Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 340: PN 16 • Đây Đều Là Cậu Tự Tìm !



Bị Hàn Kham kéo vào trong ngực, Dư Giản sửng sốt mất vài giây.

Thẳng đến khi Hàn Kham muốn cởi áo của cậu, cậu mới hậu tri hậu giác ý thức được nam nhân muốn làm gì, liền vội vàng che lại thân thể của mình.

Hàn Kham cau mày nói. " Đừng lộn xộn. "

Dư Giản cũng chỉ có chút lực đạo giằng co, chỉ là cậu vừa mới leo lên năm tầng lầu, lại bốn phía tìm hủ tro cốt của mẫu thân, đã sớm không còn dư thừa nhiều khí lực, bị Hàn Kham nâng lên một cách nhẹ nhàng.

Nam nhân sắc mặt âm trầm, hắn không phát hiện ra trên người Dư Giản có bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào, nhưng cái này cũng không thể đại biểu được cái gì, dù sao thì cậu cũng cùng Lục Việt ở cạnh nhau hơn bốn giờ đồng hồ.

Ngoài phòng gió lạnh thấu xương, nhiệt độ hôm nay gần như âm độ, trong nhà không có hơi ấm, Dư Giản chỉ cảm thấy cả người đều bị hơi lạnh càn quét, toàn thân đều run lẩy bẩy.

Hàn Kham bắt gặp cậu một bộ cực kỳ đáng thương. " Sớm đã nói cậu nghỉ việc là cậu không nghe, đây đều là cậu tự tìm. "

……

Dù sao thì Hàn Kham cũng đã lâu không có chạm vào Dư Giản, cũng từng cố ý đi tìm người khác, nhưng cảm giác lại không giống.

Có lẽ là bởi vì Dư Giản uống thuốc hơi nhiều, trên người luôn tản ra một cỗ nhàn nhạt mùi thuốc, Hàn Kham đem Dư Giản ôm lấy, thai nhi đã qua ba tháng, làm loại chuyện đó hẳn là cũng không có gì đáng quan ngại.

Rõ ràng ngay từ đầu chỉ là nghĩ muốn kiểm tra xem trên người Dư Giản phải chăng có dấu vết lưu lại của thằng khác, bây giờ lại từ từ biến chất, bất luận như thế nào cũng không thể chấp nhận được việc Dư Giản ngồi xe của nam nhân khác về nhà, còn mặc áo khoác không phải của mình, trên người cũng mang theo mùi Cổ Long nhàn nhạt.

Những cái này Hàn Kham đều không thích.

Dư Giản bị giữ chặt lại, bị động tiếp nhận nụ hôn, trước đó nam nhân rất ít khi hôn cậu, còn thường xuyên sẽ để cậu mặt hướng sự cấy, giống như là không muốn nhìn thấy mặt cậu.

Dư Giản cả người đều đờ đẫn, cậu nguyên bản vốn không phải đối thủ của nam nhân, chậm chạp phát giác ra tình huống không được bình thường, chỉ có thể thút thít nói.

" Bảo bảo …… Đừng, đừng…… làm bị thương bảo bảo …… "

Nghe thấy Dư Giản nói, thái độ nam nhân khó được hòa hoãn mấy phần. " Cậu còn nhớ rõ có bảo bảo? "

……

Biết mình mang thai con của hắn, còn không sớm đi tìm hắn, lại muốn cùng nam nhân khác lêu lổng.

Kỳ thật hắn không biết, Dư Giản trước kia đi tìm hắn rất nhiều lần, chỉ là mỗi lần đều bị hắn đuổi đi, biết Dư Giản có thai, hắn cũng tại trong phòng bệnh dùng lời nói cực kỳ tàn nhẫn đi hình dung Dư Giản.

Trước kia Dư Giản gặp phải chuyện gì, đầu tiên đều sẽ đi tìm hắn.

Hiện tại Hàn Kham chính mình cũng không rõ, Dư Giản là từ lúc nào bắt đầu giấu diếm hắn.

Mỗi khi gặp mặt ăn tết, cùng lần trước tại Đông Nhai ngoài ý muốn gặp, về sau Dư Giản còn luôn đứng dưới công ty chờ đợi không ngừng.

Từ lúc nào mà Dư Giản lại dám trốn tránh hắn.

Vừa rồi trông thấy hắn ngồi trong phòng khách, nếu như đổi lại là trước đây, Dư Giản đã mừng quýnh lên rồi hỏi hắn đã tới bao lâu, vì cái gì không nói trước một tiếng, nhưng mới rồi khi Dư Giản trở về không những không nhìn thấy hắn mà còn muốn nhanh một chút trốn vào trong phòng.

Đối với chuyện như thế này Dư Giản biểu hiện không được tốt lắm, đoạn thời gian kia đều là bởi vì nghĩ đến nam nhân sẽ đối với cậu có ấn tượng tốt một chút, mang theo một tia hy vọng, mới tận lực ẩn nhẫn nỗi đau.

Hốc mắt Dư Giản đỏ bừng, một cánh tay theo bản năng bảo hộ ở bụng của mình, sợ hãi bụng sẽ đụng phải góc bàn.



Thẳng đến khi trên người Dư Giản rốt cuộc ngửi không ra một tia khí tức thuộc về người khác, Hàn Kham mới ôm cậu đến phòng tắm, tại lúc cậu đang thất thần, đối với cậu nói.

" Nơi này điều kiện quá kém, ngày mai đến chỗ của tôi! "

……

Dư Giản giật mình tỉnh lại, mi mắt còn mang theo nước mắt chưa kịp khô, không rõ vì cái gì, rõ ràng nam nhân muốn dẫn cậu về nhà, muốn cùng cậu ở chung một chỗ, nhưng cậu lại không còn cảm thấy cao hứng như trước nữa.

Đại khái là, nam nhân bây giờ tốt với cậu như vậy, cũng chỉ là bởi vì trong bụng cậu có bảo bảo ……

Mà cơ thể cậu, coi như lại lạnh lại đau, vẫn là bị nam nhân cứng rắn đặt trên bàn thủy tinh lạnh lẽo, để tránh sẽ ảnh hưởng đến bụng, nam nhân lần đầu tiên để cậu mặt hướng lấy hắn, nhưng phía sau lưng vẫn là một trận đau nhức.

Hàn Kham chán ghét cậu, cho nên ngay cả giường cũng không nguyện ý cho cậu nằm lên, cậu đi tìm nam nhân rất nhiều lần, cho tới bây giờ nam nhân đều không cho cậu nằm trên giường tại phòng ngủ chính, trừ bỏ lần kia, nam nhân uống say đem cậu nhận thành người khác.

Kỳ thật từ khi bị đuổi khỏi Hàn gia, bị nam nhân phủi sạch quan hệ ,nam nhân liền nên biết cậu là đang ở trong hoàn cảnh nào.

Nam nhân liền nên biết, cậu không có công ăn việc làm, mỗi ngày đều là tìm kiếm việc làm khắp nơi, sinh hoạt cũng dần dần trở nên quẫn bách, mẫu thân sinh bệnh, chuyện đầu tiên cậu nghĩ đến cũng là cầu xin sự giúp đỡ từ nam nhân, để rồi đạt được chính là bị nhốt ở trong phòng cả ngày, một giọt nước cũng không, cơm vẫn chưa kịp ăn đã bị đuổi đi.

Một người chẳng có mục đích gì hành tẩu tại một thành thị to lớn như vậy, trong nháy mắt đó, ý nghĩ tuyệt vọng đến cỡ nào đều đã nghĩ đến, nên mới có thể tin vào người khác.

Nhưng nam nhân chưa từng cho cậu một cái viện trợ, hiện tại lại đang trách tội cậu đi tìm công việc.

Dư Giản chỉ là phản ứng có chút chậm, năng lực phân tích so với người bình thường còn muốn kém hơn, nhưng cậu cũng không phải là đồ ngốc, đổi lại là người khác, bị đối phương đem quà mình tặng không chút lưu tình vứt vào thùng rác, liền sẽ cùng người kia phân rõ giới hạn, mà Dư Giản lại phải đợi đến khi đối phương đem cậu thương tích đầy mình, mới dần dần ý thức được nguyên lai cậu suy nghĩ có bao nhiêu phần ngây thơ.

Quá khứ tại trước mặt Hàn Kham, đều là cậu chủ động tìm chủ đề nói chuyện, nhưng đêm nay cậu lại rơi vào trầm mặc.

Bởi vì nằm viện một đoạn thời gian, những ngày này thời tiết cũng không tốt, đệm chăn trong nhà cũng chưa kịp đem đi phơi, tản ra nhàn nhạt mùi nấm mốc khiến Hàn Kham sắc mặt không tốt lắm, Hàn Kham tại tủ treo quần áo tìm được một cái ga giường sạch sẽ cùng một cái chăn, đem ga giường trải xuống giường, lại đem chăn mền một lần nữa trải ra, nhưng cỗ mùi nấm mốc kia vẫn là không có tản đi.

Hàn Kham mặt lạnh dạy dỗ. " Loại hoàn cảnh cuộc sống này, cậu không sợ ảnh hưởng đến bảo bảo? "

Dư Giản giống như khôi phục một chút ý thức, lần theo giọng nói thấy được nam nhân vẫn lạnh lùng như cũ, thanh âm cậu nhỏ như muỗi kêu. " Em ở đây rất lâu rồi …… Không có vấn đề gì hết! "

" Cậu là cậu. Bảo bảo là bảo bảo. "

……

Dư Giản dừng một chút, sau đó mở miệng nói. " Anh đã nói…… Con của em không khỏe mạnh. "

" Làm sao, cậu còn nghĩ muốn mang theo con của tôi đi tìm người khác? Nghĩ cũng đừng nghĩ. "

Mặc kệ trước đó tư liệu trợ lý đưa đến là như thế nào, về sau liền tận mắt thấy mới là thật, thái độ của Lục Việt đối với Dư Giản, làm sao có thể không nhìn ra là có ý tứ khác.

Huống hồ, Dư Giản trước kia đều là ánh mắt trông mong vây quanh hắn, bây giờ lại còn muốn trốn tránh hắn, khẳng định là bởi vì có Lục Việt.

Hàn Kham đương nhiên sẽ đem tất cả trách nhiệm đều đổ đến trên đầu Dư Giản, hoàn toàn không có ý thức được lúc trước khi Dư Giản đi tìm hắn, hắn chính là thái độ như nào, về sau khi mang người về nhà, lại đụng phải Dư Giản, liền đem cậu đuổi đi.

Dư Giản giống như là ngay cả lời nói cũng không nói ra được, phàm là nam nhân đối với cậu có một chút cảm giác lưu ý thực sự, cậu cũng sẽ không giống như hiện tại, cảm giác toàn thân đều là lạnh lẽo.

Qua hồi lâu, lâu đến mức Hàn Kham cho là người đã ngủ.

Dư Giản mới mở miệng dò hỏi. " Anh …… Lúc nào có thể đem mẹ trả cho em? "

Hàn Kham bị Dư Giản hỏi liền không kiên nhẫn được nữa, giống như là hắn đang uy hiếp đối phương sinh con cho mình, nhưng hết thảy tất cả, rõ ràng đều là Dư Giản tự mình nguyện ý, đến nước này rồi còn muốn đảo khách làm chủ.

Hàn Kham nhíu nhíu lông mày, nói. " Chờ cậu đem bảo bảo sinh ra rồi nói tiếp! "

Hắn kỳ thật có chút sợ Dư Giản sẽ cùng Lục Việt bỏ chạy, dù sao thì khoảng thời gian này Dư Giản làm chuyện gì đều là cùng đối phương chung một chỗ, Hàn Kham còn chưa từng có loại cảm giác cấp bách này.

Nhưng lời nói từ miệng nói ra, liền thay gia đổi vị.

Dư Giản trước kia ở trước mặt hắn biểu hiện thực sự quá hèn mọn, giống như không cần hắn phải hồi đáp, đối phương vẫn sẽ một mực đi theo phía sau hắn, nhưng đột nhiên có một ngày liền đột nhiên biến mất, hắn bắt đầu cảm thấy không thích ứng nổi.

Đoạn thời gian trước đêm giáng sinh, về sau năm ngày tết nguyên đán trôi qua, hắn đều không nhận được tin nhắn nào của Dư Giản, hắn có tư tâm thừa dịp lúc Dư Giản không chú ý, đem số điện thoại của mình từ bên trong danh sách đen kéo ra, nhưng là nhiều ngày như vậy, Dư Giản sau khi xuất viện liền không có liên lạc hắn, hắn hôm nay là chủ động đến tìm người.

Nguyên bản cũng không có cảm xúc tốt đẹp gì, Dư Giản vừa vào cửa nhìn thấy hắn liền muốn tránh, bộ dáng kia triệt để đem hắn xem như không tồn tại.

Người khác đều cho Hàn Kham là người rất lịch sự, rất có sự tương tác, nhân viên công ty ngẫu nhiên đều có thể cùng Hàn Kham nói vài câu nói đùa, trước mặt Hàn Kham cũng rất ít khi có cảm giác cấp bách, nếu là quen thuộc, còn có thể giống như bạn tốt tự nhiên ở chung, khó có khi Hàn Kham bị người xung quanh nhìn ra hắn tâm trạng không tốt lắm, đến mức nhân viên trong công ty đều sợ sẽ đụng phải lửa giận của tổng tài, trong công ty ngẫu nhiên đụng phải hắn liền tìm kế trốn đi, chủ đề bàn luận liên quan đến Dư Giản đều không còn.

Dư Giản lúc trước ở công ty nhân duyên vẫn không tệ, mỗi ngày đều chịu mệt nhọc, văn phòng nếu là không ngăn nắp, cũng là Dư Giản cầm cây chổi tỉ mỉ quét dọn, bởi vì Dư Giản đột nhiên lại mang thai, sự việc này trong công ty còn có không ít người phỏng đoán qua, có đôi khi còn mắng người đã khi dễ Dư Giản, nói nam nhân kia cũng không phải là cái thứ gì tốt đẹp, biết rõ Dư Giản thân thể không tốt, còn làm cho đối phương mang thai bảo bảo, đây không phải là thất đức thì là cái gì.

Nhưng khi có người nói cha của bảo bảo ở trong bệnh viện chăm sóc Dư Giản rất tốt, lúc này người khởi chuyện kia thái độ mới hòa hoãn một chút, tưởng rằng mình hiểu lầm.

Đúng lúc Hàn Kham đi qua khu nhân viên, nghe thấy bị chửi là nam nhân cặn bã, rõ ràng thái độ đều đã lạnh xuống, lại nghe thấy những người kia lại bắt đầu tán dương, sắc mặt cũng không có chuyển biến tốt đẹp gì, để trợ lý đi xử lý những người kia về sau không cho phép ở công ty nói chuyện riêng, chính là lần đó, trong công ty nhân viên đều thật sự rõ ràng có thể cảm nhận được cơn giận của hắn.

Nghe thấy nam nhân trả lời, cổ họng Dư Giản khôkhô chát chát, rốt cuộc nói không nên một chữ.

Dư Giản động tác rất nhẹ đem thân thể của mình dời đến bên kia giường, thậm chí chăn mền đều không có đắp, cũng cố ý muốn cùng Hàn Kham kéo dài khoảng cách.

Này đại khái là lần thứ nhất, Hàn Kham hiện tại còn cùng Dư Giản ngủ chung trên một chiếc giường, nhìn thấy hành động của cậu, nam nhân lập tức trầm mặt.