhông? Em mới chính là món quà vô giá mà ông trời đã ban tặng cho hắn. Vì nếukhông có em, hắn sẽ mãi sống trong cái thế giới màu đen của hắn và hắn sẽ khôngbiết được cuộc đời này vẫn còn rất nhiều điều mới mẻ mà hắn chưa biết. Em làánh sáng để soi rọi và dẫn dắt cho cuộc đời đen tối của hắn và là trái tim, làhơi thở của hắn vì nếu như không có hai thứ đó thì chắc chắn hắn sẽ không sốngnổi.

Sinh nhật hôm nay đúnglà rất vui, em sẽ ghi nhớ mãi ngày này. Ngày mà hắn nói cảm ơn em đã sinh ratrên đời này, để hắn được biết thế nào là yêu thương. Câu nói đó đối với em quảthật rất hay và hiện tại em đang mỉm cười vì điều đó.

Cả hai về đến nhà là đãhơn mười một giờ, như thường lệ em chúc hắn ngủ ngon rồi bản thân em cũng đi vềphòng và không quên mang theo Puppy. Nhưng khi em đưa tay ra để vặn nắm cửa thìlại không sao mở được.

- Ủa, sao kì vậy? - Emcố ra sức mở nhưng vẫn không được.

- Sao vậy Sea? - Thấyem vẫn loay hoay mãi với cái cửa nên hắn hỏi, đồng thời cũng bước lại gần em.

- Em không mở cửa được.- Em ủ dột nhìn hắn.

- Đâu? Để anh xem.

Em gật đầu rồi nhườngchỗ cho hắn qua, hắn cũng ra sức mở thử nhưng cũng như em, đều không được.

- Hình như nó bị khóatrong rồi. - Cố gắng mở thêm vài lần nữa nhưng cuối cùng hắn cũng đành bó tay.

- Khoá trong? - Em trònmắt. - Nhưng em có bao giờ khóa cửa đâu.

- Thôi! - Hắn phẩy tay.- Hôm nay tạm thời em vào phòng anh ngủ đỡ, có gì ngày mai anh kêu người tới mởcửa phòng cho em.

Hắn nói là làm, em chưakịp mở lời từ chối thì ngay lập tức nhận được cái trừng mắt của hắn. Vì vốn sợ hắn nên em không dám phản đối mà chỉlẳng lặng để hắn kéo tay đi.

Cạch!

Cánh cửa bật mở, mộtgian phòng rộng lớn được bày ra trước mắt. Em thích thú đảo mắt nhìn quanh mộtvòng, tay em chợt rút khỏi tay hắn và chạy thẳng vào trong. Phòng hắn rất lớn,lớn hơn phòng em rất nhiều, ngay cả chiếc giường cũng vậy, to gấp hai lần chiếcgiường của em, lại còn có cả một con gấu bông bự nữa. Em tự hỏi hắn là con traimà cũng mê mấy thứ đó sao?

Chạy loanh quanh khắpphòng hắn để quan sát mọi thứ, mặc dù hắn là con trai nhưng em phải công nhậnlà phòng hắn rất gọn gàng và sạch sẽ, tất cả mọi thứ trong này đều được hắn sắpxếp ngăn nắp đâu ra đó. Căn phòng được bày trí khá đơn giản, ngoài những vậtdụng cần thiết ra thì còn có cả một cây đàn dương cầm được đặt kế bàn làm việc.Em đã từng nghe hắn đánh đàn và cho đến bây giờ em vẫn chưa quên được giai điệucủa bài hát mà em chưa biết tên đó. Dù chỉ nghe có một lần nhưng em biết nó rấthay, từng nốt nhạc được hắn đánh lên nghe rất du dương và sâu lắng. Tuy emkhông rành về âm nhạc nhưng bài hát đó em lại rất thích, thích vì giai điệu nhẹnhàng của nó.

Hắn phải bật cười trướcvẻ mặt thích thú không chút kiêng nể gì của em. Đứng ngoài cửa một lúc, hắncũng nhanh chóng bước vào với em nhưng khi hắn vừa định đóng cửa thì thấy Puppyđủng đỉnh từ ngoài chạy vào. Hắn tặc lưỡi rồi đưa chân ra cản nó trước khi nókịp chạy vào.

- Mày không được vàođâu, hôm nay mày chịu khó ngủ ở ngoài một bữa đi, tao còn rất nhiều chuyện cần"giải quyết" với chủ của mày. - Hắn nhìn nó cười gian rồi nhanh tayđóng cửa lại để em không nhìn thấy.

Hắn không vội làm mấtđi niềm vui hiện tại của em, chỉ lặng lẽ đứng quan sát em từ sau lưng. Khôngphải phòng em tự dưng lại bị khóa trong đâu mà tất cả đều nằm trong kế hoạchcủa hắn. Trước khi đưa em ra khỏi nhà, hắn đã gọi điện cho Luck và bảo y khoảngtám giờ thì đến khóa cửa phòng em lại. Y không hiểu ý định của hắn nhưng vì đâylà lệnh nên y chỉ việc làm theo và không có quyền hỏi.

Hắn bảo Luck làm thếkhông phải vì có ý định xấu với em, mà vì hắn muốn em nằm cạnh hắn, ở trongvòng tay của hắn để em có thể cảm nhận được tình yêu thương mà hắn dành cho emtrong ngày sinh nhật.

Tuy hắn không thể choem được tình cảm gia đình nhưng hắn sẽ cho em tình yêu của hắn và tất cả nhữnggì mà hắn có.

- Sea! Em xem nè.

Nghe tiếng hắn gọi, emliền quay đầu nhìn lại. Đôi mắt em bình thường đã to nay lại càng to hơn khi emcố căng mắt ra để nhìn vật mà hắn đang cầm trên tay. Là sợi dây chuyền đó, sợidây chuyền hình ngôi sao mà đã lâu rồi em chưa được nhìn thấy cũng như chạmvào. Em nhớ nó, nhớ nó da diết. Em đã xa nó tận chín năm, một thời gian quá dàiđể em có thể nhìn thấy nó. Bước chân em không tự chủ được liền bước tới chỗhắn, tay cũng vô thức chạm vào sợi dây chuyền mà hắn đang cầm. Cảm giác quenthuộc khi chạm vào vật kỉ niệm chợt ùa về. Em vui lắm! Vui vì lại được nhìnthấy nó và được chạm vào nó. Mắt em di chuyển từ sợi dây chuyền lên nhìn hắn, nghẹnngào không nói nên lời. Em muốn cảm ơn hắn, cảm ơn hắn vì đã không ít lần khiếnem vui trong ngày sinh nhật em. Em chưa từng vui như vậy, một niềm vui đã lâurồi em chưa từng có kể từ lúc em vào đây. Phải làm gì để em có thể nói lời cảmơn này với hắn đây?

Hắn không nói gì, chỉim lặng nhìn em thể hiện cảm xúc rồi nhẹ xoay người em lại, đeo sợi dây chuyềnvào cổ em. Em còn nhớ, hắn đã từng lấy đi sợi chuyền của em rất nhanh, nhanhđến nỗi em không cảm nhận được vậy mà bây giờ khi hắn đeo sợi dây chuyền cho emlại rất chậm rãi và nhẹ nhàng.

- Anh trả nó lại choem. Từ bây giờ trở đi, nó mãi mãi thuộc về em. - Hắn ôm em và nói.

Đó là sợi dây chuyền màhắn rất muốn trả lại cho em khi hắn bắt đầu nhận ra là mình có tình cảm với emnhưng chưa có dịp. Thật không ngờ là cái dịp đó lại rơi trúng vào ngày sinhnhật em. Có lẽ hắn chưa từng xem nó là bảo vật nhưng hắn cũng chưa từng vứt nósang một góc. Từ lúc hắn lấy nó ra khỏi người em, hắn luôn cất giữ rất kĩ mặcdù lúc đó... hắn rất ghét em.

Trả lại sợi dây chuyềncho em đồng nghĩa với việc thời hạn mười năm làm việc của em đã hết hiệu lực.Bây giờ giữa em và hắn không có điều kiện mà chỉ có tình yêu.

- Cảm ơn anh! - Em nắmchặt sợi dây chuyền trên cổ, quay người lại cảm ơn hắn.

Nhưng đáp lại lời cảmơn của em là một cái cốc nhẹ từ hắn. Hắn nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng và mắngem một trận nên thân. Tại sao lại cảm ơn hắn trong khi hắn mới là người nên nóilời xin lỗi với em? Hắn đã quá sai lầm khi đã lấy đi thứ quan trọng nhất đốivới em, vì nếu nó không quan trọng thì em đã chẳng chấp nhận với điều kiện củahắn. Hắn có lỗi với em rất nhiều vì đã không nhận ra em là một cô gái tốt từsớm.

- Cũng trễ rồi, em mautắm rửa thay đồ rồi đi ngủ. - Hắn nhắc em.

- Nhưng phòng em bịkhóa rồi, em không có đồ để thay. - Em đáp.

Hắn nghe thế chỉ cườirồi bảo em ở yên trong phòng đợi hắn, còn bản thân hắn thì đi ra ngoài. Hắn lấychìa khóa dự phòng trên kệ tủ ti vi ngoài phòng khách rồi mở cửa vào phòng em,khi bước ra trên tay hắn còn mang theo một bộ pijama dài tay màu xanh dương cóhình Đôrêmon cho em. Em nhận đồ từ tay hắn mà miệng vẫn không quên hỏi hắn lấyđồ từ đâu ra, hắn không những không lúng túng hay giật mình khi nghe em hỏi màngược lại hắn còn nói một cách bình thản là gọi điện cho người đem tới. Nhưngem lại tin lời hắn nói mà không mảy may nghi ngờ, chỉ "ờ" một tiếngrồi đi vào nhà tắm để lại hắn với nụ cười tinh quái sau lưng.

Hắn đi tới bàn làmviệc, mở tủ và lấy ra một bức ảnh. Hắn nhìn bức ảnh đó một cách chăm chú vàtrìu mến. Trong hình là một người phụ nữ với mái tóc xoăn ôm lấy khuôn mặt hìnhtrái xoan, dáng người bà thanh mảnh và cách ăn mặc chỉ với quần jean, áo thuncủa bà đã toát ra vẻ giản dị, mộc mạc của một người phụ nữ bình thường. Bà làmột người rất đẹp, đẹp cả bên ngoài lẫn bên trong. Bà là người mẹ mà hắn yêumến và kính trọng nhất nhưng tiếc là bà đã ra đi quá sớm nên không thể tận mắtchứng kiến sự trưởng thành của hắn.

Hắn muốn nói cho bà biết là hắn đã tìm đượcngười con gái cho riêng mình, người ấy rất tốt và rất ngoan hiền, không một aicó thể xứng đáng làm con dâu của bà ngoài người đó, là em. Em xứng đáng hơn bấtkì ai. Hắn sẽ không như cha hắn, sẽ không vì tham vọng mà nhẫn tâm ra tay giếtngười mình yêu, dù có phải rời khỏi Leaders với hai bàn tay trắng thì hắn cũngkhông ngại làm nếu như việc đó có thể khiến cho em được an toàn.

"Con nhất định sẽđem lại hạnh phúc cho cô ấy, mẹ hãy tin ở con."

Hắn cười với bà vàtrong ảnh, bà cũng đang cười với hắn, một nụ cười mang đầy sự tin tưởng.

- Ai vậy anh?

Hắn hơi giật mình vìtiếng nói đột ngột của em từ phía sau, nếu như không cầm chắc thì có lẽ bức ảnhđó đã rớt xuống đất vì sự xuất hiện bất thình lình của em mất. Em ra từ khi nàomà sao hắn không nghe thấy tiếng động gì hết vậy?

Em hơi nghiêng mìnhnhìn hắn, em thấy vẻ mặt hắn khi nhìn người phụ nữ trong ảnh rất lạ, hắn chưatừng nhìn em như thế. Lúc nãy khi thay đồ xong, em định bước ra nhè nhẹ để hùhắn nhưng em kịp dừng lại khi thấy hắn đang chăm chú nhìn bức ảnh đang cầm. Emcũng tò mò nhìn thử xem người trong ảnh là ai nhưng nhìn mãi mà em cũng khôngbiết được nên đành lên tiếng hỏi hắn.

- Mẹ anh. - Hắn vừa nóivừa cất bức ảnh vào chỗ cũ.

Mẹ sao? Nói mới nhớ,hình như em chưa bao giờ nhìn thấy mẹ hắn mà cũng chưa bao giờ nghe hắn nhắctới ngoại trừ lần hắn cãi nhau với cha hắn. Một năm trước, cha hắn có đến thămhắn, trong khi nói chuyện qua lại ông đã vô tình nhắc tới mẹ hắn nhưng lúc đóhắn đã giận dữ và bỏ về phòng nhưng trước khi đi, hắn còn nói lại một câu:"Từ nay về sao cha đừng nhắc tới mẹ nữa, cha không xứng đáng đâu." Làmột người cha, hẳn sẽ rất tức giận khi nghe con mình nói thế nhưng ông thìkhác, ông chỉ im lặng không nói. Ánh mắt ông buồn bã nhìn theo cửa phòng đãđóng sầm lại của hắn, dường như trong chuyện này, ông hoàn toàn là người cólỗi.

Từ lúc đó trở đi, emkhông thấy ông đến thăm hắn nữa. Qua chuyện đó em mới biết được quan hệ giữahắn và cha hắn không tốt như em vẫn nghĩ.

- Mẹ anh sao? - Em hỏilại. - Vậy bây giờ mẹ anh đang ở đâu?

Em ngây thơ hỏi màkhông biết rằng câu hỏi của em đã khiến hắn sầm mặt xuống. Hắn bước về phíagiường và bỏ lại em hai từ "mất rồi" rất nhỏ nhưng cũng đủ cho emnghe thấy.

Biết mình lỡ lời nên emvội chạy theo xin lỗi hắn và mong hắn đừng giận mình nhưng hắn không trách em,chỉ cười rồi kéo em ngồi xuống bên cạnh mình, bắt đầu kể chuyện quá khứ của giađình mình cho em nghe.

- Mẹ anh mất khi anhvừa tròn ba tuổi. Đó là ngày sinh nhật anh, một ngày sinh nhật vừa vui lại vừabuồn. Cha và mẹ anh đã tổ chức cho anh một buổi sinh nhật thật lớn ở một nhàhàng nổi tiếng. Anh đã rất vui vì có đầy đủ cả cha lẫn mẹ trong ngày sinh nhật củamình nhưng em biết không?

Giọng hắn bắt đầu trởnên trầm xuống:

- Khi tiệc vừa tàn và vừa về đến nhà, cha anhchẳng nói chẳng rằng ông đã lấy trong tủ ra một khẩu súng và bắn chết bà chỉbằng một câu giải thích thật đáng khinh. Ông nói vì quy định trong Leaders nênông buộc phải giết bà. Mặc dù bà đã van xin hết lời nhưng ông vẫn không quantâm, dù yêu bà đến mấy nhưng trong mắt ông tiền bạc và địa vị quan trọng hơncả. Ông đã bắn chết bà trước sự ngỡ ngàng của anh, trước một đứa con nít khônghiểu chuyện gì như anh. Anh cứ tưởng đó là ngày vui nhất nhưng hóa ra lại làngày khiến anh đau buồn nhất. Anh hận ông nhưng cũng hận bản thân mình, anh hậnmình ngày đó còn quá nhỏ nên không thể cản ông, lúc đó anh chỉ biết khóc thôi.

Hắn dừng lại, quơ tay lấy con gấu rồi tiếp:

- Trước lúc ra đi, bà đã tặng anh con gấu bôngnày. Bà nói khi đi ngủ anh hãy ôm nó, nó sẽ thay bà đưa anh vào giấc ngủ dễdàng.

Em bàng hoàng với câuchuyện mà hắn vừa kể. Em không thể tin là một người chồng lại có thể ra taygiết vợ mình như vậy, đáng sợ quá! Từ trước đến giờ, em chỉ biết yêu hắn màkhông chịu tìm hiểu về cuộc đời hắn. Hắn thật đáng thương khi tận mắt chứngkiến cảnh tượng kinh hoàng đó, em hoàn toàn hiểu được cảm giác mà hắn đã trảiqua vì em cũng như hắn, cũng đã tận mắt nhìn thấy cảnh ba mẹ mình bị bọn cướpgiết. Hoàn cảnh của em và hắn tuy không giống nhau hoàn toàn nhưng đâu đó cũngcó chút tương đồng. Chắc vì chuyện đó nên hắn luôn tỏ ra là một người lạnh lùngvà tàn ác để che đi nỗi đau đang chất chứa trong lòng.

Tự dưng qua chuyện này,em lại hiểu và thấy thương hắn nhiều hơn. Khi hắn kể, em thấy trong mắt hắn khẽlong lanh một giọt nước, tựa hồ như chỉ cần chớp nhẹ thì nó sẽ rơi ra bất cứlúc nào. Em chưa bao giờ thấy hắn như thế trước mặt em nhưng khi nhắc tới mẹhắn, hắn lại gạt bỏ hình tượng của mình qua một bên để tha hồ mà thể hiện cảmxúc. Mẹ hắn mất, có lẽ đó là nỗi đau dai dẳng và lớn nhất trong cuộc đời nàycủa hắn.

Nhưng có một chuyện màem không hề biết, đó là mẹ hắn chưa bao giờ là vợ của ông cả. Ông chưa từng chobà một danh phận đường hoàng như bao người phụ nữ khác, mặc dù yêu bà nhưng ôngchỉ có thể xem bà là tình nhân mà thôi và sinh ra hắn chắc cũng là do sự cốngoài ý muốn chứ thật lòng ông cũng không muốn.

- Nếu anh muốn khóc thìcứ việc khóc đi, em không để ý đâu.

Em chủ động ôm hắn, anủi hắn là việc duy nhất em có thể làm lúc này. Hắn gục mặt trên vai em và khóc,tất cả mọi đau đớn dồn nén bấy lâu trong lòng đều vỡ òa trong phút chốc. Hắn đãkhóc, đây là lần đầu tiên hắn khóc trước mặt người khác mà người đó lại chínhlà em. Hắn không hiểu sao mình lại có thể khóc trên vai em như một đứa con nítnhư thế? Có lẽ chỉ có em là người duy nhất có thể thấy được sự yếu đuối của hắnlúc này.

- Anh xin lỗi! Anhkhông nên như thế trước mặt em. - Rời khỏi vai em, hắn tự lau nước mắt cho mìnhrồi lấy lại vẻ bình thường ban đầu, hắn nói.

- Không sao, em khôngnghĩ gì đâu mà ngược lại em còn thấy rất vui vì có thể chia sẻ nỗi buồn cùnganh. - Em cười, tay lấy con gấu bông của hắn ôm vào lòng.

- Trễ rồi đấy, em ngủtrước đi để anh đi tắm cái đã.

Em nghe lời hắn, vộinằm xuống giường nhưng tay vẫn ôm chặt con gấu bông không buông, vì em tínhdùng nó để chia đôi "ranh giới" giữa hai người, dù gì em cũng là congái nên không thể không phòng bị được.

Hắn bật cười trước hànhđộng trẻ con của em, em sợ hắn sẽ làm chuyện đồi bại với một cô gái ngây ngốcnhư em sao? Thật hết chỗ nói!

Hắn kéo chăn lên đắpcho em và hôn nhẹ lên trán em, chờ cho em nhắm mắt rồi hắn mới chịu rời đi.



- Không! Không! Đừnggiết ba mẹ tôi! Xin các người đừng giết ba mẹ tôi!

Trong cơn mơ, em cốgắng gào thét và không ngừng cầu xin bọn cướp tha cho ba mẹ em một con đườngsống. Tay chân em giãy giụa, toàn thân đều đổ mồ hôi mặc dù nhiệt độ trongphòng không thấp. Em lại mơ thấy giấc mơ đó, cho đến bây giờ nó vẫn không ngừngđeo bám em. Cứ tưởng rằng giấc mơ đó từ một năm về trước đã không còn xuất hiệnnhưng nào ngờ ngày hôm nay, khi em nằm cạnh hắn nó lại tìm về với em. Trong mơ,hình ảnh cậu nhóc đó dần dần hiện rõ trước mắt em, mặc dù cậu ta đã bịt mặtnhưng em lại thấy cậu nhóc đó quen lắm, nhất là đôi mắt vô hồn của cậu ta.Dường như em đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi nhưng lại không sao nhớ nổi là mìnhđã từng nhìn thấy ở đâu và khi nào.

- Sea! Tỉnh lại đi em,em bị sao vậy? - Hắn lay người em.

Mặc cho hắn gọi, hắnlay nhưng em vẫn không chịu mở mắt, cả người em cứ cựa quậy liên tục, mồ hôicũng ra ngày càng nhiều hơn. Hình như em đang mơ thấy ác mộng, nhìn vẻ mặt emmà xem, tái xanh như thiếu mất sinh khí. Tay em bấu chặt lấy con gấu bông bêncạnh, đầu cứ lắc qua lắc lại và miệng không ngừng kêu lên những tiếng"Không! Không!" nghe không rõ ràng. Mặt hắn cũng bắt đầu toát mồ hôi,lo sợ em sẽ xảy ra chuyện gì nên hắn gọi em lớn hơn và lay người em mạnh hơnnữa chỉ mong sao em mau chóng tỉnh dậy.

Quả nhiên sau một hồicực khổ gọi em, cuối cùng em cũng chịu mở mắt. Nhưng khi em bắt gặp ánh mắt hắnđang nhìn mình thì đột nhiên em hoảng hốt và ngồi bật dậy, thở dốc. Tại sao lạigiống đến vậy? Ánh mắt của hắn và cậu nhóc trong mơ rất giống nhau, giống đếnnỗi một khi đã nhìn thì không thể nhầm lẫn vào đâu được. Nhưng dù có giống thìem vẫn không tin hắn là cậu nhóc năm đó.

- Em gặp ác mộng sao? -Hắn nhíu mày hỏi và nhận được cái gật đầu từ em. - Em đừng sợ, chỉ là một giấcmơ không đẹp thôi. Nằm xuống và nhắm mắt lại, hãy ngủ một giấc thật ngon chođến sáng, mọi chuyện rồi sẽ trở lại bình thường thôi.

Hắn đỡ em nằm xuống,lấy tay lau mồ hôi cho em và nhẹ giọng trấn an.

Hắn cũng nằm xuống, đôimắt nhắm hờ và tay nhẹ xoa lưng em để em dễ ngủ. Em gượng cười rồi nhắm mắtlại, nhưng được một lúc mắt em lại mở ra. Em đã cố gắng ngủ nhưng không được.

- Zin! - Em nhìn vàogương mặt đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ của hắn, cất giọng nói. - Em khôngngủ được.

Hắn mở mắt ra nhìn em,vén nhẹ mái tóc em ra sau, hỏi nhỏ:

- Tại sao?

- Vì em sợ khi nhắmmắt... giấc mơ đó lại tái hiện.

Thực sự bây giờ hắnđang rất mệt và cảm thấy cực kì buồn ngủ nhưng em như thế, làm sao hắn có thểan tâm mà ngủ đây?

Nếu như em không ngủđược thì hắn sẽ thức cùng em.

Nhìn em một lúc lâu,hắn mới cất tiếng hỏi em đã mơ thấy gì nhưng hắn không ngờ được chính vì câuhỏi đó đã cho hắn biết được một sự thật kinh hoàng mà hắn không bao giờ ngờtới.

Phải chăng là định mệnhđã sắp xếp mọi chuyện? Giấc mơ của em và câu hỏi của hắn liệu đó có phải làđiềm báo không tốt?