Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 341: PN 17 • Chỉ Có Một Mình Hắn



Edit + beta : Bella

.........................................

Hàn Kham hơi dừng lại, hỏi một câu.

" Cậu cứ như vậy muốn rời khỏi tôi? "

Dư Giản khẽ giật mình, qua nhiều năm như vậy cho tới bây giờ đều là đối phương muốn cậu đi, mỗi lần cậu nhớ lại quá khứ, chờ đợi cậu đều là bị Hàn Kham chế nhạo.

Chỉ là hiện tại cậu đã rõ ràng, vô luận cậu có làm thế nào thái độ của nam nhân đối với cậu cũng sẽ không bao giờ có cải biến.

Người phía sau đắp mền cho cậu , tựa như còn mang theo một điểm nhiệt độ cơ thể của đối phương.

Hàn Kham nói. " Đừng để bảo bảo bị lạnh! "

Dư Giản chậm rãi đem thân thể cuộn tròn, cậu hiện tại toàn thân không có chỗ nào là không đau, vừa rồi tại trên bàn thủy tinh nam nhân mặc dù không tính là quá thô lỗ, nhưng loại cảm xúc băng lãnh cứng rắn kia phảng phất vẫn cứ tồn tại.

Nếu không phải bởi vì bảo bảo, chỉ sợ Hàn Kham hôm nay cũng sẽ không cố ý tới, vừa rồi càng sẽ không chủ động đắp kín đệm chăn cho cậu, vì cái gì đều đã đến nước này rồi, sẽ còn nhịn không được hi vọng xa vời thứ không thuộc về mình.

Dư Giản toàn thân đều run nhè nhẹ, nam nhân nằm sau lưng cảm thấy động tĩnh, do dự nửa ngày cũng không có ý muốn trấn an.

Bất quá là cái đồ ngốc, còn ngốc đến nỗi không biết nhìn sắc mặt người ta.

Có tư cách gì để hắn tự mình hạ xuống một cái bậc thang, lại đi quan tâm tới cảm xúc của cậu, huống hồ hắn cũng không có bất công với Dư Giản, thời gian này cậu không đến tìm hắn đúng là cùng Lục Việt ở cùng một chỗ, mà những ngày này khoảng cách giữa cậu và Lục Việt rất gần.

Rõ ràng là mí mắt đã chìm đến kịch liệt, lại qua hồi lâu đều không ngủ được.

Bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều của nam nhân, động tác Dư Giản rất nhẹ, sợ sẽ làm tỉnh đối phương, ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cửa sổ thủy tinh hắt xuống bên trong nhà, lúc trước nam nhân đều ngại trong phòng có mùi khó ngửi, liền đem cửa sổ mở ra cho thoáng khí, trong phòng đều là khí lạnh, coi như là che kín đệm chăn, nhưng Dư Giản vẫn cảm thấy rất lạnh.

Dư Giản rất an tĩnh nhìn nam nhân anh tuấn ngủ, đây xem như là lần thứ nhất, nam nhân nằm bên cạnh cậu chìm vào giấc ngủ, chỉ là vui sướng đã theo thời gian mà tan biến.

Nam nhân có lẽ không biết, cậu vụng trộm giữ rất nhiều thứ có liên quan với hắn, ở trên trang web của trường học nhìn thấy ảnh chung bên trong có nam nhân, liền sẽ đem tấm hình này bảo tồn lại, ngẫu nhiên trông thấy trên diễn đàn có học sinh đăng ảnh chụp trộm hắn cũng sẽ lưu lại, giống như một tên trộm, giấu kín lấy tâm tư của mình, chỉ mong đối phương sẽ một lần ngoảnh mặt lại.

Cậu làm qua rất nhiều chuyện mà nam nhân không biết, chỉ vì có thể được nhìn thấy nam nhân nhiều một chút, bị mẫu thân lặp đi lặp lại giáo dục, về sau mẫu thân cũng không còn cách nào. Đành để mặc cậu tự ý.

Cậu trước kia không biết cái này gọi là thích, ý nghĩa thế này rất khó để người ta suy nghĩ thấu, huống hồ cậu ngay cả một người bạn đều không có, thời gian có càng nhiều, cậu đều để trên người nam nhân.

Người cậu thích đang nằm ngay bên cạnh cậu, nhưng cậu lại chỉ cảm thấy rất khó chịu.

Cái này cùng với cậu tưởng tượng kém đến quá xa.

Cậu trước kia sẽ còn tự mình dối mình nghĩ là nam nhân đối với mình rất tốt, chỉ là dùng phương thức tránh bị người hiểu lầm mà thôi, tựa như lần trước tại tây nhai cậu gọi cho Hàn Kham một cuộc điện thoại, cuối cùng Hàn Kham cũng vẫn là đến.

Nhưng…… Nếu như là Kiều Nguyên, Hàn Kham sẽ chờ qua ba tiếng đồng hồmới đến sao?

Dư Giản không dám nghĩ tới.

Cậu không phải đồ ngốc, cũng không phải phế nhân, chỉ là bởi vì từ nhỏ thân thể liền không tốt, trời sinh so người khác phản ứng chậm một chút, tốn nhiều thời gian hơn so với người khác để tiếp nhận một sự việc mà thôi.

Nếu như cậu là Kiều Nguyên, Hàn Kham vừa rồi dù biết rõ là cậu đang có mang, còn đem cậu chống đỡ trên bàn thủy tinh làm loại sự tình kia sao?

Nếu như cậu là Kiều Nguyên, Hàn Kham sẽ đem cậu khóa trong phòng ngủ cả ngày sao, biết rõ là cậu đang thiếu tiền còn mỉa mai cậu, sau đó đuổi cậu đi sao?

Sẽ đem quà cậu tỉ mỉ chuẩn bị, nhìn cũng không nhìn trực tiếp vứt vào thùng rác sao, sẽ để cho cậu một mình tại trước cửa ra vào đợi hồi lâu, sau đó mang người khác về nhà, trực tiếp để cậu rời đi, sẽ chất vấn cậu câu dẫn nam nhân khác, không giữ mình trong sạch, sẽ lấy đi hủ tro cốt của mẫu thân cậu, chỉ vì để cậu càng thêm thuận theo sao?

Không, cậu không phải Kiều Nguyên.

Khó có thể tưởng tượng ra, lần thứ nhất được nam nhân ôn nhu ôm vào trong ngực chỉ là bởi vì nhận cậu thành người khác, sau đó ghé vào lỗ tai cậu gọi khẽ một cái tên thuộc về người khác.

Không thể phủ nhận là Kiều Nguyên rất ưu tú, nhưng trên thế giới này, cũng chỉ có một a……

Tất cả chuyện trước kia đều không dám nghĩ tới, hiện tại lại hiện lên trong đầu một cách rõ rằng, hốc mắt Dư Giản đều bị nước mắt thấm ướt, bên trong miệng tràn đầy hương vị đắng chát, cậu không dám phát ra thanh âm sợ sẽ đánh thức nam nhân, nước mắt không kiểm soát được theo gương mặt hướng xuống trôi, cậu chỉ là bị nam nhân lặp đi lặp lại dứt bỏ thực tình, lại bỏ qua rất nhiều lần, sau đều là tự mình thận trọng chắp vá, trên người đã gắn đầy vết thương.

Kỳ thật…… Hàn Kham chỉ cần đối với cậu tốt một phần mười như với người khác, cậu đều có thể mong chờ đến càng nhiều, nhưng thứ Hàn Kham cho cậu, ngoại trừ không tốt thì chẳng còn gì khác.