Bí Thư Trùng Sinh

Chương 2755: Ngài cứ nghỉ ngơi một chút, chuyện còn lại giao cho tôi (1)



Trong quan trường có sức khỏe hay không có khả năng trở thành thủ đoạn để đối thủ chính trị đánh ngã. Sầm Vật Cương là người lăn lộn quan trường nhiều năm, lão biết rõ lợi hại trong sự việc này. Nhưng lão có lo lắng cũng không làm gì được, mặc dù Vương Tử Quân có lệnh phong tỏa tin tức, thế nhưng vẫn còn có nhiều người liên tục chạy đến. Trong số các vị thường ủy tỉnh ủy càng có không ít người cá biệt chạy đến chờ Sầm Vật Cương tỉnh lại.

Lúc này bầu không khí trong phòng họp rất đè nén, hầu như mọi người đều cảm thấy giông tố đang kéo đến.

Tần Hoài Chung lại khẽ đi vào phòng, hắn đến báo cáo với Vương Tử Quân: - Chủ tịch, vừa rồi chủ tịch Triệu của thành phố Linh Long có phản hồi tình huống, là phía thành phố Linh Long vì thúc đẩy mở rộng công tác đã yêu cầu thực hiện chế độ bảo hiểm thi công, thế nhưng yêu cầu cũng không nghiêm. Nghe nói cả thành phố chỉ có một khu văn phòng nhỏ của bảo hiểm thi công.

Tần Hoài Chung báo cáo làm cho Vương Tử Quân chợt nổi giận, hắn biết rõ tình thế thật sự cũng không phải là yêu cầu không nghiêm, mà là thành phố Linh Long làm công tác bảo hiểm thi công ở phương diện hình thức, căn bản không bỏ ra tiền đóng bảo hiểm. Văn phòng bảo hiểm thi công kia căn bản chỉ là một đơn vị hành chính bị bắt lính bất đắc dĩ mà thôi.

Nếu như trước kia Vương Tử Quân sẽ giận tím mặt, sẽ vỗ bàn xử lý vụ việc này. Thế nhưng bây giờ là không được, Sầm Vật Cương còn đang nằm trong phòng cấp cứu chưa tỉnh hẳn, nếu bây giờ hắn xử lý Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ, như vậy sẽ làm cho người ta cảm thấy Vương Tử Quân là người ném đá xuống giếng, không thể chờ đợi được nữa.

- Anh nói cho phía thành phố Linh Long cố gắng hết sức có thể làm tốt công tác trấn an quần chúng, phải giải quyết vấn đề ngay. Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi mở miệng phân phó.

- Các vị lãnh đạo, bí thư Sầm đã tỉnh lại. Giám đốc bệnh viện chạy đến rồi báo cáo với nhóm lãnh đạo tỉnh ủy trong phòng.

Phương Anh Hồ chợt đứng lên nói: - Bây giờ có thể vào thăm hỏi được chưa?

- Điều này...Bí thư Sầm vừa tỉnh lại, tâm tình còn chưa ổn định, có nên cho nhiều lãnh đạo đi qua hay không? Giám đốc bệnh viện là người nhất ngôn cửu đỉnh trên địa bàn của mình, hắn đã nhiều lần đón lãnh đạo tỉnh ủy đến nằm viện, cũng có lúc mở miệng vui đùa nói là lãnh đạo đến chủ yếu là tĩnh dưỡng sức khỏe, bổ sung tinh thần cho công tác mệt nhọc. Nhưng lúc này Sầm Vật Cương nhập viện làm cho hắn cảm thấy hoảng sợ, bây giờ đối mặt với các vị lãnh đạo tỉnh ủy, hắn mở miệng căn bản rất lo lắng.

Không nên có quá nhiều người đi qua, tất nhiên là vì muốn tốt cho Sầm Vật Cương, thế nhưng là ai đi qua? Dù sao thì nơi này cũng có nhiều người có không ít thời gian chờ đợi.

- Chủ tịch Vương, ngài thấy thế nào? Phương Anh Hồ là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, hắn do dự giây lát rồi ném sự việc cho Vương Tử Quân. Dù thế nào thì Vương Tử Quân cũng là lãnh đạo đứng hàng thứ hai trong tỉnh, bây giờ phải nghe chỉ thị của chủ tịch Vương.

Vương Tử Quân lúc này muốn đưa đẩy thì rất dễ dàng, chỉ cần trực tiếp ném quả bóng cho giám đốc bệnh viện là được. Nhưng bây giờ hắn cũng không có tâm tư như vậy, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói: - Thư ký trưởng, anh đại biểu cho mọi người vào thăm hỏi bí thư Sầm, mong bí thư Sầm an tâm dưỡng bệnh.

Phương Anh Hồ căn bản rất cảm kích với sắp xếp của Vương Tử Quân, có thể nói Vương Tử Quân tỏ thái độ như vậy giúp hắn đứng vững trước áp lực. Vương Tử Quân không đi qua thì những người khác cũng không dám gây áp lực với mình.

- Vâng, tôi sẽ đi vào thăm hỏi và chuyển lời của lãnh đạo. Phương Anh Hồ nói rồi cũng không quan tâm quá nhiều mà nhanh chóng đi vào phòng bệnh của Sầm Vật Cương. Khi hắn đi vào trong phòng chợt nghe thư ký của mình khẽ báo cáo: - Thư ký trưởng, vừa rồi phía thành phố Linh Long gọi điện thoại đến, nói là thế cục không khả quan, mong có được sự trợ giúp.

- Tình huống thế nào? Phương Anh Hồ vừa đi vừa hỏi.

- Nghe nói một ông chủ bị người góp vốn bắt lấy, bị người ta đánh cho đầu rơi máu chảy. Lúc này quần chúng nhân dân đang rất phẫn nộ, tình huống khó khống chế được, nếu như không phải người nhà của ông chủ kia báo án, chỉ sợ sẽ có vụ việc chết người... Thư ký nói đến đây thì hít vào một hơi.

"Tình hình đúng là không khả quan!"

Sầm Vật Cương đã tỉnh rồi nhưng vẫn còn nằm trên giường bệnh. Lúc này bí thư Sầm giống như một người bị rút sạch sức lực và tinh thần, bí thư Sầm hiện ra trước mặt Phương Anh Hồ căn bản không còn là như trước.

Nhưng Phương Anh Hồ nhìn hai hàng chân mày của Sầm Vật Cương nhíu chặt mà không khỏi cảm thấy người trên giường bệnh như một gốc cây già đột nhiên bị sương muối tập kích, chỉ còn lại chút cành cây héo úa, vẻ mặt tinh thần không còn nhưa xưa. Nhưng cây già này vẫn còn bám trên đất, vẫn còn rễ chùm bên dưới hút dinh dưỡng nên không có vấn đề về nhân mạng.

Biết đâu sau này một bí thư Sầm phấn đấu phát triển nhiều chục năm sẽ phải ngã đổ như thân cây già, biết đâu bí thư Sầm có thể ngồi lên thế nhưng sau này chỉ miễn cưỡng đi lại, khó thể tiếp tục tiến chân vào quan trường?

Phương Anh Hồ nghĩ như vậy mà cảm thấy bi thương, tâm tình này làm cho cánh mũi hơi cay, tự dưng cực kỳ khó chịu.

Phương Anh Hồ là cán bộ được Sầm Vật Cương đề bạt lên, nếu như không có Sầm Vật Cương, căn bản không có một Phương Anh Hồ với địa vị hiển hách như hôm nay. Thậm chí có thể nói tính mạng chính trị của Phương Anh Hồ liên lạc thật chặt với Sầm Vật Cương, không có sự giúp đỡ của Sầm Vật Cương, hắn chỉ là một vị thường ủy tỉnh ủy yếu kém nhất.

- Bí thư Sầm, ngài thấy khá hơn chút ngào chưa? Phương Anh Hồ cũng là một người giỏi khống chế tâm tình cảm xúc, hắn cố gắng làm cho mình thoải mái hơn một chút.

Sầm Vật Cương có bộ dạng đờ đẫn khi thấy Phương Anh Hồ thì khóe miệng hơi vểnh lên, sau đó nói ra một câu khá yếu ớt: - Anh Hồ, phía thành phố Linh Long bên kia thế nào rồi?

"Sầm Vật Cương vẫn còn nhớ đến thành phố Linh Long!" Phương Anh Hồ cảm thấy tâm tư ảm đạm, mãi một lúc sau không nói nên lời. Hắn có thể hiểu được tâm tình của bí thư Sầm vào lúc này, vì sự quật khởi của thành phố Linh Long có liên quan trực tiếp đến bí thư Sầm, cũng vì có sự giúp đỡ của bí thư Sầm mà thành phố Linh Long mới có thể sáng tạo ra kỳ tích như vậy. Thế cho nên đối với mọi người thì thành phố Linh Long chính là dấu ấn lớn của bí thư Sầm.

Lúc này thành phố Linh Long xuất hiện vấn đề, mặc dù người khác cũng có một phần trách nhiệm, thế nhưng cờ lê sẽ gõ lên đầu Sầm Vật Cương đầu tiên.

- Bí thư Sầm, lúc này thành phố Linh Long đang từng bước giải quyết vấn đề, thế cục dần được khống chế. Phương Anh Hồ cười cười, hắn khẽ nói: - Bí thư, ngài nên tin tưởng vào năng lực giải quyết vấn đề của hai đồng chí Đồ Phấn Đấu và Miêu Dược Hổ.

- Giải quyết? Hừ! Sầm Vật Cương nằm trên giường bệnh run rẩy dữ dội.

Sầm Vật Cương tuy tràn đầy lửa giận thế nhưng lúc này không còn chút sức lực nào. Lúc này lão muốn đứng lên đến tọa trấn ở Linh Long, đáng tiếc là lão không còn sức lực, không thể thực hiện được.